**********
Lúc này, trong mắt Tô Hoài Dương hiện như hằn lên tia máu, anh không thể đè nén cơn bão trong lòng nữa.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Giờ phút này, người nhà họ Giang nhìn vào ánh mắt của Tô Hoài Dương, cảm giác như một cơn cuồng phong đang lao về phía mình, khiến người ta không khỏi run sợ.
Cũng may cảm giác này chỉ trong chốc lát, Giang Minh Nguyên vừa tỉnh táo lại, lập tức quát Tô Hoài Dương ầm ĩ: "Anh đừng có mà rượu mừng không uống lại muốn uống rượu phạt!"
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Tô Hoài Dương hờ hững nhếch khóe miệng, lạnh lùng đi về phía Giang Minh Nguyên "Đưa rượu cho tôi ư, cậu không xứng! Phạt rượu, cậu càng không có khả năng đó!"
Giang Minh Nguyên vô thức lùi về phía sau, điều này khiến anh mất hết mặt mũi, anh ta quyết tâm lấy lại thể diện.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Ngay lập tức, Giang Minh Nguyên hét lên với ba tên côn đồ: "Đẩm rách mặt anh ta, đấm rụng hết rằng anh ta cho tôi!"
Ba tên côn đồ lao về phía Tô Hoài Dương, một tên cầm đầu vung một cú đấm vào mặt Tô Hoài Dương.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Tuy nhiên, Tô Hoài Dương lại nhanh hơn, lòng bàn tay anh đè lên nắm đấm của đối phương, anh chỉ dùng sức nhẹ, trong phòng vang lên một tiếng lách cách.
Sau đó cùng một kịch bản được dàn dựng liên tiếp hai lần, sau vài nhịp thở, mọi người đã thấy cả ba tên lùi về phía sau vài bước, che cổ tay, mồ hôi nhễ nhại.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Thấy vậy, bà cụ Giang khó chịu nhìn về phía Giang Minh Nguyên, bà ta thầm nghĩ bọn người này mà cháu mình cũng bỏ ra 70 triệu để thuê ư?
Giang Minh Nguyên thấy cả ba người đều bị Tô Hoài Dương giải quyết trong một chiêu, trong lòng anh ta vô cùng không hài lòng, mắng ba người nọ: "Trình độ của các người mà dám đòi 70 triệu ư!"
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Sau khi mắng xong, Giang Minh Nguyên lại ra lệnh: "Mau lên, mấy người tưởng 70 triệu là cho không hay sao!"
Ba người bọn họ nghe xong liền liếc mắt nhìn nhau, cũng không nhúc nhích, lúc nãy đối đấu với nhau họ biết bọn họ nhất định không phải đối thủ Tô Hoài Dương, lúc này chưa bỏ đi là đã tốt lắm rồi, còn xông lên đánh nhau nữa ư? Đó là điều hoàn toàn không thể
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Giang Minh Nguyên thấy vậy vội vàng tránh né Tô Hoài Dương, nếu không có ba tên côn đồ này, anh ta sẽ không dám ngông cuồng trước mặt Tô Hoài Dương.
Liên tiếp bẻ cổ tay ba người bọn họ, Tô Hoài Dương như thế là còn bớt nóng nảy đi nhiều rồi đấy.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Tô Hoài Dương lập tức nói: "Các người có thể cút khỏi đây được rồi!"
Nói như vậy không có nghĩa là công việc của ngày hôm nay đã kết thúc!
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Chỉ là Tô Hoài Dương không muốn nhà họ Giang quấy rầy sự yên bình của nhà mình.
Những người trong nhà họ Giang đã tức giận khi nghe điều này, chỉ là thằng ở rể vô dụng mà dám đuổi họ cút đi à?
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Nhưng vừa nghĩ như vậy thì họ lại nhìn thấy Tô Hoài Dương có thể dễ dàng đánh gãy cổ tay ba người, thế nên người nhà họ Giang cũng không ai dám làm chim đầu đàn
Bế tắc một lúc, không khí càng trở nên im lặng.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Thấy vậy, bà cụ Giang cũng không dám lại tiếp tục kéo dài khoảng lặng như vậy, không ngờ Tô Hoài Dương lại lợi hại như vậy, nếu thực sự chọc giận Tô Hoài Dương rồi thì bà ta cũng không trông chờ gì mấy đứa con đứa cháu có thể cứu được bà ta!
Sau đó bà ta nói: "Tôi sẽ cho cậu thêm một đêm để suy nghĩ, sáng mai chúng tôi sẽ trở lại!"
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Bà cụ đứng dậy đi ra ngoài, người nhà họ Giang cũng thế.
Nhưng lần này, người nhà họ
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Giang không sợ nằm đấm của Tô Hoài Dương, lập tức nói: "Tốt hơn hết anh nên suy nghĩ kỹ, nếu không biết cân nhắc, gia đình anh sẽ ở ngoài trời cả ngày!"
Lúc này Giang Minh Nguyên cũng nhìn về phía Tô Hoài Dương, rồi nhếch miệng cười: "Anh có thể đối phó với côn đồ tôi thuê tới, nhưng những lúc anh không ở đây thì Giang Ngọc Hằng và Ngô Tâm phải làm sao?"
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Vẻ mặt của Tô Hoài Dương nghiêm nghị, mặc dù sự thù địch của anh biến mất, nhưng lửa giận trong lòng vẫn không hề giảm bớt.
Hơn nữa, những lời này của người nhà họ Giang nói trước khi rời đi, khiến Tô Hoài Dương giống như một ngọn núi lửa sắp phun trào.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Ngô Tâm lúc này đã hoảng rồi, sau khi người nhà họ Giang rời đi, bọn họ ngồi trên sô pha không ngừng nói lảm nhảm! "Mẹ có thể làm gì đây? Bảo cảnh sát cũng vô dụng. Cảnh sát chỉ có thể cảnh cáo bọn họ lúc này thôi!"
Chuyện này thực sự khiến Ngô Tâm bị bất ngờ, bà ta kích động nói với Giang Ngọc Hằng: "Ngọc Hằng nhanh lên! Gọi ba và em gái trở về, chúng ta sẽ rời đi đêm nay, biệt thự ven biển sẽ không phải giao!"
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Giang Ngọc Hằng đang nghĩ cách giải quyết thì bị Ngô Tâm cắt ngang, cô đột nhiên trở nên mất kiên nhẫn.
Cô cũng không biết nếu bán biệt thự ven biển, cô có thể dùng tiền để lật đổ nhà họ Giang hiện tại hay không
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Nhưng Giang Ngọc Hằng cảm thấy rằng đó là chuyện của Tô Hoài Dương, nếu Tô Hoài
Dương không nói, cô cũng không the hoi.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Sau đó Giang Ngọc Hằng nghĩ đến Chu Hoàng Nhật, lần trước chủ tịch tập đoàn nói rằng ông ấy sẵn sàng hợp tác với nhà họ Giang vì ông ấy coi trọng cô.
Mặc dù cô cảm thấy ngạc nhiên và cũng cảm thấy không thích hợp khi hỏi ai đó vì chuyện này, nhưng vì sự an toàn của gia đình, Giang Ngọc Hằng vẫn gọi điện cho Chu Hoàng Nhật.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Trên tầng cao nhất của tập đoàn Ánh Dương, Chu Hoàng Nhật vốn đã tan làm chuẩn bị về nhà, nhưng điện thoại di động của ông đột nhiên vang lên. Cập nhật nhanh nhất trên Truyện88.v*ip
Chu Hoàng Nhật nghe thấy âm thanh đó liền nhanh chóng lấy điện thoại ra ấn nút trả lời, vẻ mặt vốn dĩ đang thả lỏng lại trở nên nghiêm túc và thận trọng ngay lập tức.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Cảnh tượng này khiến thư ký bên cạnh sửng sốt, cô ấy làm thư ký cho Chu Hoàng Nhật mấy năm rồi, chưa từng thấy Chu Hoàng Nhật có vẻ mặt này!
Nhưng làm sao cô ấy biết Chu Hoàng Nhật cài cho điện thoại của Tô Hoài Dương và Giang Ngọc Hằng những bản nhạc chuông đặc biệt chứ, chỉ cần ông nghe thấy bản nhạc chuông này, cho dù là ban đêm ngủ say, Chu Hoàng Nhật cũng có thể tỉnh lại
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Lúc này Chu Hoàng Nhật đang nghe điện thoại. Ông chưa nhận được lời nhắc nhở của Tô Hoài Dương nên chỉ lịch sự hỏi: "Cô Ngọc Hằng có chuyện gì không?" "Xin chào ông Hoàng Nhật, tôi rất lấy làm xấu hổ khi phải nói rằng chồng tôi có một căn biệt thự, vì nó nên trong nhà xảy ra một số mẫu thuẫn." "Tôi cũng biết việc gia đình tôi quá đột ngột, gọi điện thoại cho ông thế này... nhưng bà nội nói nếu như không giao biệt thự thì chúng tôi sẽ đuổi ra khỏi nhà họ Giang, cũng sẽ có thể bị uy hiếp đến tính mạng" "Tôi không thể không tới nhờ ông giúp đỡ!"
Chu Hoàng Nhật nghe vậy cũng đã hiểu chuyện gì đang xảy ra, là chủ tịch hội đồng quản trị, đương nhiên ông biết nhà họ Vương đã tặng cho Tô Hoài Dương một căn biệt thự nên không khó đoán đã xảy ra chuyện.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Ngay lập tức Chu Hoàng Nhật hứa: "Cô Ngọc Hằng, cô yên tâm. Vì cô là đối tác đáng tin cậy của chúng tôi, chúng tôi sẽ không ngồi nhìn nếu đối tác của mình gặp khó khăn."
Chu Hoàng Nhật nói xong liền chuẩn bị nhắn tin xin chỉ thị của Tô Hoài Dương, nhưng ngay lúc này, tin nhắn từ Tô Hoài Dương đã được gửi đến cho ông rồi. "Bằng mọi giá phải khiến nhà họ Giang phá sản!"
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Một câu nói đơn giản đã khiến Chu Hoàng Nhật nhận ra tình hình nghiêm trọng như thế nào.
Chu Hoàng Nhật nói với
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Giang Ngọc Hằng rồi cúp điện thoại.
Rồi ông ra lệnh: "Báo cho các giám đốc từng bộ phận vào phòng họp trong vòng 20 phút. Những người đến muộn, tôi không dùng nữa!"
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Thư ký lập tức chuyển lời của Chu Hoàng Nhật, mười phút sau, phòng họp của tập đoàn Ánh Dương đã chật cứng người.
Bất kỳ ai đang đứng ở đây đều là những nhân vật được các công ty ở Sài Gòn săn đón.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Nhưng bây giờ những người này lại yên lặng trước mặt Chu Hoàng Nhật, chẳng qua là hôm nay chủ tịch của bọn họ làm cho bọn họ cảm giác như ông đang cầm dao đồ tể, kẻ nào ngôi nghịch, hôm nay không nghe lời chính là kẻ không muốn sống
Sự im lặng kéo dài không được bao lâu, nhìn thấy mọi
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.