**********
Triệu Thần không khỏi nuốt nước miếng, nếu cả đêm mà ngủ với một cô gái xinh đẹp như vậy, thì hôm nay dù có bị đá văng đi chăng nữa thì cũng lãi!
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Tuy nhiên, ngay khi anh ta vừa nghĩ về nó thì Tô Hoài Dương đã tát anh ta một cái.
Lưu Thanh giờ tay về phía mặt Giang Ngọc Hằng, muốn trả lại cái tát vừa rồi.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Lần này không cần sự giúp đỡ của Tô Hoài Dương, Giang Ngọc Hằng đã chặn tay Lưu Thanh, còn đánh lại vào mặt cô ta.
Cái tát này cực kỳ mạnh, Tôi Hoài Dương bỗng nhiên không phản ứng kịp, đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy Giang Ngọc Hằng đánh người khác!
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Lập tức Tô Hoài Dương nghe được tiếng Giang Ngọc Hằng mắng: "Lưu Thanh, cô có thôi đi không!"
Giang Ngọc Hằng thường không quá kích động về mặt cảm xúc.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Nghĩ đến cuộc chiến vừa bắt đầu, Giang Ngọc Hằng đã tràn đầy thù hận, cố ý gọi tên Lưu Thanh.
Tô Hoài Dương lập tức nhận ra. Cô Lưu Thanh này có thể không phải lần đầu tiên đến gây rắc rối!
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Sau đó anh hỏi Giang Ngọc Hằng: "Trước đây đã từng xích mích chưa?"
Về vấn đề này, Tô Hoài Dương không đơn giản chỉ hỏi thôi đầu.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Nếu như vợ bị oan, thái độ của Tô Hoài Dương sẽ không "tử tế" như bây giờ!
Giang Ngọc Hằng do dự một lúc khi nghe thấy những lời này, và cuối cùng cô ấy nói nhỏ: "Có lần em thấy cô ta bị kéo vào một con hẻm sau khi tan học, vì vậy em chạy đến và nói rằng em đã gọi cảnh sát." "Sau khi mấy người kia bỏ chạy, cô ta còn nói rằng em tọc mạch! Từ đó đi gây sự khắp nơi, lần trước là ba đứng ra giải quyết"
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Giang Ngọc Hằng nói xong, Tô Hoài Dương nhìn thấy Lưu Thanh né tránh, liếc mắt nhìn về phía thanh niên phía sau.
Thấy cô ta lương tâm cắn rứt như vậy, không cần phải nghĩ để biết rằng Giang Ngọc Hằng đang nói sự thật!
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Đối với chuyện rắc rối cần Giang Chí Lâm ra mặt, cho dù Giang Ngọc Hằng không nói rõ,
Tô Hoài Dương cũng có thể đoán được Lưu Thanh này hẳn là đã gọi đến rất nhiều tên côn đồ
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Sau khi Giang Ngọc Hằng nói xong những chuyện trong quá khứ, Lưu Thanh hoàn toàn không có ý xấu hổ, ngược lại, sau khi xác nhận rằng Triệu Thần không có phản ứng gì, ánh mắt càng trở nên hung tợn.
Sau đó Lưu Thanh tức giận mắng một tiếng: "Giang Ngọc
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Hằng, cô thôi ngậm máu phun người đi. Cẩn thận tôi xé miệng Cô!"
Sau khi mắng Giang Ngọc Hằng, Lưu Thanh nói với Triệu Thần: "Anh Thần! Anh cứ thế nhìn họ bắt nạt em như thế này sao? Anh phải trút giận cho em!"
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Sau khi Lưu Thanh nói xong, cô ta nhìn Giang Ngọc Hằng với vẻ đắc ý, trước đây vì nhà họ Giang, cô ta không thể coi thường Giang Ngọc Hằng.
Nhưng bây giờ Giang Ngọc Hằng làm mất lòng cậu chủ nhà họ Triệu, muốn đối phó với nhà họ Giang là chuyện quá dễ dàng.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Đến lúc đó, con đê tiện và tên ở rể kia còn phải quỳ trên mặt đất cầu xin nữa kìa!
Triệu Thần nhìn thấy vẻ kiêu ngạo trong ánh mắt của Lưu Thanh nhưng cũng không nói gì, dù sao cũng chỉ là cho vui thôi, không thèm quan tâm đến con đĩ này trước kia là ai.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Còn anh ta đường đường là cậu chủ nhà họ Triệu uy nghiêm, nhưng lại bị người trước mặt đánh đến đáng thương, hôm nay nếu không xử lí đến nơi đến chốn sẽ bị chúng bạn bè cười nhạo!
Nghĩ đến đây Triệu Thần liền lấy di động ra, gọi điện thoại.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Sau khi cuộc gọi được kết nổi, nam thanh niên mở miệng nói: "Ba! Chuyển cho con mấy chục tỷ, con sắp đánh chết người rồi!" “Con lại đang làm cái quái gì vậy!” Đầu bên kia điện thoại truyền đến một giọng nói thiếu kiên nhẫn, sau đó nói: “Không phải ba bảo con đừng làm phiền ba sao?”
Người thanh niên liếc nhìn Tô Hoài Dương, sau đó nói: "Không sao, chỉ là một kẻ đáng thương!" "Ba mặc kệ là ai! Ba sẽ không để con gây chuyện nữa!"
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Triệu Thần trực tiếp cúp điện thoại khi nghe được lời này, thấp giọng mắng: "Mẹ kiếp! Làm ba như ông thì có ích lợi gì!"
Sau khi mắng xong, Triệu Thần nhìn Tô Hoài Dương, sự độc đoán trong ánh mắt không hề giảm bớt, lập tức uy hiếp Tô
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Hoài Dương: "Nếu hôm nay mày không quỳ xuống thì ông đây sẽ khiến mày phải hối hận khi sống trên đời này!"
Lưu Thanh vui mừng khôn xiết khi nhìn thấy thế, Triệu Thần tức giận, sau đó Giang Ngọc Hằng sẽ đừng mong hôm nay được yên ổn, phải ngủ cùng một đêm là còn nhẹ đấy!
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Nếu Giang Ngọc Hằng không biết điều, thì nhà họ Giang sẽ phải chịu đựng cùng!
Nghĩ đến đây, Lưu Thanh cũng muốn trút giận, liền nói với Giang Ngọc Hằng: "Giang Ngọc Hằng, cô cho rằng cô là cô chủ nhà họ Giang sao? Vậy thì hôm nay tôi sẽ để cô thất vọng một lúc vậy!"
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Nói đến đây, Lưu Thanh duỗi chân đang đi giày cao gót, nói với Giang Ngọc Hằng: "Liếm sạch sẽ giày của tôi. Nếu không liếm sạch sẽ, cả nhà họ Giang của cô sẽ bị chôn cùng với cô!"
Triệu Thần không khỏi nhìn nghiêng đầu nhìn khi nghe thấy vậy, đến anh ta là cậu chủ nhà họ Triệu mà còn không có cái gan đó! Vậy mà cô ta vừa động một cái là dám bảo sẽ chôn cả nhà người ta!
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Nhưng làm sao hắn biết được rằng trước kia khi Lưu Thanh nhìn Giang Ngọc Hằng thì chỉ có ghen tị. Hiện tại cuối cùng cũng tìm được cơ hội, đương nhiên muốn thỏa mãn mong muốn của mình! Ủng hộ team chúng mình bằng cách theo dõi truyện tại Truyện88*.vip
Tô Hoài Dương không làm gì khi nhìn thấy thế, thay vào đó, anh lấy điện thoại di động ra, gửi vị trí và tên của hai người kia cho Hồng Quốc Chấn.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Có người chỉ cần dạy một bài học là đủ, nhưng hai người này, tốt nhất là biến mất vĩnh viễn đi, kẻo gặp họa
Về lý do tại sao Tô Hoài Dương biết tên của Triệu Thần, thì Tô Hoài Dương đã nhận được thông tin danh tính của hai người ngay khi Giang Ngọc Hằng nói về quá khứ.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Làm xong việc này, Tô Hoài Dương trực tiếp đưa Giang Ngọc hằng đi về hướng khu biệt thự, đồng thời, đội trưởng đội an ninh cũng lái xe ra.
Xe vừa đến, đội trưởng đội an ninh đã bước ra, kính cẩn nói: "Để anh phải đợi lâu rồi, anh Dương!"
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Triệu Thần vốn định nói lời thô lỗ, nhưng ngay lập tức im bặt khi thấy chuyện này.
Nếu là trước đây, anh ta sẽ không quan tâm đến anh Tô hay anh Dương gì là ai! Đối với những kẻ xúc phạm mình thì dù là đại gia với khối tài sản bạc tỷ cũng đừng nghĩ tới việc được yên ổn.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Truyền thông trong tay nhà họ Triệu một khi đã hành động thì không kể đại gia nào cả!
Nhưng từ khi người ba từ trên trời rơi xuống mấy ngày trước ra lệnh nghiêm khắc khiến anh ta không được gây chuyện, nếu dám gây chuyện, nhà họ Triệu coi như sẽ không có anh ta
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Ba của anh ta dường như không hề nói đùa chút nào khi nói vậy, điều này khiến Triệu Thần phải kiềm chế rất nhiều trong những ngày này.
Chẳng qua là bớt ngông cuồng lại chút thôi, trước tiên cứ điều tra rõ đối thủ là ai đã!
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Lưu Thanh ở bên đương nhiên biết về "vấn đề" của Triệu Thần. Khi thấy anh ta im lặng, cô ta nói: "Anh Thần, đừng lo lắng. Tôi và con bé kia là bạn học cấp ba, còn nhà họ Giang thì không so được một phần của anh!"
Triệu Thần vừa nghe đã cười nhạt, một phần mười còn chưa tới sao? Vậy thì còn gì phải lo lång nữa!
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Nghĩ đến đây, Triệu Thần bước tới, tự đắc nói: "Hai đứa ngốc không biết nhà họ Triệu của tôi như thế nào đây mà!"
Nói xong, Triệu Trần khinh thường chỉ vào mấy người bảo vệ, nói: "Tên kia, nói cho bọn chúng biết kết cục của việc đắc tội với ông đây!"
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Đội trưởng đội an ninh nghe vậy thì tối sầm mặt, nhưng Triệu Thần không phải là người tốt, đã từng có một nhân viên bảo vệ bị gãy chân vì mở cửa chậm, giờ đã không làm được việc nặng!
Nghĩ vậy, anh ta bất lực nói với Tô Hoài Dương: "Anh Dương, tôi không cố ý xúc phạm anh,
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.