**********
VietWriter.vn trang web cập nhật nhanh nhất
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Nói xong Hồng Thiên Hổ quay người chuẩn bị ngồi trở lại trên ghế, đợi cấp dưới đánh Tô Hoài Dương tay chân thàn phế kéo tới trước mặt ông ta.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Nhưng mà Hồng Thiên Hổ vừa mới quay người liền nghe thấy tiếng kêu thảm thiết liên tiếp, Hồng Thiên Hổ hoảng sợ quay đầu nhìn thấy cấp dưới của mình đã có ba người nằm trên mặt đất, ôm cánh tay bị bẻ gây đau đớn kêu thảm thiết
Những người khác nhìn Tô Hoài Dương giống như nhìn thấy quỷ, dáng vẻ sợ hãi vượt quá giới hạn.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Mà lúc này Tô Hoài Dương đã lấy điện thoại di động ra, bẩm số điện thoại của Hồng Quốc Chấn, điện thoại kết nối Tô Hoài Dương chỉ nói đơn giản mấy chữ: "Trang sức Thành Nam, Hồng Thiên Hổ.”
Nói xong Tô Hoài Dương liền cúp điện thoại.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Hồng Thiên Hổ thấy thể khỏe miệng cười giễu, người của tổ chức ở Sài Gòn có lớn hơn nữa! Có thể lớn hơn đại ca của mình sao
Ngay sau đó Hồng Thiên Hổ quát tháo ra lệnh: “Cùng lên! Bắt tên đó lại, ở Sài Gòn không cần biết nó là ai, ba mày đều túm được!"
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Cấp dưới của Hồng Thiên Hổ nghe vậy vẻ mặt đều chấn động, xem như thắng nhóc này có thể đánh thì sao chứ, người ở trên đất Sài Gòn đều nề mặt hoàng để thế giới ngầm!
Trong lúc cấp dưới Hồng Thiên Hổ làm thế nào bắt tay vào làm, điện thoại của Hồng Thiên Hổ lại vang lên, lúc đầu Hồng Thiên Hồ còn hơi sốt ruột, nhưng vừa nhìn thấy là điện thoại đại ca Hồng Quốc Chấn của mình lập tức giật mình.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Sau khi Hồng Thiên Hổ kết nối, trong điện thoại liên vang lên âm thanh như tiếng sấm. "Hồng Thiên Hồi. Mẹ nó cậu muốn chết đúng không! Tôi nói cho cậu biết, nếu cậu làm mất lòng ngài Tô, ba mày mặc kệ trước kia cậu vì tôi chịu bao nhiều nhát dao, tôi sẽ là người đầu tiên đến làm thịt cậu!” "Bây giờ tôi đã dẫn người chạy tới rồi! Mẹ nó cậu tự cầu phúc đi! Vận khí tốt cậu còn có thể về quê dưỡng già, nếu ngài Tô trách móc, mẹ nó cậu ngay cả người để nhặt xác cũng không có
Hồng Thiên Hổ nghe thấy lời nói trong điện thoại đầu óc trống rỗng, ông ta có thể ở Sài Gòn nối giáo cho giặc vài chục năm nhưng toàn bộ dựa vào quan hệ anh Hồng Quốc Chấn của mình.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Nếu Hồng Quốc Chấn cắt đứt với ông ta, ông ta cũng chỉ là một tên côn đồ mang theo một con dao mà thôi.
Chỉ là Hồng Thiên Hổ vẫn không thể tin tưởng, người thanh niên trước mắt nhìn không đúng tí nào này, ngay cả nhân vật hoàng đế thế giới ngầm Sài Gòn cũng phải gọi ngài Tôi
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Ngay sau đó Hồng Thiên Hổ cẩn thận hỏi Tô Hoài Dương: “Xin hỏi ngài là ngài Tô sao?!”
Tô Hoài Dương cười cười. “Nơi này còn có người khác sao?"
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Hồng Thiên Hổ nghe vậy thấy hoa mắt, đại não u ám, hai đầu gối khẽ cong liền quỳ xuống. VietWriter.vn trang web cập nhật nhanh nhất
Sau đó bốp bốp bốp bắt đầu vỏ mặt mình, dáng vẻ hoảng sợ như vậy, nếu là người không biết đức hạnh của ông ta, nhìn thấy đều có mấy phần đáng thương!
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Sau khi Hồng Thiên Hổ vô không biết bao nhiêu cái mới bắt đầu xin tha thứ: "Ngài Tô! Tôi là người thô lỗ, có chỗ nào làm mất lòng ngài, tôi dập đầu với ngài!"
Nói xong Hồng Thiên Hổ đập đầu lên trên mặt đất, sau khi liên tiếp đập vài chục cải, trên trán đã sưng lên một cục lớn máu tươi chảy ròng.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Đợi đến khi Hồng Thiên Hổ ngắng đầu lên mặt mũi đã tràn đầy máu tươi, dáng vẻ nhếch nhác này cùng với dáng vẻ Vương Tài vừa rồi cũng không kém là bao nhiêu.
Tô Hoài Dương căn bản không có để ý tới Hồng Thiên Hổ, đi thẳng đến bên người Vương Tài.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Vương Tài thấy Tô Hoài Dương đi tới trong lòng sợ hãi, vừa rồi anh ta nhìn thấy tận mắt, một cuộc điện thoại làm cho Hồng Thiên Hổ quỳ xuống dập đầu!
Trọng lượng này mười nhà họ Vương trói chung một chỗ cũng không thể so sánh
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Ngay sau đó Vương Tài nở một nụ cười u ám, cầu xin Tô Hoài Dương: “Ngài Tô! Lúc trước là tôi có mắt không nhìn thấy Thái Sơn, ngài xem tôi như cái rầm, tha cho tôi đi
Tô Hoài Dương nhìn Vương Tài bằng ánh mắt nghiền ngẫm, một tên con nhà giàu, không có khả năng tặng quà cho Ngô Tâm Giang Chỉ Lâm đúng sở thích như vậy!
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Ngay sau đó Tô Hoài Dương nói với Vương Tài: “Nói cho tôi biết ai chỉ điểm sau lưng cho cậu.”
Vương Tài nghe vậy lập tức kích động: "Là Giang Minh Nguyễn! Đều là thăng khốn kia lừa tôi, anh ta bảo tôi đi tặng quà, tất cả mọi thứ đều do anh ta sắp xếp! Anh ta còn tìm cơ hội để tôi ngủ với Giang Ngọc Hằng, làm hư hại tiếng tăm của cô ta!" "Giang Minh Nguyên
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Tô Hoài Dương nghiên ngắm cái tên đó.
Vương Tài nghe vậy mừng thầm còn tưởng rằng Tô Hoài Dương buông tha anh ta, lập tức nịnh nọt Tô Hoài Dương: "Ngài Tô! Ngài bỏ qua cho tôi! Sau này nhà họ Vương làm trâu làm ngua cho ngài, cả một đời bảo đáp ân tình của ngài!”
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Nhưng mà Vương Tài đơn thuần chính là ý nghĩ hão huyền, Tô Hoài Dương không xem trọng anh ta nhưng
Vương Tài đánh chủ ý lên người vợ của mình, nếu Tô Hoài Dương còn không nhúng tay, vậy thật sự là lười nhác quá mức!
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Sau khi Tô Hoài Dương hỏi xong không thèm liếc nhìn Vương Tài quay sang nói với Hồng Thiên Hổ: "Đánh gãy chân đưa đến nhà họ Vương, bảo họ trong vòng một ngày rời khỏi Sài Gòn.
Lời này trực tiếp khiến Vương Tài dọa tới mức vàng trắng ra hết, hướng về phía Tô Hoài Dương kêu khóc: "Ngài Tôi ngài tha cho tôi! Để tôi làm chó giữ cửa cho ngài Làm ơn tha cho tôi!” Ủng hộ team chúng mình bằng cách theo dõi truyện tại VietWriter.vn
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Tô Hoài Dương không có để ý, chó giữ cửa cho anh không phải ai cũng có thể làm.
Vương Tài vẻn vẹn kêu lên hai tiếng liền bị Hồng Thiên Hổ gọi người đè cả người xuống.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Ngay sau đó Hồng Thiên Hổ ở ngay trong tiệm lôi ra một cái búa, hạ một búa xuống dưới, trang sức Thành Nam vang lên âm thanh kêu khóc vô cùng thê thảm, nửa phút sau tiếng kêu thảm thiết im bặt, Vương Tài đã ngất xỉu.
Nhưng mà chuyện còn chưa kết thúc, sau khi Hồng Thiên Hổ đập Vương Tài xong lại xoay tròn cái búa đập lên trên tay mình.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Tiếng xương nứt có thể nghe thấy rõ ràng, trên khuôn mặt tái nhợt của Hồng Thiên Hổ mồ hôi lạnh chảy ròng nhưng mà Hồng Thiên Hổ cũng không dám phát ra chút xíu tiếng vang nào.
Tô Hoài Dương im lặng nhìn động tác của Hồng Thiên Hổ, sau đó quay người đi ra bên ngoài cửa hàng, chuyện còn lại giao cho Hồng Quốc Chấn là được rồi.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Mà cấp dưới của Hồng Thiên Hổ nhìn thấy Tô Hoài Dương đi ra cũng gập cong người mở cửa lớn đang đóng chặt ra.
Thắng đến sau khi Tô Hoài Dương rời đi mấy phút, toàn bộ cơ thể Hồng Thiên Hổ mới xụi lơ ngồi trên mặt đất, ông ta biết hôm nay ông ta bảo vệ được cái mạng của mình!
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Ngay sau đó Hồng Thiên Hổ lại nhìn về phía Vương Tài hôn mê bất tỉnh, hung ác nói: "Làm cho nó tỉnh lại, tiếp tục đập!”
Mà ở một bên khác, sau khi Tô Hoài Dương rời đi liền bắt đầu tìm kiếm bạn người Ngô Tâm, đợi đến khi Tô Hoài Dương tìm thấy không ngờ câu nói đầu tiên của Ngô Tâm lại là: “Thế nào! Cậu Vương cho cậu bao nhiêu thứ 2
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Khuôn mặt Ngô Tâm hi vọng nhìn Tô Hoài Dương, lúc bà ta rời đi rõ ràng nghe thấy Vương Tài muốn Tô Hoài Dương cứu cậu ta! Còn muốn đem gia sản đến đổi!
Gia sản Ngô Tâm cho rằng không có khả năng nhưng hiện tại Tô Hoài Dương yên ổn đi ra, hiển nhiên thật sự đã giải quyết phiên phức, như vậy chắc hần Tô Hoài Dương cũng thu không ít chỗ tốt từ chỗ Vương Tài l
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Tô Hoài Dương không cảm thấy kinh ngạc với bản tính tham tiền của Ngô Tâm, ngay sau đó giải thích: "Con không đòi!”
Ngô Tâm nghe vậy khuôn mặt đầy vẻ nghi ngờ, sau đó liếc mắt nhìn Tô Hoài Dương, dường như càng thêm chán ghét Tô Hoài Dương.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Tô Hoài Dương cũng không để ý Ngô Tâm nghĩ thế nào chỉ nói: "Về nhà trước đặt "Đợi đã!” Ngô Tâm đột nhiên hoảng sợ quát lên giống như là nhớ ra cái gì đó.
Sau đó hỏi Tô Hoài Dương: "Những đồ trang sức kia của tôi đâu!?”
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Dựa vào trí nhớ của Tô Hoài Dương tự nhiên không thể nào quên, chẳng qua Tô Hoài Dương cũng không có dự định lấy những thứ kia về.
Ngay sau đó Tô Hoài Dương liền nói: “Lấy làm tiền mua đường rồi.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
VietWriter.vn trang web cập nhật nhanh nhất