**********
T*ruyện88.vip trang web cập nhật nhanh nhất
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Tô Hoài Dương lúc này đang nói chuyện phiếm cùng Giang Ngọc Hằng trên zalo, nghe thấy tiếng của Giang Chí Lâm, mới cau mày lại nói: "Ba ơi, ba thích xem đồ cổ thì cứ xem đồ cổ, đâu cần thiết phải kéo con vào măng chung chứ?"
Giang Chí Lâm trừng mắt nhìn anh ta nói: “Ba ngay cả chửi con cũng không được luôn đúng không? Con xem con đi, giống cái dạng gì?”
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Trương Khoa cũng khinh thường nói theo: “Đến những nơi này lại chỉ biết có nghịch điện thoại thôi sao? Đồ vật ở đây không có một thứ nào là cậu có thể mua nổi hết, cậu xem cho đã con mắt đi thì tốt hơn! Đặc biệt là bức [Cây Cầu Vàng), phát huy hết mức tưởng tượng của cậu cũng không nghĩ ra được giá trị của bức tranh này đâu!”
Tô Hoài Dương liếc mắt nhìn một cái thứ được gọi là [Cây Cầu Vàng), không vui nói: “Cái này sao? Chỉ là một bức tranh giả thôi, có cái gì đáng để xem đầu, giá trị cao nhất cùng lắm chỉ mấy triệu thôi.
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Tô Hoài Dương dám nói như thế, tất nhiên anh ta có một trình độ nhất định.
và còn bởi vì bực tranh Cây Cầu Vàng thật sự đang nằm trong tay anh ta.
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Năm đó khi Tô Hoài Dương một tay thành lập Long Môn, cấp dưới của Quý Thủ Môn vì muốn lấy lòng anh ta, nên đã dồn hết tâm trí chuẩn bị cho anh ta một bảo tàng, trong đó có cả bức tranh Cây Cầu Vàng.
Bức tranh thật đang ở trong tay mình, thì đương nhiên bức tranh trước mắt là giả rồi!
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Trương Khoa bị lời nói của Tô Hoài Dương chọc tức nghẹn họng, anh ta mở miệng mỉa mai nói. “Cái tên phế vật như cậu mà cũng biết đến cách chơi đồ cổ hay sao? Tôi thấy cậu ngay cả cái gì gọi là tranh [Cây Cầu Vàng cũng không biết.”
Những khách đang tham quan nhìn thấy thái độ ăn nói không thèm đếm xỉa tới này của anh ta cũng cảm thấy tức giận, bức tranh này chính là bút tích của Họa Thánh. Thái độ này của anh ta, quả thật là một sự sỉ nhục cho
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
tác giả bức tranh này.
Không lâu sau liền có người khinh khi nói: “Tôi thấy người nay thật là chảnh chọe, đố kỵ với người nổi trội hơn mình. Loại người này không đáng được tham dự hội triển lãm tranh."
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Trương Khoa nghe thể liền nói tiếp: "Anh ta không phải chảnh chọe, mà chính là một thắng phế vật mặt dày ăn bám!”
Giữa những người tham quan triển lãm có người nhớ ra Tô Hoài Dương là ai, cũng vội vàng lên tiếng nói: “Tôi biết anh ta là ai rồi, anh ta là con rể ở rể của nhà họ Giang, ở rể ba năm ngoài việc giặt quần áo nấu cơm thì cái gì cũng không biết, chú hề nhảy nhót này cũng chạy đến triển lãm đồ cổ để tìm cảm giác hư dinh à!
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Giang Chí Lâm nghe thấy những lời bàn tán này cũng cảm thấy mất mặt, bất giác tranh xa Tô Hoài Dương vài bước, tiếp theo sao đó nói với Tô Hoài Dương: “Nhanh chóng xin lỗi cậu Trương, rồi cút ra ngoài đi! Đừng ở này làm trò hề mất mặt nữa
Nếu bạn đang đọc truyện ở một website khác không phải Tr*uyện88.vip thì có nghĩa đây là trang web ĂN CẮP TRUYỆN. Các bạn hãy quay trở lại Truy*ện88.vip để ủng hộ bên mình nhé !
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Tô Hoài Dương vừa nghe thấy Giang Chi Lâm muốn anh rời khỏi, cũng lười nhác đứng ở chỗ này.
Nhưng mà muốn anh xin lỗi thì tuyệt đối không có chuyện đó đâu, trên đời này ngoài vợ của anh ra, ai lại có tư cách để đường đường là người đứng đầu của Long Môn như anh xin lỗi chứ?
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Tiếp sau đó Tô Hoài Dương lạnh lùng nói: "Đi ra cũng được không vấn đề gì, nhưng còn xin lỗi, anh ta không có tư cách nhận đầu, hơn thế nữa sự thật bức tranh hiện tại đúng thật là giả mà
Giang Chi Lâm nghe thấy vậy tức tới thối râu trợn mắt nhìn anh, mọi người xung quanh thấy Tô Hoài Dương ngoan cổ càng không ngừng mỉa mai anh,
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Đúng lúc này Trương Khoa ra hiệu bảo mọi người im lặng, rồi nói với Tô Hoài Dương: “Nếu cậu có kiên quyết nói bức tranh này là giả, vậy chúng ta đánh cược đi, nếu như bức tranh này là giả, tôi sẽ đốt bức tranh này đi. Nhưng nếu như là thật, cậu lập tức quỳ xuống xin lỗi ông đây cũng không thèm nhận nữa, mà tôi muốn cậu bò từ đây ra ngoài. Để cậu ghi nhớ có một số lời nói không được nói bậy bạ!”
Câu cuối Trương Khoa đột nhiên nâng cao giọng lên rồi mới nói, ánh mắt hung dữ.
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Trương Khoa cho là, hôm nay nhân cơ hội này dạy dỗ Tôi Hoài Dương một trận.
Tô Hoài Dương liếc Trương Khoa một cái, rồi nói: “Đốt một bức tranh thì không thể lấy ra làm điều kiện được được, nếu như anh thua, thì hay đập vỡ hết những thứ nhà họ Trương của anh trưng bày trong triển lãm này."
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Trương Khoa nghe thấy cũng không do dự mà nói: “Được thôi! Dù sao ông đây không thể nào thua được.
Mọi người xung quanh thấy Trương Khoa đánh cược lớn đến như vậy cũng đều khuyên can: "Cậu tại sao lại phải so đo tính toán với một tên phế vật chứ? Đuổi anh ta đi là được rồi!
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Trương Khoa lại tự hào cười nói: “Không sao!
Sau đó khinh thường nói với Tô Hoài Dương: “Hôm nay Hội trưởng Hiệp hội chơi đồ cổ hội trưởng Triệu cũng có mặt ở đây, tôi xin mời hội trưởng Triệu đến đây giám định, đến lúc đó cậu sẽ không giở trò không nhận chứ!” Tô Hoài Dương xua xua tay, ý nói Trương Khoa mau đi
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
moi di.
Hội Trưởng Hiệp hội chơi đồ cổ Bắc Kinh, Tô Hoài Dương có chút ấn tượng, năng lực giảm định của người này cũng không tệ, trình độ miễn cưỡng cũng có thể ngang bằng với thầy giảm định thông thường của Long Môn.
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Tuy là vẫn là trình độ chưa đủ để nhìn, nhưng tối thiểu giám định một bức Cây Cầu Vàng, chắc là cũng có thể nằm được chín mười phần.
Nhưng Trương Khoa ở bên cạnh thấy thái độ của Tô Hoài Dương giống như đang ra lệnh cho cấp dưới mà bảo anh ta đi, bất giác sắc mặt u ám, rất muốn nổi điên!
Cập nhật chương mới nhất tại Truyện8*8.vip
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Nhưng lại nghĩ sớm muộn gì cũng có thể dạy dỗ Tô Hoài Dương, liền hừ lạnh một tiếng, nhìn anh ta với một ánh mắt hung dữ, rồi mới rời đi mời Hội trưởng Hiệp hội chơi đồ cổ. Không lâu sau đó, đã nhìn thấy Trương Khoa dẫn theo
một nhóm người đến
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Trương Khoa đi trước dẫn đường, người ở phía sau gương mặt đầy hưng phấn, đương nhiên chính là Hội trưởng hiệp hội đồ cổ.
Sau lưng, còn dẫn thêm mười mấy người đến, những người này đều là vừa rồi đến xin hội trưởng Triệu Hiệp hội đồ cổ chỉ dạy vấn đề, vừa nghe thấy chỗ Trương Khoa có một bức tranh do Họa Thánh vẽ, cũng đều đi theo xem thật hư thế nào.
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Sau khi hội trưởng Triệu đến, cũng không nói nhiều lời, trực tiếp đi thẳng đến trước mặt bức tranh (Cây Cầu Vàng] lấy dụng cụ giám định ra xem, những người đi theo ông ta đến đây cũng không bỏ qua cơ hội hiếm có này, ai ai cũng đều cầm dụng cụ giám định lên xem.
Mấy phút trôi qua, đột nhiên có người kinh ngạc nói: “Đây tuyệt đối là bản gốc! Thật không ngờ được cuộc đời này của tôi lại có thể nhìn thấy được bức tranh này, chết cũng đáng!”
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Trương Khoa nghe thế đặc ý liếc sang Tô Hoài Dương, sau đó nói: "Bây giờ cậu có thể bò ra ngoài được rồi, tôi sẽ nhìn cậu bỏ từ đây ra đến cửa lớn hội triển lãm, chỉ cần cậu dám đứng lên, tôi sẽ đánh gãy chân cậu để cậu phải lết đi!
Tô Hoài Dương không thèm đếm xỉa Trương Khoa. Mà bộ dạng thong thả đi thẳng đến bên cạnh hội trưởng Triệu hỏi: “Ông vẫn chưa nhìn ra sao?"
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Giang Chí Lâm nghe thấy vậy liền tức giận, đó là Hội trưởng Hiệp hội chơi đồ cổ, trong mắt của Giang Chí Lâm, sự tồn tại của người này là phải tôn trọng! Tô Hoài Dương dùng giọng điệu chấn vấn để nói chuyện, quả đúng thật là bất kính:
Tâm nguyện cả cuộc đời của Giang Chí Lâm chính là có thể gia nhập Hiệp hội đồ cổ, sao có thể để cho Tô Hoài Dương hỗn láo vậy được, tiến lên phía trước khó chịu nói với Tô Hoài Dương: “Con ăn nói kiểu gì thế hả? Đây là hội trưởng Triệu của Hiệp hội chơi đồ cổ!”
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Hội trưởng Triệu chỉ than thở nói: “Tôi chỉ thấy bức tranh nay có gì đó không đúng, haizz... Người già rồi! Thị lực không được tốt nữa rồi!”
Tô Hoài Dương nghe xong thản nhiên cười một cái, có lòng gợi ý cho ông ta một chút, liền nói: “Ông tỉ mỉ xem lại, bức nh này thật ra là tác phẩm sao chép vào thời giải phóng! Ngay lúc mới sao chép đã làm cổ đi, cho nên ông mới cảm thấy chỉ là không đúng, nhưng lại không nhìn ra được mặt thật của nó!”
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Hội trưởng Triệu nghe đến đây, giống như người trong cơn mê bỗng nhiên nhận ra sự thật: "Đúng đúng đúng, nói rất là đúng! Không ngờ được cậu thanh niên còn trẻ vậy cũng biết giảm định, bản lĩnh của cậu đã vượt xa cả tôi đó!”
Truyện88.vip* trang web cập nhật nhanh nhất
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!