• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Các bạn vào để yêu cầu truyện, báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!

**********



Chương 76: Anh Dương



Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.








Khi mọi người nghĩ theo hướng này, họ đặc biệt chú ý đến hành động của trưởng phòng Hải, chắc chắn rồi, anh ta đang cầm điện thoại di động, nhìn tư thế này, anh ta đang gọi người đến



Tất cả mọi người không khỏi nhìn Tô Ho Dương với vẻ mặt thương hại, tuy rằng trong lòng họ đều biết anh không sai, nhưng kỳ thực không bao giờ có trắng đen rạch ròi!



Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.








Sau khi Hà Tiến Hải gửi tin nhắn, anh ta đứng dậy đi về phía Tô Hoài Dương, đương nhiên sau khi nhìn thấy nằm đấm của Tô Hoài Dương, cho dù là vợ mình bị Tô Hoài Dương đánh, anh ta cũng chỉ dám đứng cách Tô Hoài Dương vài mét.



Sau đó Hà Tiến Hải kiêu ngạo nói: "Nói cho ông đây biết, cậu muốn chết như thế nào?"



Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.








Tô Hoài Dương không trả lời Hà Tiến Hải, anh chưa bao giờ có thói quen nói nhảm với người chết.



Và khi trưởng phòng Hải nhìn thấy ánh mắt lãnh đạm của Tô Hoài Dương, trong lòng anh ta lửa giận sôi lên, và ánh mắt anh ta trở nên hung dữ.



Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.









Vừa rồi anh ta đã gọi điện cho ai đó bên ngoài và hứa trả 3,5 tỷ tiền phí. Chỉ cần Tô Hoài Dương này bị bảo vệ của Ánh Dương đuổi ra ngoài, lập tức sẽ có người tiếp quản



Lúc đó chỉ cần từ từ mà hành hạ l



Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.








Ngô Kiều, người bị Tô Hoài Dương dẫm lên, nhìn thấy biểu hiện ngày càng hung dữ của chồng, cô cũng biết rằng Hà Tiến Hải đã được gọi ai đó!



Ngay lập tức, Ngô Kiều hét lên với Hà Tiến Hải: "Ông xã à! Anh phải lột da của anh ta cho em. Còn con đê tiện Giang Ngọc Như, chúng ta cũng sẽ đuổi việc cô ta, bản cô ta đến nơi chó ăn đá gà ăn sỏi nào đó. Để em xem con bé để tiện đó sống được mấy năm! "



Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.








Hà Tiến Hải nghe vậy cũng không quan tâm đến xung quanh có rất nhiều người đang vây xem, dù sao những người này đều là cấp dưới của anh ta, nếu dám không nghe lời anh ta sẽ đuổi việc họ!



Ngay lập tức, Hà Tiến Hải hứa: "Không vấn đề gì! Nếu em muốn, anh sẽ bắt người nhà của anh ta lai!"



Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.








Nói xong Hà Tiến Hải nhìn mọi người trong phòng kinh doanh, lạnh lùng nói: "Đều nhìn thấy hết rồi chứ gì! Đây là cái kết cục của những kẻ không hiểu chuyện! Sau này mọi người trước khi làm việc gì, tốt nhất nên nghĩ trước nghĩ sau đã rồi hằng làm!"



Nghe thấy vậy, vẻ mặt ai cũng như đang thầm oán trách, lời nói của Hà Tiến Hải rõ ràng có ý muốn biến bộ phận kinh doanh thành độc quyền của anh ta



Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.








Ngay khi có người muốn đứng lên phản đối, ngoài cửa liền có tiếng bước chân vội vàng.



Vương Văn Hùng chạy nhanh đến phòng kinh doanh trong vòng một phút, vừa bước vào liền nhìn thấy vẻ mặt lạnh lùng của Tô Hoài Dương.



Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.








Lần này, Vương Văn Hùng đã hiểu lý do tại sao mỗi lần đến gặp anh Dương, chủ tịch của anh ta cứ như bị hạ đường huyết vậy! Vô cùng căng thắng!



Căng thẳng rồi lại căng thẳng, nhưng Vương Văn Hùng không dám quên lý do anh ta đến đây.



Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.








Sau đó Vương Văn Hùng bước vào phòng kinh doanh.



Lúc này trưởng phòng Hải cũng nhìn thấy Vương Văn Hùng bước vào, anh ta lập tức nở nụ cười chào hỏi, "Tổng giám đốc! Có việc gì thì cứ gọi điện thoại cho tôi, tôi sẽ đi qua! Không cần anh đến tận đây đâu!"



Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.








Vương Văn Hùng nghe xong lời nói đó thì không hề để ý, ánh mắt của anh ta hướng về phía Tô Hoài Dương nhiều hơn, chỉ sợ bỏ sót bất kỳ chỉ dẫn nào.



Nhưng khi Hà Tiến Hải nhìn thấy ánh mắt của Vương Văn Hùng đang nhìn về phía Tô Hoài Dương, anh ta lại nghĩ nhầm.



Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.










Sau đó Hà Tiến Hải chỉ Tô Hoài Dương rồi giải thích với Vương Văn Hùng: "Xin lỗi tổng giám đốc Hôm nay có chuyện phiền phức, nhưng anh cứ yên tâm để tôi lo liệu. Ánh Dương của chúng ta không phải là nơi ai muốn đến gây chuyện cũng được!"



Hà Tiến Hải vừa nói xong thì có nhân viên không chịu nổi nữa, lên tiếng: "Không phải như vậy đầu, tổng giám đốc! Là trưởng nhóm Kiều gọi một số ngoài nữa, bắt nhện bỏ lên đầu Giang Ngọc Như, người nhà cô ấy đến tìm công bằng thôi!" "Kết quả là trưởng nhóm Kiều và trưởng phòng Hải còn gọi người bịt đầu mối. Họ còn đe dọa chúng tôi rằng bộ phận kinh doanh do anh ta phụ trách, chỉ có lời anh ta nói mới có hiệu lực, còn bảo chúng tôi phải nhớ lấy kết cục nếu dám trái lời anh ta!"



Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.








Hà Tiến Hải nghe vậy thì tâm can như lửa đốt, và sau đó một đôi mắt nham hiểm nhìn chằm chăm vào người vừa lên tiếng.



Mọi người đều lảng tránh ánh mắt đó, và tránh xa người thanh niên vừa lên tiếng.



Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.








Lòng còn thầm coi thường, "Người này ngu hay sao ấy? Cậu nói như vậy thì làm được gì! Tưởng rằng trường phòng Hải sẽ bị đuổi thật sao!" "Khi chuyện này kết thúc, cứ chờ xem trưởng phòng Hải xử lí cậu như thế nào!" Khi mọi người nghĩ như vậy, họ cũng cố nhớ xem họ hay qua lại với cậu thanh niên ngốc nghếch đó không, để tránh bị liên lụy



Cùng lúc đó, Vương Văn Hùng đã bị sốc khi nghe những lời của thanh niên. Truyện88.vip trang web c*ập nhật nhanh nhất



Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.








Hà Tiến Hải này thực sự to gan thật! Tìm đường chết mà một bước đã tìm đến rồi, không chừa cho mình đường lui nào!



Nhưng dù sao ở đây có quá nhiều người, Vương Văn Hùng không dám làm lộ ra thân phận của Tô Hoài Dương, vì vậy anh ta lập tức hỏi: "Trưởng phòng Hải, việc này anh muốn đến phòng tôi trình bày hay là muốn trình bày ở đây?"



Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.








Vương Văn Hùng đang hỏi Hà Tiền Hải, nhưng anh mắt lại đang yêu cầu Tô Hoài Dương chỉ dẫn.



Tô Hoài Dương nén giận bước ra khỏi cửa, dù sao cũng không biết Giang Ngọc Như có trở về không, rời khỏi phòng này vẫn tốt hơn.



Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.








Khi đi ngang qua Vương Văn Hùng, Tô Hoài Dương cũng lạnh lùng nói: "Bảo những người kia đến nữa!"



Nghe đến đây, Vương Văn Hùng cảm thấy lạnh cả người.



Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.








Còn Hà Tiến Hải thấy vậy lại cười nhạo: "Dám nói chuyện với tổng giám đốc của chúng tôi như thế đấy, người duy nhất cứu được mạng của cậu mà cậu cũng không thèm nói chuyện cho đàng hoàng nhỉ"



Nghĩ đến đây Hà Tiến Hải cười lạnh lùng hơn, như thế này càng tốt! Một con châu chấu không được ai quản thì càng dễ dàng giẫm lên nó hơn!



Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.








Sau đó Hà Tiến Hải kính cần nói với Vương Văn Hùng: "Đến văn phòng của anh đi!"



Vương Văn Hùng lạnh lùng nhướng mày với Hà Tiến Hải, sau đó nói: "Mang theo tất cả những con nhện đó đi theo! Giải quyết một lần, đừng để lại phiền phức!"



Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.








Hà Tiến Hải nghe vậy rất hài lòng, vừa rồi tổng giám đốc hỏi anh nên giải quyết chuyện này ở đâu, anh ta cảm thấy tổng giám đốc vẫn ưu ái anh ta, một nhân viên kì cựu ở Ảnh Dương!



Bây giờ nghe được câu nói của tổng giám đốc rằng không để lại phiền phức gì, càng xác nhận suy nghĩ của Hà Tiến Hải.



Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.








Ngay lập tức, Hà Tiến Hải gật đầu với vẻ mặt a dua, nói: "Vâng, vâng! Tôi sẽ lấy chúng ngay bây giờ."



Sau đó, Hà Tiến Hải chạy đến văn phòng của Ngô Kiều và lấy một chiếc hộp, sau đó nịnh nọt Vương Văn Hùng: “Tổng giám đốc, lần này vợ tôi quả thực rất hồ đồ. Tôi hứa rằng tuyệt đối sẽ không có lần sau! Sau này tổng giám đốc là cha mẹ tái sinh của chúng tôi, anh bảo chúng tôi làm gì chúng tôi cũng không dám trái lời!



Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.








Vương Văn Hùng nghe vậy thì không muốn nhiều lời với tên ngu ngốc này nữa, xoay người vội vàng về phòng làm việc, không dám để Tô Hoài Dương chờ!



Tô Hoài Dương bước không nhanh, một lúc sau, mọi người cùng đi vào văn phòng của Vương Văn Hùng.




Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK