• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hiện tại có nhiều website sao chép đăng lại truyện từ VietWriter.vn trái phép, gây thiệt hại về kinh tế và ảnh hưởng tới tốc độ ra chương mới. Chúng tôi rất mong quý độc giả ủng hộ, đẩy lùi nạn sao chép trái phép bằng cách chỉ đọc truyện trên VietWriter.vn. Xin cảm ơn!

**********



Chương 82: Hủy hoại tương lai của Giang Ngọc Hằng!



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








Sau đó nam thanh niên thúc giục hai người ngoài xe: "Ba mẹ! Hai người bắt taxi đi theo, đừng chậm trễ!"



Hai người ở ngoài xe nghe lời liền chạy về phía taxi bên cạnh.



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








Trên đường đi, người phụ nữ nhân cơ hội lầm bẩm: "Tú Tài, nhà chị gái anh phát đạt thật đấy à?"



Ngô Tú Tài nói: "Chúng ta cứ đi xem trước rồi nói sau! Nếu là thật, chúng ta phải nắm bắt cơ hội đòi thêm tiền, không thể để người khác vượt lên trước!" "Sao lại đòi, nói gì khó nghe vậy! Rõ ràng là vay mượn!"



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








Ngô Tú Tài gật đầu lia lịa khi nghe vợ mắng: "Ừ. Là mượn".



Nói xong, Ngô Tú Tài mỉm cười.



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”









Bên chiếc xe kia, thiếu niên nóng lòng giới thiệu với Tô Hoài Dương: "Anh rể! Em tên là Ngô



Đạt Chí. Anh cứ gọi em là Đạt Chí!"



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








Tô Hoài Dương nhìn Ngô Đạt Chỉ với vẻ mặt hài lòng, sau đó thản nhiên nói: "Anh tên là Tô Hoài Dương, nhưng cậu không thể gọi anh là Hoài Dương." "Đó là điều chắc chắn! Anh là anh rể của em!" Ngô Đạt Chí nói rồi điều chỉnh tư thế ngồi, hai tay chống lên chiếc Porsche, vuốt ve liên tục trên vô lăng.



Sau đó Ngô Đạt Chí ngạc nhiên hỏi: "Mà này, anh rể, chị gái em bây giờ làm gì vậy? Kiểm được nhiều tiền thế này! Để em bảo chị giúp em tìm việc nữa!"



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








Tô Hoài Dương nghe xong liền nói: "Ngọc Hằng đang chuẩn bị thành lập công ty, còn chưa bắt đầu kiếm tiền! Còn về tìm việc, cậu phải đi tìm chị gái cậu."



Ngô Đạt Chỉ tỏ vẻ khinh thường, cậu ta nghe nói Giang Ngọc Hằng cưới một tên ở rể vô dụng, xem ra đúng là thật



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








Việc gì cũng phải hỏi ý kiến vợ, để vợ quyết định, thì chẳng phải là một kẻ bám váy vợ sao?



Nghĩ đến những việc này, Ngô Đạt Chỉ bỗng trở nên lạnh lùng, không nói thêm lời nào nữa.



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








Sau khi nhìn thấy ba mẹ lên xe, Ngô Đạt Chí liền đạp ga lao đi.



Gần nhà ga có rất nhiều xe cộ, Ngô Đạt Chí phóng nhanh và vượt ẩu trên đường, khiến nhiều người mắng chửi, nhưng lần nào cậu ta cũng phải phun ra những lời tục tĩu chửi lại!



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








Mười phút sau, chiếc Porsche dừng lại ở trước nhà Tô Hoài Dương, Ngô Đạt Chí sau khi xuống xe trông vẫn còn rất phấn khích, sự phấn khích của môn đua drag khiến cậu ta vẫn cảm thấy hứng thú.



Tô Hoài Dương thấy vậy cũng không muốn Ngô Chí Vỹ cầm chìa khóa trong tay, tuy rằng đối với Tô Hoài Dương chiếc xe không đáng bao nhiêu tiền, nhưng dù sao cũng là của người khác, vẫn phải để mắt đến.



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








Tô Hoài Dương lập tức nói: "Đưa chìa khóa cho tôi! Chúng ta ở đây chờ một lát."



Ngô Đạt Chỉ nghe xong liền lạnh lùng quát: "Lo lắng gì! Em muốn lái một lúc! Không phải xe anh mua thì anh có quyền gì mà nói!"



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








Tô Hoài Dương liếc nhìn dáng người gầy yếu của Ngô Đạt Chí, nếu thật sự muốn ra tay lấy lại chìa khóa thì chẳng cần đến lượt thứ hai.



Nhưng Tô Hoài Dương suy nghĩ một chút vẫn thấy nên gọi cho Triệu Khánh Linh.



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








Sau khi cuộc gọi được kết nối, Tô Hoài Dương hỏi: "Chiếc xe của cô có quan trọng với cô không? Cho người ngoài mượn được không?" "Chỉ là một chiếc xe thôi mà, còn gọi hỏi tôi làm gì cho mất công! Cứ tùy ý anh đi."



Giọng nói của Triệu Khánh Linh vang lên trong điện thoại có lần tiếng gió và tiếng hò hét, Tô Hoài Dương sau khi nghe xong liền cúp điện thoại, cũng không quan tâm đến chiếc Porsche nữa.



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








Dù sao xe có đụng xe thì anh cũng không thiếu tiền, còn nếu như Ngô Đạt Chí làm hỏng xe thì chỉ có thể nói là đáng đời!



Nhưng khi Ngô Đạt Chỉ nhìn thấy Tô Hoài Dương gọi điện thoại hỏi chuyện xe cộ, sắc mặt cậu ta không khỏi khinh thường.



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”










Sau đó cậu ta chế nhạo Tô Hoài Dương: "Có việc này thôi mà cũng phải gọi điện hỏi vợ, đúng là chỉ biết bám váy vợ!



Tô Hoài Dương nghe vậy hỏi hắn: "Chúng ta hình như không quan tâm lễ nghĩa gì thì phải! Nói thế nào thì tôi cũng là anh rể của cậu, thái độ của cậu kiểu gì vậy?" "Thái độ của tôi cần anh quản chắc!"



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








Sau khi Ngô Đạt Chí hét lên, anh ta chế nhạo Tô Hoài Dương: "Tôi coi thường anh đấy, anh chỉ là thằng ở rể, thì sao nào! Ăn mặc đều dựa vào chị họ tôi mà anh còn cần thể diện à?"



Ngô Đạt Chỉ nói xong liền nhổ vào chân Tôn Hoài Dương, vẻ mặt cũng vô cùng kiêu ngạo.



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








Vừa nhìn thấy Tô Hoài Dương liền quay người đi vào nhà.



Anh có ý tốt, muốn có quan hệ tốt đẹp với những người thân của Giang Ngọc Hằng này, nhưng nếu người ta đã coi thường anh thì cũng không nhất thiết phải cố gắng hòa hợp!



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








Sau khi về đến nhà, Tô Hoài Dương nhìn thấy Ngô Tâm ngồi trên số pha một mình, cả bình xông hơi và mặt nà dưỡng da hôm qua đặt đều lấy ra.



Điều quan trọng nhất là trong nhà bỗng có rất nhiều đồ, có một bộ bình rượu bằng vàng ròng, một bộ ấm trà mấy chục triệu, một hộp bút chì làm bằng trầm hương, trong đó có một chiếc bút kim cương của Switzerland Kailandi.



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








Một tả đồ lỉnh kỉnh này tính ra cũng phải hết 7 tý!



Tô Hoài Dương đã biết tại sao lại có những thứ này ở đây, nhưng anh vẫn không muốn tin rằng



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








Ngô Tâm có thể làm ra chuyện như vậy! Cập nhật ch*ương mới nhất tại Truyện88.vip



Ngay sau đó Tô Hoài Dương bước đến bên Ngô Tâm và hỏi: "Mẹ lấy mấy hộp quà đó của



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








Ngọc Hằng xuống à? Còn xé hết nhãn nữa!"



Ngô Tâm ngồi dậy khi nghe thấy những lời này, và nói một cách thờ ơ: "Đúng! Tôi không thể lấy đồ của con gái tôi sao?" "Mẹ có biết những thứ này dùng để làm gì không? Có biết một khi đã xé ra thì không thể trả lại không? Không biết cái gì ở bên trong cũng dám thảo ra! Không sợ rằng mình sẽ hại Ngọc Hằng à!"



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








Giọng nói tức giận của Tô Hoài Dương vang lên chói tại trong phòng kín, khiến Ngô Tâm thấy tội lỗi không nói nên lời.



Trên thực tế, bà ta thực sự không biết những thứ này dùng để làm gì! Thông tin duy nhất bà ta biết là Giang Ngọc Như đã nói với bà ta rằng những thứ này thuộc về Giang Ngọc Hằng.



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








Còn những việc khác, vốn dĩ trước khi Tô Hoài Dương về, bà ta có thời gian hỏi Giang Ngọc Như nhưng lúc đó bà ta bận trách Giang Ngọc Như vì cô ấy nghỉ phép



Nhưng dù là vậy, Ngô Tâm không định thừa nhận sai lầm của mình.



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








Sau đó Ngô Tâm mắng Tô Hoài Dương: "Tại sao tôi không thể xem đồ của con gái tôi! Còn cậu, giờ cậu cút được bao xa thì mau cút đi cho tôi, đừng đứng đây chướng mắt tôi!"



Tô Hoài Dương nghe vậy đã tức giận rồi, anh không thèm quan tâm đến tiền bạc, nhưng Giang Ngọc Hằng đang thiếu tiền, anh có thể tìm lý do khác để đưa cho cô!



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








Nhưng nếu Tô Hoài Dương là một người bình thường thì sao! Giang Ngọc Hằng hiện đang bắt đầu kinh doanh, đây là lúc cô cần nhiều tiền nhất, nhưng Ngô Tâm đã lấy đi hơn 7 tỷ của Giang Ngọc Hằng!



Những hành động này có thể hủy hoại tương lai của Giang Ngọc Hằng.



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








Và mục đích của Ngô Tâm khi làm điều này thì dù có ngu ngốc cũng có thể nhìn ra, bà ta chỉ muốn ghi điểm, khoe khoang trước mặt người thân của mình!



Ngô Tầm nhìn vẻ mặt tức giận của Tô Hoài Dương, nhưng bà ta không có ý nhường.



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








Sau một hồi bế tắc, Tô Hoài Dương quay người bước về phòng, còn có thể làm gì nữa? Rốt cuộc, Ngô Tâm là mẹ ruột của Giang Ngọc Hằng, chẳng lẽ anh còn đi gây thêm phiền phức cho cô sao? Nhìn thấy Tô Hoài Dương rời đi, Ngô Tâm cười nhạo, lẩm bẩm nói: "Sớm muộn gì cũng đuổi cậu cút khỏi tầm mắt của tôi!"



Sau đó Ngô Tâm chỉnh lại trang sức của mình và nằm xuống ghế sofa.



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








Vừa nằm xuống, Ngô Tâm như nhớ ra điều gì đó, vội vàng ngồi dậy, sốt sắng hỏi Tô Hoài Dương: "Cậu không nói cho bọn họ biết chiếc xe đó là do cậu mượn đấy chứ!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK