• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Các bạn vào để yêu cầu truyện, báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!

**********



Chương 80: Nói chậm mất rồi



Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.








Tên mập mạp nghe thế thì hoảng sợ, lưng toát đầy mồ hôi lạnh.



Đột nhiên tên mập mạp bỗng giật nảy mình, như nghĩ tới điều gì đó, anh ta run rẩy hỏi Lý Tâm: "Cậu chủ, việc này cậu có thể."



Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.








Lý Tâm trợn mắt lườm anh ta, giọng trách móc: "Yên tâm đi!"



Tên béo dần bình tĩnh lại, sau đó đột nhiên quỳ xuống dưới chân Lý Tâm.



Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.








Sau khi Lý Tâm rời đi, Tô Hoài Dương đã nhờ Vương Văn Hùng chuyển các hộp quà đến chiếc xe Porsche của Triệu Khánh Linh.



Sau khi nhìn thấy mảnh giấy để lại trên kính xe, Tô Hoài Dương dựa vào đầu xe chờ đợi.



Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.









Vài phút sau, Triệu Khánh Linh bước ra khỏi tòa nhà Ánh Dương.



Vừa đi đến, Triệu Khánh Linh vừa nhìn trái nhìn phải, tò mò nói: "Lý Tâm đâu? Không phải anh ta luôn chờ trước xe của tôi sao?" (Long Chu U RO



Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.








Nghe vậy, Tô Hoài Dương tùy tiện bịa ra lý do và giải thích: "Tổng giám đốc Ảnh Dương vừa xuống, thấy cậu ta gạt tàn thuốc bừa bãi thì đuổi đi rồi!"



Triệu Khánh Linh nghe vậy thì vẻ mặt thoáng nét khó hiểu, sau đó nói: "Thật ra anh chàng ngốc nghếch đó cũng không xấu.



Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.








Nói đến đây, Triệu Khánh Linh đột ngột dừng lại, sau đó nói với vẻ vô tâm: "Mặc kệ anh ta! Không phải việc của tôi. Anh đã nghe gì chưa? Vừa rồi phòng kinh doanh của Ánh Dương có một cơn địa chấn lớn đấy! Tôi cũng nghe bạn của tôi làm ở Ánh Dương nói. Bạn tôi nói trưởng phòng kinh doanh thực sự đã bị sa thải



Tô Hoài Dương nghe vậy cũng không quan tâm lắm, "Chuyện này có gì kỳ lạ sao?"



Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.








Triệu Khánh Linh khi nghe câu đó thì bắt đầu tám chuyện: "Vậy là do anh không biết đó thôi, nội bộ ở Ánh Dương có rất nhiều vấn đề. Ngoại trừ những người đầu não thì hầu hết quản lý cấp cao đều là những người làm việc lâu năm có cổ phần." "Nói trắng ra, có người chiếm chỗ uống trà, giao hết việc cho cấp dưới! Sa thải những người này không đơn giản như sa thải một nhân viên!"



Long Chu O REF



Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.








Mặc dù Tô Hoài Dương là cổ đông chủ lực của Tập đoàn Ánh Dương, nhưng anh thực sự không chú ý đến những vấn đề này.



Nghe được Triệu Khánh Linh nói vậy, Tô Hoài Dương cũng lo lắng, công ty của chính mình sẽ nuôi phải những kẻ thích làm biếng.



Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.








Nhưng chuyện này cũng không vội, Tô Hoài Dương liền nói với Triệu Khánh Linh: "Tôi trước giờ không có hứng thú với những chuyện đó, trước tiên cô nên mở cửa đi!"



Triệu Khánh Linh mở khóa xe Porsche, sau đó Tô Hoài Dương lập tức chuyển tất cả các hộp quà lên xe.



Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.








Sau khi lên xe, Tô Hoài Dương báo địa chỉ nhà cho Triệu Khánh Linh, suốt dọc đường, Triệu Khánh Linh nói không ngớt miệng, ngay cả khi mất tập trung, Triệu Khánh Linh cũng chỉ mất chưa đầy mười phút để lái xe đến trước nhà Tô Hoài Dương.



Sau khi xe dừng lại, Triệu Khánh Linh đột nhiên hét lên: "Đúng rồi! Vừa rồi tôi quên nói. Ba tôi gọi điện thoại bảo tôi rằng Tiêu Đức Thành đã bị bắt, ông ấy vẫn đang thu thập chứng cứ. Nhưng chuyện ở tù 20 năm thì anh ta không thể thoát được rồi." (Long Chu u Re



Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.








Tô Hoài Dương vừa nghe thì nói: "Tôi biết rồi, phiền cô đợi tôi ở đây một lúc, đống đồ này hơi nhiều."



Triệu Khánh Linh liếc nhìn đống quà trên xe, nhìn số quà mà Tô Hoài Dương đang cầm trong tay thì anh phải chạy hai ba lần mới xong.



Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.








Triệu Khánh Linh đưa chìa khóa xe cho Tô Hoài Dương: "Tôi không đợi anh nữa, anh cầm chìa khóa đi, đến lúc cần tôi sẽ đến lấy!"



Tô Hoài Dương cầm lấy cái chìa khóa, nói đùa: "Hội trưởng Triệu quản cô nghiêm khắc đến nỗi cô phải tìm cái loại này lý do để đi ra ngoài sao?"



Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.








Triệu Khánh Linh bị Tô Hoài Dương nói trúng tim đen, liền nhìn Tô Hoài Dương với vẻ mặt tức giận, nhưng lại không có chút thị uy nào.



Tô Hoài Dương lập tức khẽ vẫy tay chào tạm biệt rồi bước thẳng vào nhà.



Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.








Triệu Khánh Linh cũng bắt một chiếc taxi ở bên đường khi cô ấy nhìn thấy nó, sau đó đi mất.





Những món quà mà Giang Ngọc Hằng mua, Tô Hoài Dương phải chạy ba lần mới chuyển hết.



Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.








Thu dọn đồ đạc xong, Tô Hoài Dương ngồi ở phòng khách uống một hớp nước, sau đó đi về phía phòng của Giang Ngọc Như, xem Giang Ngọc (Long Chu RES



Như bây giờ thế nào.



Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.








Vừa đến gần cửa phòng của Giang Ngọc Như, Tô Hoài Dương liền nghe thấy trong phòng có tiếng cãi vã kịch liệt.



Giọng nói bất bình của Giang Ngọc Như cũng theo đó mà vang lên: "Mẹ! Hiện tại đầu con rất đau, mẹ để cho con nghỉ ngơi mấy ngày! Anh rể đã xin nghỉ phép cho con rồi!" "Không phải vừa mới nói bị con nhện nhỏ cắn sao? Có chuyện gì lớn đâu! Có bao nhiêu là người muốn vào Ảnh Dương làm. Xin nghỉ mấy ngày, không biết có quay lại làm được không!"



Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.








Nghe vậy Tô Hoài Dương gõ cửa phòng, sau đó nói: "Con nhện kia có thể hủy hoại khuôn mặt người ta đấy. Cũng may là Ngọc Như xử lý kịp thời, nhưng em ấy cũng cần nghỉ ngơi vài ngày!" “Sao cơ!"



Giang Ngọc Như hét lên, Tô Hoài Dương liền nghe thấy tiếng dép lê càng ngày càng gần



Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.








Sau khi bước chân dừng lại, Tô Hoài Dương nhìn thấy cánh cửa trước mặt đã bị Giang Ngọc Như mở ra. Sau đó vẻ mặt tức giận của Giang Ngọc Như hiện lên, "Anh rể, những gì anh nói đều là thật sao?"



Long Chu & Re



Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.








Tô Hoài Dương gật đầu.



Thấy vậy, Giang Ngọc Như trực tiếp chen ra khỏi phòng, lao thẳng về phía cửa, tức giận nói: "Bây giờ tôi đi tìm mấy con khốn nạn đó, bọn họ thực sự tưởng rằng tôi dễ bị ức hiếp lắm sao!" Ủ*ng hộ team chúng mình bằng cách theo dõi truyện tại Truyện88.vip



Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.








Giang Ngọc Như đã là viên ngọc quý trong lòng bàn tay của nhà họ Giang suốt những năm qua, từ khi nào mà cô phải cam chịu chịu những ấm ức thế này?



Nếu chỉ là cảnh cáo bình thường, cô sẽ chịu đựng, dù sao người chống lưng cho đối phương là trưởng phòng kinh doanh của Ánh Dương.



Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.








Nếu cô ấy làm ảnh hưởng đến sự nghiệp của chị gái vì cô ấy đắc tội với người quản lý của Ánh Dương, Giang Ngọc Như sẽ chết vì thấy tội lỗi.



Nhưng bây giờ, những con khốn nạn đó không đơn giản chỉ dạy cô một bài học!



Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.








Ngay lúc Tô Hoài Dương đang định nói với Giang Ngọc Như rằng những người đó đã bị đuổi việc, Ngô Tâm đã sải bước đi tới, nắm chặt lấy tay Giang Ngọc Như rồi khiển trách: "Con định làm gì! Cho dù hôm nay con có đến đó cũng không được làm phiền người khác!"



Nói rồi Ngô Tâm lại nói tiếp: "Từ bây giờ, con (Long Chu ROJ cứ làm theo lãnh đạo bảo là được rồi! Con đến Ảnh Dương không phải để làm việc sao!"



Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.








Giang Ngọc Như nghe xong thì đầy bất bình, "Tại sao phải đi theo bọn khốn kiếp kia! Giờ con sẽ gọi cảnh sát, nếu không khiến bọn đó bị đuổi đi con sẽ không bao giờ dừng lại!"



Ngô Tâm không thể thuyết phục Giang Ngọc Như thế nên bà ta nói: "Vậy thì con cũng phải nghĩ đến chị gái của mình! Ngọc Hằng bây giờ đang cần Ánh Dương. Bây giờ con đi tranh cãi với Ánh Dương, chị gái con phải làm thế nào?"



Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.








Giang Ngọc Như nghe xong lời này cũng không quan tâm, liền nói: "Chị sẽ ủng hộ con!"



Bây giờ, sắc mặt của Ngô Tâm đã hoàn toàn nguội lạnh, Giang Ngọc Hằng bây giờ là một con bò sữa trong gia đình, cả nhà phải vây quanh cô ấy!



Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.








Sau đó, Ngô Tâm khiển trách Giang Ngọc Như: "Sao con lại tự tiện như vậy! Chuyện gì con cũng chỉ nghĩ đến bản thân, không nghĩ đến người nhà?"



Giang Ngọc Như không cam lòng, hét lên: "Con quen rồi! Không được sao?"



Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.








Tô Hoài Dương nhìn cuộc cãi vã của hai mẹ con mà bất lực, không ngờ chỉ cần mình nói chậm một chút lại khiến chuyện thành ra thế này!



Tô Hoài Dương không dám chậm trễ nữa, nếu Giang Ngọc Như và Ngô Tâm lại cãi nhau, nhất định phải lật tung căn nhà này lên



Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.








Bây giờ biệt thự vẫn chưa được trang trí, Tô Hoài Dương không muốn ngủ ngoài đường.



Tô Hoài Dương lập tức nói: "Đừng cãi nhau nữa. Trưởng nhóm và cả trưởng phòng của em đã bị đuổi việc rồi! Sau khi nghỉ ngơi em muốn đi thì cũng là đi làm quen với trưởng nhóm mới!"



Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK