**********
Chương 68: Phó chủ tịch hiệp hội đồ cổ
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Ngày hôm sau, Tô Hoài Dương dậy sớm chuẩn bị bữa sáng cho gia đình.
Sau khi ăn xong, Giang Ngọc Hằng và Giang Ngọc Như đi sang tập đoàn Ánh Dương.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Nhưng vừa mở cửa, Giang Ngọc Hằng liên nhìn thấy người nhà họ Giang ngay ngắn quỳ ở cửa, dưới mắt mỗi người đều dính đầy bụi và quầng thâm.
Người nhà họ Giang sau khi nhìn thấy Giang Ngọc Hằng thì vui lên, Giang Minh Nguyên thậm chỉ còn nói với Giang Ngọc Hằng với vẻ mặt nịnh nọt: “Em họ, em dậy rồi! Chúng tôi đã quỳ ở đây cả đêm rồi, em tha thứ cho chúng tôi, trở về nhà họ Giang đi!"
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Giang Ngọc Hằng tối hôm qua tâm trạng rất tốt, thời điểm nhìn thấy người nhà họ Giang đã không còn nữa, cô lạnh lùng nói: "Tôi đã nói sẽ không trở về nhà họ Giang, sau này tôi và nhà họ Giang sẽ không có quan hệ gì nữa!"
Người nhà họ Giang nghe xong thì mặt mày xám xịt, đồng thời họ nhìn thấy Ngô Tâm vẫn đang ăn sáng trong nhà qua khe cửa.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Nhìn thấy thế, những người trong nhà họ Giang vội vàng hét lên với Ngô Tâm: "Hai người không phải hôm qua anh đã nói sẽ nói giúp cho chúng tôi sao?"
Ngô Tâm đặt đũa xuống và chậm rãi bước ra, rồi nói với một giọng kì quái: "Ô! Suýt nữa thì tôi quên mất rồi. Ngọc Hằng! Con thấy đấy, các chú các mợ đây quỳ gối vì tiền, con làm ơn cho họ được không?" "Chỉ cần con về nhà họ Giang, sau này bọn họ sẽ có thể có cái ăn cái mặc!"
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Nhà họ Giang nghe xong liên cảm thấy phần uất, Ngô Tâm ở đây giúp bọn họ sao, rõ ràng là bà ta đào hết những tính toán trong lòng bọn họ rồi nói cho Giang Ngọc Hằng biết
Đang chơi tất cả mọi người sao!
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Giang Ngọc Hằng không nói gì, thật ra, cho dù Ngô Tâm có nói gì, cô cũng không thể thay đổi quyết định của mình.
Sau đó Giang Ngọc Hằng đưa Giang Ngọc Như rời đi.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Ở nhà, Tô Hoài Dương đang định thu dọn bát đĩa đi rửa thì bị Giang Chí Lâm ngăn lại. "Tô Hoài Dương, hội trưởng Hiệp hội đồ cổ không phải rất có cảm tình với cậu sao? Hôm nay cậu đi cùng tôi qua đó một chuyến!"
Tô Hoài Dương nghe xong liền gật đầu, dù sao ở nhà cũng không việc gì, cứ ra ngoài đi loanh quanh là được.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Ngay sau khi Tô Hoài Dương rửa chén xong, anh cùng Giang Chí Lâm xuống lầu.
Sau khi ngồi vào trong xe, Tô Hoài Dương nhìn thấy băng ghế sau đầy đồ cổ, là lần trước Vương Tài tặng.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Giang Chí Lâm thấy Tô Hoài Dương nhìn sang, liền giải thích đơn giản: "Điều ước duy nhất trong đời của tôi là gia nhập Hiệp hội đồ cổ. Chỉ cần có thẻ thành viên của Hiệp hội đồ cổ Sài Gòn, tôi có thể trực tiếp đến hầu hết các cuộc triển lãm trên toàn quốc.
Tô Hoài Dương nghe xong nói nửa đùa nửa thật: "Vậy thì không cần đem hết của cải đi!"
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Giang Chí Lâm bất lực thở dài khi nghe những lời này: "Cậu nghĩ tôi muốn sao? Ngày hôm qua tôi đã thử rồi, nhưng không chịu nổi!"
Tô Hoài Dương vẫn có chút hiểu biết về hoạt động của các hiệp hội đồ cổ này, muốn gia nhập các hiệp hội đồ cổ này thì phải có đủ kỹ năng thẩm định, một người như vậy có lợi cho cả đôi bên.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Hoặc là cho thấy sức mua ở một mức độ nào đó, hay nói thẳng ra là có tiền, Hiệp hội đồ cổ sẽ muốn có thêm những người như vậy đến tham quan triển lãm. Giống như việc bà nội của Giang Ngọc Hằng trước đây là thành viên của Hiệp hội đồ cổ, bà ấy đã mất mấy triệu để mua cái văn bằng đó!
Nhưng đó cũng là cậy là chủ nhà họ Giang, được phép tham gia vì có tiền.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Nhưng Giang Chí Lâm lại không có điểm nào. Tô Hoài Dương tò mò hỏi: "Vậy hôm nay sao lại lấy mấy món đồ cổ này?" ba “Còn có thể làm gì nữa!” Giang Chí Lâm trợn mắt nhìn Tô Hoài Dương, sau đó nói: “Người phụ trách rất dễ thương lượng. Thấy tôi cũng rất thích đồ cổ, liền bảo tôi chuẩn bị 3,5 tỷ, anh ta sẽ cho tôi nhập hội. "Tôi đem hết tiền của gia đình, cộng thêm những thứ này, là đã đủ 3,5 tỷ rồi!"
Tô Hoài Dương nghe vậy có chút buồn cười,
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Giang Chí Lâm có thể bị lừa dễ như vậy sao, sở thích này quả thực làm cho ông ta phát điên rồi!
Tô Hoài Dương lập tức thuyết phục: "Ba không nghĩ có vấn đề sao?"
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Giang Chí Lâm vừa nghe xong liền mỉm cười, nhìn Tô Hoài Dương bằng ánh mắt đầy tham vọng: "Đó là lý do tôi gọi cậu đến đây! Hội trưởng Triệu không phải coi trọng cậu sao? Cậu giúp tôi hỏi xem có thể đi qua cửa sau được không?"
Hội trưởng Triệu, Tô Hoài Dương vẫn nhớ rõ người này, nhưng anh không giữ lại thông tin liên lạc của bên kia.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Tô Hoài Dương lập tức giải thích: "Con không có số của hội trưởng Triệu. Ba có thể đợi một lúc không, con đi tìm người ta trước đã! "Cậu không có số của hội trưởng Triệu!" Giang Chí Lâm thốt lên khi nghe điều này.
Lập tức hỏi lại: "Lần trước hội trưởng Triệu nói sẽ tặng cậu thẻ thành viên danh dự, cậu đã nhận được giấy chưa?" "Chưa." Tô Hoài Dương lắc đầu, sau buổi triển lãm cũng không nhận được tin tức gì từ Hiệp hội đồ cổ. Truyện88.vip trang* web cập nhật nhanh nhất
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Khi Tô Hoài Dương nói như vậy, Giang Chí Lâm lập tức muốn từ bỏ.
Vốn tưởng rằng Tô Hoài Dương có thể đi qua cửa sau, nhưng bọn họ vốn không có coi trọng anh!
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Lúc này, thái độ của Giang Chí Lâm lập tức trở nên tồi tệ hơn, sau đó ông ta hét lên với Tô Hoài Dương: "Tập trung lái xe đi!"
Tô Hoài Dương không ngại chuyện này, anh thuyết phục, "Ba, chuyện này không vội, có thể chờ con liên hệ với hội trưởng Triệu rồi nói chuyện sau được không!"
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Tuy nhiên, lòng tốt của Tô Hoài Dương lại đổi lại lời quở trách của Giang Chí Lâm: "Cậu thì biết gì! Hôm nay người phụ trách rảnh, cậu nghĩ người khác sẽ tập trung đợi cậu sao!"
Thấy Tô Hoài Dương không nói gì, lần này khiến Giang Chí Lâm nhớ kĩ, sau này có thể xảy ra ít chuyện hơn.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Ngay sau đó Tô Hoài Dương lái xe đến Hiệp hội đồ cổ.
Trụ sở của Hiệp hội đồ cổ Sài Gòn nằm ở khu thương mại phía bắc Sài Gòn, kiến trúc cổ ba tầng đặc biệt nổi bật trong khu thương mại cao tầng.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Sau khi xuống xe, Giang Chí Lâm nhét mấy món đồ cổ vào tay Tô Hoài Dương, nói: "Cẩn thận, đừng làm vỡ của tôi!"
Tô Hoài Dương nhìn món đồ cổ trong tay trị giả mấy chục ngàn đô, cảm thấy buồn cười, những thứ này không đắt bằng ấm trà của mình, hiện tại lại phải cẩn thận không làm vỡ chúng.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Khi anh đang suy nghĩ, Giang Chí Lâm đã cùng với những đồ vật khác bước vào. Nhìn thấy bước chân của Tô Hoài Dương, càng đi nhanh về phía trước.
Vừa bước vào, Tô Hoài Dương liền nhìn thấy trên bức tường cổ trang trí có treo những bức thư pháp, tranh vẽ của các thế hệ, tuy rằng đều là hàng mấy chục triệu, nhưng lại treo trên tường như thế này, cho thấy hội đồ cổ này cũng là một doanh nghiệp lớn
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Tô Hoài Dương đã rất ngưỡng mộ cách trang trí của Hiệp hội Đồ cổ, và nghĩ đến việc xây dựng một Hiệp hội như thế này trong tương lai.
Chỉ vài phút sau, Giang Chí Lâm đã đưa Tôi Hoài Dương đến nơi.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Đẩy cửa ra, người đàn ông trung niên ngồi trên bàn làm việc nhiệt tình chào hỏi Giang Chí Lâm: "Ông Lâm! Tôi chờ ông được một lúc rồi!"
Giang Chí Lâm nghe xong liền vội vàng đứng dậy, hơi cong thắt lưng xin lỗi: "Trọng tội! Để hội trưởng phải đợi lâu!"
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Tiêu Đức Thành cười đến nỗi từng lớp nếp nhăn nơi khóe mắt xếp vào nhau, nhưng miệng lại khiêm tốn nói: "Phó hội trưởng! Phó hội trưởng!"