**********
Chương 85: Kẻ cấp gặp bà già
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Trông Ngô Tú Tài và vợ con ông ta lúc này như quả bóng xịt vậy, nghe rồi chỉ biết gật đầu liên tục.
Tô Hoài Dương nhìn ba người bọn họ ngượng ngùng cũng không nói gì, chỉ cần những người này không còn tác oai tác quái, thì anh vẫn sẽ gọi họ là cậu mợ.
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Giang Ngọc Hằng cảm thấy kiệt sức sau khi nói, hôm nay chủ tịch Nhật của Ánh Dương không chỉ giúp cô giải quyết vấn đề văn phòng mà ngay cả việc công chứng giấy phép của Hiệp hội liên hiệp công thương cũng giúp cô thu xếp.
Việc Giang Ngọc Hằng phải chạy đôn chạy đảo suốt ngày cũng khiến cô mệt mỏi.
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Sau đó Giang Ngọc Hằng muốn ngồi trên ghế sofa và nghỉ ngơi một lúc, nhưng vừa đi được vài bước, cô đã nhìn thấy nhiều đồ vật nhỏ khác nhau trong phòng khách.
Những thứ đó đều là quà cô mua để cảm ơn Chu Hoàng Nhật, nhưng Chu Hoàng Nhật không nhận và bảo cô nhận lại.
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Vốn cô định nếu người ta nhận quà, Giang Ngọc Hằng sẽ cắt ngân sách của mình và dự định lùi lại một bước.
Nhưng bây giờ cô đã tính 7 tỷ này là chi phí mua thiết bị, và thậm chí đã trả tiền đặt cọc cho những thiết bị đó.
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Nếu không đủ khả năng thanh toán, thì không chỉ còn là vấn đề có lấy được thiết bị hay không nữa. Mà là sẽ mất mấy chục tỷ, công ty cũng không hoạt động được!
Nghĩ đến những những việc này Giang Ngọc Hằng tính khi có giỏi chịu đựng hơn nữa cũng phừng phừng tức giận, và người đầu tiên cô nghĩ đến là Ngô Tâm.
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Cơn giận đã bốc lên đầu, Giang Ngọc Hằng không còn nghĩ đến mẹ con gì nữa, cô nhìn chằm chăm Ngô Tâm chất vấn: "Mẹ! Mẹ xé mấy hộp quà của con ra sao?" "Mẹ có biết những thứ này quan trọng như thế nào không? Nếu không trả lại được, công ty sẽ không hoạt động được!"
Giang Ngọc Hằng rốt cuộc đã khóc rồi, có những lời trong lòng cô không nói ra lời, bởi vì như vậy sẽ khiến Tô Hoài Dương không vui.
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Số tiền này thật quá quan trọng đối với cô! Từ tận đáy lòng, cô cảm thấy gia đình mình nợ Tôi Hoài Dương.
Khi Tô Hoài Dương đưa cho cô 35 tỷ, cô vô cùng sợ hãi, thậm chí còn cảm thấy mình không xứng để Tô Hoài Dương đối xử tốt với mình như vậy.
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Chỉ là lúc đó cô cũng biết nếu cô không nhấc máy, Tô Hoài Dương sẽ nghĩ cô vẫn còn quá dư giả.
Vì vậy, từng xu cô chi ra trong khoản tiền đó là để tạo dựng một gia đình hạnh phúc cho Tô Hoài Dương và chính bản thân cô.
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Nhưng bây giờ, mẹ ruột của cô đang vì thế diện, gần như bóc hết số quà cô mua, về phần cách bù lại, một là khả năng quá nhỏ, cách còn lại Giang Ngọc Hằng thật sự không muốn nghĩ tới chính là hỏi xin tiền của Tô Hoài Dương!
Bởi vì thế, mà lúc này Giang Ngọc Hằng rất tức giận.
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Và khi Ngô Tầm nhìn thấy Giang Ngọc Hằng nghiêm túc như vậy, bà ta hoảng sợ. Những ngày tháng giàu có mà bà ta muốn có được sau này đều chỉ dựa vào mình đứa con gái cả nay!
Nhưng sau khi nhìn thấy ánh mắt ngày càng khinh khi của Từ Hạnh và nhà bà ta, Ngô Tâm nghiến răng mắng Giang Ngọc Hằng: "Nói bậy bạ gì đó! Mấy thứ này không phải bình thường vẫn dùng sao?"
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Giang Ngọc Hằng thực sự suýt ngất khi nghe điều đó, nhưng thật may vì những gì cô phải trải qua trong khoảng thời gian này đã giúp cô chịu đựng tốt hơn rất nhiều.
Mặc dù vậy, Giang Ngọc Hằng vẫn cảm thấy lồng ngực của mình như bị nghẹt lại cô không thể nôn ra ngoài, cũng không thể nuốt xuống được.
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Giang Ngọc Hằng không nói nên lời, cô đi đến số pha ngồi xuống một mình, giấu khuôn mặt đã trở nên lo lắng.
Sau vài hơi thở, khi nghe thấy tiếng bước chân của Tô Hoài Dương từ phía sau truyền đến, Giang Ngọc Hằng ép mình cười nói: "Có thể giúp em làm mấy món ngon không?"
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Nhìn vẻ mặt cười xấu hơn khóc của Giang Ngọc Hằng, Tô Hoài Dương cũng biết hiện tại cô muốn ở một mình.
Tô Hoài Dương lập tức nói: "Được, để anh đi làm cho em.
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Ở phía bên kia, Ngô Tâm, người bị Giang Ngọc
Hằng vạch trần đúng là rơi vào cảnh họa đến dồn dập.
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Sau khi Giang Ngọc Hằng ngồi xuống một lúc, Giang Chí Lâm mở cửa bước vào và nói: "Không biết chiếc Porsche ở tầng dưới là của ai mà chiếc đèn pha đã bị hỏng rồi!"
Từ Hạnh cố ý hỏi: "Anh rể, chiếc Porsche kia không phải của anh sao?"
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Giang Chí Lâm vừa trở lại, không biết những người này đang giở trò gì, đang định giải thích thì đã thấy Ngô Tâm trừng mắt nhìn mình.
Giang Chí Lâm thấy thế, lập tức im bặt, nhưng vợ chồng Từ Hạnh đã nhìn ra được.
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Sau đó, vẻ mặt của ba người bọn họ ngày càng trở nên giễu cợt.
Ngô Tú Tài không còn nịnh nọt nữa, mà lập tức nói với vẻ khó chịu: "Chị ơi, hóa ra là chị thuê mấy thứ này! Chị đã nói mọi người là một gia đình mà còn coi trọng hình thức thế sao Giờ thì hay rồi, nghe Ngọc Hằng nói như vậy, thì xem ra chị đã hủy hoại tương lai của nó rồi!" Ủng hộ team chúng mình bằng cách theo dõi truyện* tại Truyện88.vip
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Những lời của Ngô Tú Tài nghe thì có vẻ quan tâm thực lòng, nhưng thực ra cả nhà bọn họ đều rất hả hê.
Dù vậy, những gì ông ta nói còn lịch sự hơn nhiều so với Từ Hạnh!
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Từ Hạnh lạnh lùng liếc nhìn Ngô Tâm một cái, sau đó châm chọc: "Phải ngu ngốc thế nào mới đi làm những việc thế này chứ! E rằng là mấy dây nơron trong não đều do chắp lại mà thành!"
Ngô Tâm mặt mày xanh mét khi nghe những lời đó, nhưng bà ta không sao phản bác được, đành phải im lặng.
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Tuy nhiên, Từ Hạnh chưa dừng lại ở đó, mà còn chế nhạo Ngô Tâm: "Chị xem, đời chị cũng thất bại nhị Ác ý nhằm vào con rể thì cũng thôi đi, đến con gái cũng không muốn gặp chị nữa! Cũng không biết chị mù mắt nào nữa?" "Cô nói xong chưa? Xong rồi thì cút ra ngoài!" Ngô Tâm chỉ vào cửa hét lên, bà ta tức giận đến cực điểm.
Từ Hạnh vừa nhìn thấy đã muốn chế giễu thêm vài câu, nhưng đã bị Ngô Tú Tài bên cạnh kéo lại.
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Ngay sau đó Từ Hạnh nghe thấy Ngô Tú Tài nói nhỏ: "Hay là thế này đi! Nghe Ngọc Hằng nói thì ít nhiều gì cũng có 7 tỷ đấy!"
Tất nhiên Từ Hạnh biết ý của chồng, nhưng bà ta đã có ý kiến hay hơn.
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Sau đó Từ Hạnh quay đầu lại, tiếp tục châm chọc Ngô Tâm: "Muốn đuổi chúng tôi đi sao? Nếu mới có thể này mà chị đã không chịu được thì tôi nói chị biết! Còn sớm lắm!"
Từ Hạnh nói xong, nhìn Ngô Tâm với vẻ mặt khinh thường: "Năm nào đó về nhà không phải chị đeo vàng bạc à, tôi thấy chị cứ đeo đi đeo lại mấy thứ đó!" "Ngoài khoe khoang cái nghèo ra không biết chị còn biết làm gì nữa, mỗi lần đều giả bộ như có cả mấy trăm triệu, tôi nói cho chị biết, người càng nghèo hèn thì càng thích thể hiện!"
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Nghe những lời này, Ngô Tâm đỏ mặt tía tai, hận không thể kiếm cái lỗ nẻ nào mà chui xuống.
Hôm nay bà ta cố ý làm bộ làm tịch nhưng lại thành ra tự hại mình thê thảm! Xấu hổ trước mặt Từ Hạnh, không đến mấy ngày nữa, nhà mẹ bà ta sẽ đồn đại chuyện này.
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Đến lúc bà ta về nhà, chắc tại sẽ bị người ta kéo dài ra như cái kén.
Điều quan trọng nhất vẫn là đã hại con gái mình. Giang Ngọc Hằng là cây rút tiền của bà ta! Nếu đợi Giang Ngọc Như kiếm được tiền thì không
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.