**********
Sau đó bà cụ Giang vội vàng gọi điện thoại cho người nhà họ Giang, rồi lập tức chạy nhanh về phía nhà của Giang Ngọc Hằng!
Anh nợ em một câu yêu thương!
Ngô Tâm và Giang Chí Lâm đang bận rộn thu dọn hành lý chuẩn bị rời đi thì gia đình họ Giang đã đến nhà Giang Ngọc Hằng.
Trong khi đó, Tô Hoài Dương vô tư ngồi trên ghế sô pha, ăn cam mà Giang Ngọc Như mua về.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Mấy phút trước Tô Hoài Dương nhận được tin tức của Chu Hoàng Nhật rằng nhà họ Giang đã phá sản hoàn toàn, thậm chí nhà cửa đã bị ngân hàng kiểm tra, không còn nhà họ Giang ở Sài Gòn nữa, bây giờ bọn họ chỉ là đám người bình thường thôi!
Theo tính khí da mặt dày của nhà họ Giang, e rằng lần này lại sắp tới rồi!
Anh nợ em một câu yêu thương!
Tô Hoài Dương đang nghĩ như vậy thì chuông cửa vang lên.
Sau đó là giọng nói của một bà lão: "Ngọc Hằng, là bà, bà có thể mở cửa được không?"
Anh nợ em một câu yêu thương!
Ngô Tâm hoảng sợ khi nghe thấy âm thanh đó, bà ta không ngừng lẩm bẩm: "Làm gì bây giờ? Sao lại đến sớm như vậy!" "Không sao đâu.” Tô Hoài Dương đứng dậy đi về phía cửa, đồng thời nói: "Tập đoàn Ánh Dương đã nói giúp đỡ thì nhất định sẽ giúp."
Ngô Tâm nghe xong nói: "Cậu thì biết cái gì! Một công ty lớn như vậy có thể lo cho chúng ta sao! Không biết sau này cậu sẽ chết như thế nào đâu."
Anh nợ em một câu yêu thương!
Tô Hoài Dương không cùng Ngô Tâm tranh luận, mà đi ra mở cửa nhà.
Người nhà họ Giang ngoài cửa đứng thành hai hàng, sau khi Tô Hoài Dương mở cửa, bà cụ Giang cung kính hỏi: "Tô Hoài Dương, chúng tôi có thể vào không?" "Không! Tôi vừa lau nhà!" Tô Hoài Dương trực tiếp từ chối.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Người nhà họ Giang có vào được hay không cũng vậy, dù sao bọn họ đến cầu xin tình thương mà thôi, mà Tô Hoài Dương vừa phải lau nhà, cho nên bọn họ chỉ có thể ở bên ngoài!
Nghe những lời này, Ngô Tâm sợ chết khiếp! Bà ta mở miệng mắng Tô Hoài Dương: "Tô Hoài Dương, cậu làm sao vậy! Mau mời bà nội vào!"
Anh nợ em một câu yêu thương!
Vừa dứt lời, Ngô Tâm đã bị Giang Chí Lâm kéo lại, đồng thời nói nhỏ với bà ta: "Đừng lo lắng, bà nhìn mặt mũi bọn họ kìa."
Ngô Tâm bình tĩnh lại khi nghe thấy điều này, sau đó bà ta nhìn biểu hiện của họ Giang. Đám người đó ai ai cũng cúi đầu, dáng vẻ thấp thỏm.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Lúc này, Ngô Tâm sắc mặt lập tức thay đổi, liền đi về phía cửa cất giọng: "Mẹ ơi! Mẹ sao vậy? Nói năng thật nhỏ nhẹ nha! Uy phong trước đây đâu rồi?"
Người nhà họ Giang khi nghe thấy lời này thì cúi đầu, tức giận nhưng không dám nói ra.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Người khác có thể trốn, nhưng bà cụ không thể trốn, sau đó bà ta van xin Ngô Tâm: "Tất cả đều là lỗi của mẹ. Mẹ xin lỗi con. Cho mẹ gặp Ngọc Hằng đi."
Thái độ của bà cụ Giang khiến Ngô Tâm hiểu ra sự tình! Nhà họ Giang hiện tại chính là tâm chân mềm mà bà ta có thể xử lý! "Khi nào bọn mẹ mới có thể gặp Ngọc Hằng?"
Anh nợ em một câu yêu thương!
Ngô Tâm trừng mắt nói: "Ngọc Hằng của nhà chúng tôi có thể nhờ chủ tịch của Ánh Dương giúp chỉ bằng một cuộc điện thoại. Bây giờ là một nhân vật lớn đấy. Mấy người muốn gặp là gặp được sao?”
Bà cụ Giang nghe vậy thì sắc mặt tối sầm, một tiếng trước còn kiêu ngạo mắng Ngô Tâm, hiện tại lại đứng ở cửa chịu nhục!
Anh nợ em một câu yêu thương!
Nhưng bà cụ Giang chỉ có thể đau khổ, bởi vì hôm nay không được Giang Ngọc Hằng tha thứ thì ngoài chết ra bà ta không còn con đường nào để đi
Ngay lập tức, bà cụ méo mặt van xin Ngô Tâm một cách đáng thương: "Mẹ sai rồi! Mẹ xin lỗi, con để Ngọc Hằng gặp mẹ đi."
Anh nợ em một câu yêu thương!
Ngô Tâm sau khi nghe những lời này thì có vẻ tự mãn: "Để Ngọc Hằng ra ngoài gặp mẹ? Mẹ có máu mặt vậy sao?" "Vậy thì mẹ vào nhé?” Bà ta ngập ngừng hỏi.
Ngô Tâm vòng tay trước ngực, trêu chọc nói: "Mẹ có thể vào nếu muốn! Chỉ cần trả phí vào cửa là 35 tỷ
Anh nợ em một câu yêu thương!
Người nhà họ Giang tức giận khi nghe điều này, nhưng họ không dám lên tiếng.
Còn Tô Hoài Dương thì đứng nhìn Ngô Tâm tống tiền nhà họ Giang không nói gì.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Dù sao bọn họ đều là người thích tiền, Ngô Tâm làm nhục nhà họ Giang là thích hợp nhất.
Sau đó bà cụ bất lực nói: "Nhà họ Giang bị kiểm tra tài sản, chuẩn bị phá sản rồi! Đừng nói 3,5 tỷ, bây giờ một xu cũng không có!"
Anh nợ em một câu yêu thương!
Tài sản nhà họ Giang đã được kiểm tra
Ngô Tâm rất bất ngờ khi biết tin, bà ta không ngờ tập đoàn Ảnh Dương không chỉ giúp đỡ Giang Ngọc Hằng mà còn giúp đỡ tận tình đến như này!
Anh nợ em một câu yêu thương!
Sau cú sốc, Ngô Tâm ổn định tâm trạng của mình, rồi nói: "Nhà họ Giang có phá sản hay không thì ít nhất 3,5 tỷ vào cửa cũng sẽ là của chúng tôi!"
Bà cụ Giang nhìn về phía người họ Giang ở phía sau, nhưng bọn họ ai cũng né tránh ánh mắt của bà ta.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Bà ta đã tiêu hết gần 100 tỷ, lần này lại là 3,5 tỷ, nhưng nếu bà ta không lôi số tiền này ra thì nhà họ Giang coi như không còn. Truyện88.vip trang* web cập nhật nhanh nhất
Nếu không có được sự tha thứ của Giang Ngọc Hằng, lại còn bị kiểm tra đồ ở nhà, sau này thật sự sẽ rất khó sống!
Anh nợ em một câu yêu thương!
Suy cho cùng, nguồn thu nhập chính của họ bây giờ là lợi tức của nhà họ Giang, bọn họ không có khả năng gì đặc biệt.
Sau khi nhìn thấy sự trốn tránh của người nhà họ Giang, bà cụ không thể ép mọi người như trước nữa, nên bà ta phải thuyết phục họ: "Chuyện đã đến nước này rồi! Còn tiếc 3,5 tỷ nữa sao? Nếu Ngọc Hằng không tha thứ, thế thì số tiền đó có thể ăn được trong bao lâu?”
Anh nợ em một câu yêu thương!
Nghe vậy, người nhà họ
Giang đau xót đưa cho Ngô Tâm 3,5 tỷ.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Ngay khi Ngô Tâm nhận tiền thì để cho bà cụ vào, Giang Ngọc Hằng, người đang nằm trên sô pha không nói một lời cũng đứng dậy.
Thấy vậy, bà cụ Giang muốn chạy tới chỗ Giang Ngọc Hằng, nhưng sau hai bước bà ta đã dừng lại.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Bà ta nhìn thấy khuôn mặt đầy lạnh lùng của Giang Ngọc Hằng, cô đưa tay lên ngăn bà ta.
Sau đó tất cả mọi người nghe thấy Giang Ngọc Hằng nói: "Đừng có đi vào, vừa mới lau nhà."
Anh nợ em một câu yêu thương!
Mọi người nghe xong đều sửng sốt, đặc biệt là Tô Hoài Dương còn lộ ra một chút bất ngờ, anh không hề thảo luận chuyện này với Giang Ngọc Häng.
Bà cụ lại bị làm nhục như vậy, bỗng thấy đau rát tim can. Nhưng đau thì đau, quả đăng mình trồng thì dù thế nào cũng phải ăn.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Sau đó bà ta cầu xin Giang Ngọc Hằng: "Ngọc Hằng, bà biết là bà sai rồi! Hãy để tập đoàn Ảnh Dương giúp nhà họ Giang đi! Từ nay, nhà họ Giang sẽ là của riêng cháu. Cháu nói chúng tôi đi về phía đông mọi người sẽ không dám đi về phía tây!"
Thấy vậy những người khác trong nhà họ Giang cũng khẩn cầu: "Đúng vậy, Ngọc Hằng! Dù sao chúng ta cũng chung huyết thống, cháu xem có thể nể tình mọi người không?”
Anh nợ em một câu yêu thương!
Nghe vậy khuôn mặt xinh đẹp của Giang Ngọc Hằng chỉ tỏ vẻ thờ ơ.
Sau đó Giang Ngọc Hằng nở một nụ cười ảm đạm trên khuôn mặt: "Huyết thống? Các người đã bao giờ nghĩ rằng chúng tôi là họ hàng khi các người nhằm vào gia đình của chúng tôi chưa?" "Có bao giờ các người cho rằng chúng ta là người thân khi các người gọi Tô Hoài Dương là phế vật, là chó hay chưa?" "Khi các người uy hiếp chúng tôi, các người có coi chúng tôi là người thân không?”
Anh nợ em một câu yêu thương!
Giang Ngọc Hằng lời nói càng ngày càng nghiêm túc,