**********
VietWriter.vn trang web cập nhật nhanh nhất
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Lúc này Giang Ngọc Hằng sớm đã khóc không thành tiếng, đây là điều cô muốn, một người quan tâm đến cô từng li từng tí, một người có thể làm hết sức mình vì cô.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Giang Ngọc Hằng cũng không dám tưởng tượng, với năng lực của Tô Hoài Dương, đã cố gắng nỗ lực và vất vả biết bao nhiêu mới làm được chuyện này.
Cô nhìn Tô Hoài Dương, vô cùng cảm động nói: "Cảm ơn anh Tô Hoài Dương!"
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Tô Hoài Dương cười nhẹ: "Đây là điều anh nên làm. Trước kia khi lấy nhau anh cũng không làm được một đám cưới đàng hoàng, lần này anh đến bù cho em.
Nói xong, Tô Hoài Dương liền năm tay của Giang Ngọc Hằng, đi qua cổng hoa.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Trong ánh mắt trìu mến, Tô Hoài Dương đeo cho Giang Ngọc Hằng chiếc vòng cổ ngọc bích mà anh đã chuẩn bị trước.
Ngay khi Giang Ngọc Hằng nghĩ mọi thứ đã kết thúc, vách tường xung quanh đột nhiên bị lật lại, lộ ra bầu trời đầy sao rộng lớn xuất sắc, lúc này Giang Ngọc Hằng mới phản ứng lại, đây hoàn toàn không phải là trong phòng, mà là tầng cao nhất của Sky Rose.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Nhưng tầng cao nhất của Sky Rose không phải không mở cửa cho công chúng sao? Chẳng lẽ cô nhìn lầm rồi?
Giang Ngọc Hằng còn chưa kịp thắc mắc thì đã nhìn thấy vách tường bị lật lại đột nhiên trở nên đỏ tươi, giống như một cánh hoa, tổng thể thoạt nhìn như một đóa hoa hồng đang từ từ nở rộ.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Sau khi hoa hồng hoàn toàn nở rộ, tầm nhìn bắt đầu mở rộng, Giang Ngọc Hằng lập tức nhìn thấy từng đóa hoa hồng bắt đầu nở rộ trên hầu hết các mái nhà của cả Sài Gòn, xa xôi không bờ bến.
Cùng lúc đó có vô số pháo hoa bay vút lên cao, cả Sài Gòn giống như sáng lên, sau khi pháo hoa nở rộ những đốm sáng từ từ kết thành từng cành hoa tươi đẹp.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Tất cả mọi người trong Sài Gòn đều bị cảnh tượng đột ngột này làm cho khiếp sợ, tiếng bàn tán và tiếng hét chói tại vang lên khắp bốn phía, thậm chí ngay cả Giang Ngọc Hằng đang ở tầng cao nhất của Sky Rose cũng có thể nghe được.
Nhưng tiếng ồn ào chỉ kéo dài trong giây lát, liền bị tiếng nhạc du dương lấn át, những ca khúc trữ tình kinh điển của ban nhạc Eagles vang lên, tuyên thệ rằng nhân vật chính của sự kiện này đang ở đâu.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Hầu như tất cả mọi người đều đứng trước bệ cửa sổ để xem sự kiện pháo hoa đột ngột xảy ra này, rất nhiều phương tiện truyền thông đổ xô đến dưới lầu của Sài Gòn International, Sài Gòn International bị vây kín chặt cứng.
Tin tức mà tập đoàn Quang Diệu chuẩn từ lâu cũng được gửi ra ngoài. Thế giới ngầm, Sky Rose. Kế hoạch mở nhà hàng của tập đoàn Quang Diệu ở tầng cao nhất của Sky Rose.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Một loạt tin tức lập tức chiếm giữ hot search, được các phương tiện truyền thông khẩn cấp đưa tin, chọn tiêu đề nghe cũng rợn cả người.
Người giàu có thần bí bao cả Sài Gòn, chỉ vì có được nụ cười của người đẹp. Sky Rose có lẽ sẽ trở thành điểm tham quan nổi tiếng thế giới! Bản Phóng lửa đùa chư hầu của Chu U Vương ở hiện đại đang được trình diễn ở Sài Gòn. Nhớ đọc truyện trên VietWriter.vn để ủng hộ team nha !!!
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Lúc này trên tầng cao nhất của Sky Rose, Giang Ngọc Hằng đã xúc động đến vô thức không rõ, hóa ra hạnh phúc thật sự khiến cho người ta choáng váng đầu óc.
Thậm chí ngay cả khi Tô Hoài Dương quỳ một gối xuống nói gì đó, Giang Ngọc Hằng đều không nghe rõ.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Chuyện xảy ra đêm nay ở Sky Rose, nhất định sẽ được người ta ca tụng rất lâu, thậm chí mọi người còn chưa từng thấy bữa tiệc riêng tư nào ở hiện đại có thể đạt đến cấp bậc đó.
Có lẽ cũng chỉ có quân vương ở cổ đại, mới có năng lực và sự lãng mạn như vậy.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Mãi cho đến khi rời khỏi thì Giang
Ngọc Hằng mới tỉnh táo lại. Hai người vừa mới xuống tầng dưới, đã bị một nhóm truyền thông vây quanh ở giữa. "Xin hỏi các người có biết cụ thể ở Sky Rose đã xảy ra chuyện gì không?" "Buổi tỏ tình hay là nghi thức cầu hôn, các người có tin tức gì bên trong không?"
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Một loạt câu hỏi ập tới, đêm nay những người đang ở Sky Rose, cũng không thể thoát khỏi vận mệnh này.
Tô Hoài Dương tiếp nối câu chuyện của mọi người, nói: "Tôi không biết tin tức gì, nhưng tôi nghĩ kế hoạch đêm nay của người đó nhất định là muốn cho người yêu của anh ta hạnh phúc cả đời."
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Giang Ngọc Hằng nghe anh nói như vậy vô thức áp sát vào anh hơn, đảm phóng viên nghe thấy cũng đi hứng thủ, cho dù người này nói dối vài câu, bọn họ cũng có thể viết ra một tin tức giải trí, nhưng câu trả lời này thật sự không có một chút giá trị nào.
Phóng viên vây quanh lập tức lần lượt giải tán, Tô Hoài Dương cũng vui vẻ không còn bị quấy rối, dẫn theo Giang Ngọc Hằng rời khỏi Sài Gòn International.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Vừa rời khỏi không bao xa, Giang Ngọc Hằng đột nhiên chui ra từ trong ngực của Tô Hoài Dương, vẻ mặt nghiêm túc hỏi: "Anh nói đi! Là tin tức gì? Em còn tò mò hơn đảm phóng viên kia.
Tô Hoài Dương biết Giang Ngọc Hãng sớm muộn gì cũng hỏi đến vấn đề này, anh liền lấy di động đưa kế hoạch đã sửa đổi cho Giang Ngọc Hằng xem. "Là tập đoàn Quang Diệu muốn biến tầng cao nhất của Sky Rose thành một nhà hàng tương tự như thương hiệu xa xỉ, lúc đó anh đã nghĩ đến vườn hoa trên cao này, chủ tịch Chu cũng cảm thấy không tệ lắm." "Chẳng qua là ban đầu chủ tịch Chu không định sắp xếp người, anh đã xin chủ tịch Chu rất lâu, anh ta mới bằng lòng cho anh mượn địa điểm."
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Giang Ngọc Hằng nghe vậy nhìn Tô Hoài Dương đầy nghi ngờ, lý do này tuy rằng đã từng nói qua, nhưng không hiểu sao cô vẫn cảm thấy kỳ lạ.
Đối với chuyện này Tô Hoài Dương đã sớm có chuẩn bị, anh nói: "Nếu không thì em gọi điện thoại cho chủ tịch Chu chứng thực thử xem, nhưng bây giờ ông ta hắn là đang rất bận." Nhớ đọc truyện trên VietWriter.vn để ủng hộ team nha !!!
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Giang Ngọc Hằng tự nhiên không thể gọi điện thoại hỏi, cười nói: "Quên đi, em tin tưởng anh, dù sao anh cũng không cần phải gạt em." "Đi thôi! Chúng ta về nhà."
Tô Hoài Dương thức thời tiến lên nằm lấy tay của Giang Ngọc Hằng
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Thời gian đêm nay vừa nhanh lại vừa chậm, khi hai người về đến nhà, đã là mười giờ tối, nhưng ba người Giang Chí Lâm vẫn chưa ngủ, mà ngôi ở trên số pha xem tin tức trong thành phố
Tin tức ở Sky Rose thật sự quá mức bùng nổ khiến cho bọn họ không thể không chú ý.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Nhìn thấy hai người trở về, Giang Ngọc Như lập tức bật dậy khỏi sô pha, chạy đến trước mặt Giang Ngọc Hằng phấn khích nói: "Chị ơi, hôm nay chị nhìn thấy pháo hoa khắp thành phố rồi sao? Lãng mạn quả, nếu để cho em biết là ai, em nhất định sẽ theo đuổi anh ta l
Nhìn thấy bộ dạng mắt hạnh chứa đầy mùa xuân của Giang Ngọc Như, vẻ mặt Giang Ngọc Hằng xấu hổ, lại nhìn Tô Hoài Dương đã quay đầu sang chỗ khác.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Ban đầu Giang Ngọc Hằng định nói chuyện này ra, cải thiện hình tượng cho Tô Hoài Dương, nhưng bây giờ nghĩ lại, hay là thôi đi, chuyện này thật sự rất xấu hổ.
Vì thế Giang Ngọc Hằng liền nói: "Pháo hoa chắc chắn là nhìn thấy, bây giờ mọi người đều đang xem tin tức về chuyện này à?" "Đúng vậy!" Nói xong Giang Ngọc Như liền chỉ vào TV nói: "Chị nhìn kìa, đây là video mới nhất do tập đoàn Quang Diệu phát hành, thành phố đầy hoa, thật đẹp! Đáng tiếc chỉ là quá xa không nhìn rõ hai người trên mái nhà là ai!"
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Giang Ngọc Hằng nghe vậy cũng ngồi xuống trước TV, góc nhìn của những người đứng xem lại là một cảm nhận khác.
Nhân vật trong video đã bị làm mờ hơn nữa góc quay rất xa, hoàn toàn không thể nhìn thấy rõ là ai.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Nhưng là người có liên quan, Giang Ngọc Hằng liếc mắt một cái đã nhìn ra đó là lúc Tô Hoài Dương đang quỳ một gối, đáng tiếc là ngay cả cô cũng chưa nghe rõ lúc ấy Tô Hoài Dương nói gì.
Nghĩ đến đây Giang Ngọc Hằng liền quay đầu lại nhìn Tô Hoài Dương đang đứng phía sau, cô muốn hỏi lại cảm thấy xấu hổ.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Tô Hoài Dương nào biết rằng lúc ấy Giang Ngọc Hằng hoàn toàn không nghe thấy lời tỏ tình âu yếm của anh, đưa tay sở sở tóc của Giang Ngọc Hàng không nói gì. Giang Ngọc Hằng thấy tình thế nếu hỏi lại càng xấu hổ hơn, nếu như bị Tô Hoài Dương biết, còn không oán chết cô sao.
Ngô Tâm ở một bên nhìn thấy động tác vô cùng thân thiết của hai người sắc mặt của bà ta cũng khó coi, lúc này quát lớn với Tô Hoài Dương: 'Đi pha trà cho tôi đi, đừng có ở chỗ này làm chuong måt!"
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Giang Ngọc Hằng nghe vậy cảm thấy rất lo lắng, ngay sau đó oán trách nói: "Mẹ ơi! Mẹ không thể đối xử tốt với Tô Hoài Dương một chút sao?"
VietWriter.vn trang web cập nhật nhanh nhất