• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Các bạn vào để yêu cầu truyện, báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!

**********



Cập nhật chương mới nhất tại VietWriter.vn



Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.










Dựa vào tính tình Vương Tài đương nhiên sẽ không thành thật ngậm miệng, chẳng qua sau khi hai người Tô Hoài Dương quay người, Mã Cửu ra hiệu mười mấy người đè Vương Tài lại khiến anh ta khó làm ầm ĩ





Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.






Đợi sau khi Tô Hoài Dương rời đi, Mã Cửu giảm chân thắng lên trên mặt Vương Tài đang bị đè ở trên mặt đất: “Đã bao lâu rồi không gặp được người làm người khác yêu thích như mày



Nói rồi Mã Cửu ngồi xổm xuống, trọng lượng cả cơ thể đều đặt ở trên bàn chân giảm lên Vương Tài kia, sau đó tối tăm lạnh lẽo nói: "Trái lại tao muốn xem xem nhà họ Vương mày có bao nhiêu bản lĩnh, nuôi ra người cao quỷ như mày!"





Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.






Vương Tài bị mười mấy người đề xuống không thể động đậy, mãi cho đến khi Mã Cửu buông chân ra mới gầm thét lên: “Mẹ nó mày muốn chết! Ba tạo có thể đập chết mày bằng tiền!”



Mã Cửu nghe vậy cười giễu cợt, theo sau đó là sắc mặt đột nhiên sụp xuống “Thích la hét như vậy đúng không! Nhổ răng của nó, nhổ đến khi nó không còn lớn tiếng kêu la nữa."





Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.






Cấp dưới của Mã Cửu nghe vậy không chần chừ, cạy miệng Vương Tài ra bắt đầu bắt tay vào làm.




Kèm theo những tiếng kêu thảm như heo bị làm thịt vang lên một lúc, Vương Tài không ngừng vặn vẹo cơ thể, miệng chảy máu không thể kiểm soát được.





Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.






Mã Cửu nghe thấy tiếng ánh mắt hơi nheo lại lập tức quát: “ồn quá! Tiếp tục nhổ



Vương Tài nghe vậy cả người hơi run rẩy, sự kiêu ngạo hoàn toàn bị quét sạch, vội vàng cầu xin tha thứ. “Anh Cửu em sai rồi, anh tha cho em đi! Em cho anh tiền, anh muốn bao nhiêu tiền em cũng cho anh!”





Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.






Mã Cửu đưa tay liên tiếp đập hai cái lên mặt Vương Tài. “Lời nói này của mày! Giống như tạo bắt cóc mày vậy. "Không phải không phải! Đây là anh



Cửu dạy dỗ em.” Vương Tài mở cái miệng thiếu hai cái răng khó khăn cười nói, nụ cười này thật sự so với khóc còn khó coi hơn!





Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.






Mã Cửu hải lòng gật đầu: "Tháng nhóc mày hiện tại cũng rất thức thời Xem như hôm nay mày nhặt được cái mạng, ngài Tô không so đo với mày. Lát nữa người nhà mày tới cùng nhau đi đổi họ, sau này đừng mang họ Vương nữa!"



Vương Tài nghe vậy trong mắt lóe lên một ít thâm độc, sau đó liên tục giật đầu nói: "Vâng vâng vâng!





Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.






Người từng trải như Mã Cửu hiển nhiên liếc mắt một cái thấy ngay suy nghĩ của Vương Tài, đối với điều này Mã Cửu căn bản không xem trọng, đồ ngu này muốn tìm chết thì sao Mã Cứu lại có lòng tốt nhắc nhở anh ta.



Đúng lúc này, Tô Hoài Dương đột nhiên đi rồi quay lại, Vương Tài lần đầu tiên nhìn thấy Tô Hoài Dương, theo sau đó càng khó che giấu thù hận trong mắt.





Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.






Đối với điều này Tô Hoài Dương không thèm nhìn, anh quay lại chính là muốn giúp Giang Ngọc Hằng lấy hợp đồng. Cập nhật chương mới nhất tại VietWriter.vn



Vì liên quan tới Vương Tài hợp đồng với nhà họ Vương không thể hoàn thành thông qua đàm phán kinh doanh bình thường, Tô Hoài Dương bất đắc dĩ nên cũng đành phải tham gia.





Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.






Sau khi đến gần Tô Hoài Dương nói thắng với Mã Cửu: Thông báo cho người nhà họ Vương tới đây một chuyển.



Mã Cửu nghe vậy mới phát hiện Tô Hoài Dương đã quay lại,cả người không khỏi căng thẳng, vội vàng quay người nịnh nọt nói với Tô Hoài Dương: “Ngài Tô, tôi đã thông báo người nhà của anh ta, tối đa mười phút sẽ đến!”





Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.






Nhìn thấy ảnh mát mong đợi của Mã Cửu, Tô Hoài Dương cũng không keo kiệt khen ngợi: "Anh làm tốt lắm.



Mã Cửu nghe thế, hai đầu lông mày anh ta giãn ra, mặt mày hớn hở.





Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.






Sau đó Mã Cửu chuyển một cái ghế số pha đơn đến, chắp tay nói với Tô Hoài Dương: "Ngài Tô mời ngài ngồi."



Đương nhiên Tô Hoài Dương sẽ không khách khí, sau khi ngồi xuống liền bắt đầu nhắm mắt dưỡng thần. Mã Cửu thấy thế vội vàng ra hiệu người trong nhà hàng yên lặng, ngay cả khi cũng không được thở mạnh!





Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.








Mười phút sau, tiếng bước chân liên tiếp đã phá vỡ sự yên tĩnh. “Xin lỗi anh Cửu, cháu trai bất hiếu này của tôi gây thêm phiên phức cho anh rồi!”



Sau tiếng bước chân, một giọng nói già nua tràn đầy sức sống đột nhiên vang lên.





Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.






Tô Hoài Dương mở mắt nhìn mười mấy người nhà họ Vương giả có trẻ có đi tới, chẳng qua phần lớn chờ ở ngoài cửa, chỉ có một ông cụ già dặn và một người đàn ông trung niên sắc mặt tái nhợt.



Nhưng Mã Cửu không quan tâm sự khách khí của nhà họ Vương, khế hừ một tiếng rồi nói: "Nhà họ Vương ông nuôi ra con chó này cũng không chỉ gây thêm phiền phức cho tôi không đâu! Anh ta muốn đào mười tám đời tổ tông nhà tôi ra nghiền xương thành tro bụi”





Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.






Ông nội Vương Tài nghe vậy sắc mặt thay đổi nhanh, vừa nhìn thấy Vương Tài miệng mồm đầy máu, tuy ông ta biết Vương Tài gây phiền phức không nhỏ nhưng cũng không ngờ vậy mà nghiêm trọng như thế



Ông nội Vương Tài lập tức quát tháo người đàn ông trung niên bên cạnh: "Bình thường bảo anh dạy dỗ cho tất cả ngày anh chỉ biết đánh bạc uống rượu Hôm nay không làm cho anh Cửu hài lòng thì đảm phá gia chi tử tụi bây cùng nhau cút khỏi nhà họ Vương!"





Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.






Ba Vương Tài nghe vậy ánh mắt có rút, ông ta cả ngày hưởng thụ vui vẻ, nhưng đó là dựa vào thân phận con trai cả nhà họ Vương, nếu như bị đuổi ra ngoài thì ngay cả ăn cơm cũng trở nên khó khăn.



Nghĩ như vậy, hai mắt ba của Vương Tài đỏ lên, xông tới trước mặt Vương Tài vung bàn tay lên. "Đồ tạp chủng, mày muốn chết đừng liên lụy tới tao! Muốn chết tự mình chết xa một chút." Nhớ đọc truyện trên VietWriter.vn để ủng hộ team nha !!!





Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.






Ông nội Vương Tài nghe nói như thế trong mắt nổi nóng, đây nào có phải lời một người làm ba nên nói chứ! Thật sự là gia môn bất hạnh, hai thế hệ đều không phải thứ gì tốt



Nghĩ đến đây, bản thân ông cụ cũng cảm thấy tức giận, miệng la mắng: “Anh chưa ăn cơm sao?"





Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.






Lúc này Vương Tài đã hai má đỏ bừng, anh ta trừng mắt nhìn người ba không đáng tin này, cũng không dám nổi khùng với ông cụ, nên lập tức xin khoan dung: "Ông nội cháu sai rồi! Sau này cháu nhật định thay đổi, ông mau bảo ông ta dừng tay!”



Ba Vương Tài nghe vậy ra tay ác hơn: “Thằng nhóc mày gọi một tiếng ba khó như vậy sao?”





Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.






Ông nội Vương Tài thấy thể cũng không nói gì, anh Cửu nói nghiêm trọng như vậy, không làm cho họ hài lòng, hôm nay Vương Tài xem như bị đánh cho tàn phế cũng đáng đời.



Đám người đợi trọn vẹn mấy phút, đợi đến khi Vương Tài không còn kêu thảm, ông nội Vương Tài mới dò hỏi anh Cửu: "Anh Cửu, rốt cuộc sao cháu trai của tôi lại làm mất lòng anh! Tôi nhận lỗi với anh."





Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.






Mã Cửu nghe vậy nhìn về phía Tô Hoài Dương a dua nói: “Thằng nhóc này muốn ngài Tô quỳ xuống xin lỗi nó, còn muốn bẻ một tay của ngài Tô, ông nói xem đây có phải là muốn đào mười tám đời tổ tông nhà tôi ra nghiên xương thành tro bụi hay không!?



Ánh mắt ông nội Vương Tài sợ hãi nhìn Tô Hoài Dương, ông hiển nhiên nghe ra được lời nói của anh Cửu là đang tâng bốc người này, dù là hoàng để thế giới ngầm thì cũng chưa chắc anh Cửu đã tâng bốc thành như vậy!





Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.






Ngay sau đó Vương Tài cẩn thận dò hỏi Tô Hoài Dương: “Ngài Tô, vậy ngài xem hôm nay như thế này đã được chưa?"



Tô Hoài Dương nghe thấy ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn Vương Tài bị đánh tới nửa chết nửa sống, trên thực tế Tô Hoài Dương căn bản cũng không quan tâm vấn đề này, mặc kệ hôm nay Vương Tài bị đánh chết hay là cứ như vậy thả ra, Tô Hoài Dương cũng sẽ không để ý.





Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.






Giống như vua chúa chỉ tay năm ngón, chẳng lẽ còn bởi vì bị con kiến cắn một cái liền ra lệnh xét nhà?



Nhiều nhất chỉ là lúc đảm cấp dưới vì nịnh bợ mà ra tay, Tô Hoài Dương cũng sẽ lười hỏi nhiều mà thôi.





Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.






Tô Hoài Dương không muốn mất thời gian ở đây thêm nữa, dứt khoát nói: "Hợp đồng nhà họ Giang ký kết bình thường, theo giá thị trường hiện tại. Còn cháu trai kia của ông đưa đi đổi họ.



Ông nội Vương Tài nghe thấy nửa câu đầu còn nhẹ nhàng thở ra, nhưng đối họ ở phía sau chính là chuyện không nhận tổ tông!





Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.






Tô Hoài Dương hiển nhiên không định nói nhảm với họ, nói xong bèn đứng dậy rời đi.



Mã Cửu thấy vẻ mặt phức tạp của





Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.






Cập nhật nhanh nhất trên VietWriter.vn

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK