- Quá tốt! Ta làm đồ ăn sẽ đc Thanh Thanh tiểu thư nếm thử! Quá hạnh phúc! Ha ha ha! Việc này quả thực là nghìn vàng khó cầu! Nếu như Thanh Thanh tiểu thư cảm thấy món ăn mà ta nấu ra lại hợp với khẩu vị của nàng, lưu lại ta ở bên người nàng, cho làm một đầu bếp, vậy ỉl quá tốt rồi! Mặc dù không thể làm phu quân của Thanh Thanh tiểu thư, nhưng có thể được làm một đầu bếp phò tá bên cạnh nàng, chính là phúc đức từ kiếp trước. So với làm một tên thiếu đảo chủ, một tên thiếu môn chủ còn sướng hơn gấp trăm lần.
Trên 27 thạch thai, cũng chỉ có mình Phong Vân Vô Ngân là bếp núc lạnh tanh, không hề động thủ. Còn lại 26 thạch thai khác đều đang nấu nướng khí thế ngất trời, không bao lâu sau liền có hương vị thức ăn ngào ngạt bay ra.
Các vị thiếu đương gia, hoặc là dùng vũ kỹ đạo pháp để cắt thái, hoặc là lấy nội công huyền khí tạo lửa để hấp nấu xào rán, hoặc lấy công pháp băng hệ để ướp lạnh, hoặc là lấy công pháp lôi điện để làm món thịt quay đặc biệt...
Phong Vân Vô Ngân rỗi rãnh nhìn chung quanh, thinh thoảng lại gật đầu:
- Hay! Dùng mòn chưởng lực hỏa diễm này để nướng thịt trong lòng bàn tay, thực sự đã đạt tới cảnh giới lô hỏa thuần thanh. A? Dùng hàn băng huyền khí để ướp lạnh huyết dịch của mãnh thú Tiên Thiên, lại còn bỏ thêm cả cánh hoa nữa, chẳng lẽ là để chế biến thành một loại mỹ tửu đặc biệt sao? Thực là sáng kiến hay. Đế Huyền thiếu đảo chủ, ngươi còn dùng cả kiếm khí để cắt thịt, trong mỗi một miếng thịt còn trộn lẫn thêm cả tiên thiên cương khí, thực mới mẻ...
Chư vị thiếu đương gia đều cắm đầu bận bịu việc của mình, cũng không có thời gian để trả lời Phong Vân Vô Ngân. Đế Huyền giương mắt nhìn Phong Vân Vô Ngân, thấy Phong Vân Vô Ngân hoàn toàn trở thành một kẻ bàng quan, thạch thai sạch sẽ không một chút khói lửa, trong lòng không khỏi thấy ngưng trọng:
- Tiểu tạp chủng này đang chơi trò quỷ gì vậy?
Trên đầu thảnh.
- Thanh Thanh bảo bối, từ nhỏ ngươi đã lớn lên cùng bà bà, bản lĩnh khác không học được, nhưng mà việc thưởng thức mỹ thực lại vô cùng xuất sắc. Cũng là một con quỷ tham ăn! Ha ha, ngươi nhìn xem, những nam nhân này đều đang nấu thức ăn cho ngươi, về sau một trong số họ còn có thề làm đồ ăn cho ngươi cả đời. Ý tưởng kỳ diệu của bà bà, Thanh Thanh ngươi đã thỏa mãn chưa?
Thao Thiết bà bà vẻ mặt cưng chiều nhìn sang Lý Thanh Thanh.
Lý Thanh Thanh len lén nuốt một ngụm nước bọt, thấp giọng nói:
- Bà bà, rất thơm đó! Thanh Thanh cùng bà bà tuy nghĩ khác nhưng hiệu quả lại giống nhau! Thanh Thanh cũng muốn tìm một nam nhân biết nấu nướng mỹ thực!
Bất chợt ánh mắt Lý Thanh Thanh nhìn ra xa, thấy Phong Vân Vô Ngân đang rảnh rỗi đứng đó, gươmg mặt nhất thời lóe lên biểu tình kinh ngạc:
- Bà bà xem kìa! Sao tên kia lại như không có việc gì đứng chơi ở trên thạch thai vậy? Hình như hắn không có đự định nấu ăn? Hắn... hắn muốn làm gì?
Lực chú ý của Lý Thanh Thanh trong nháy mắt đã tập trung lên trên người Phong Vân Vô Ngân.
Lập tức nàng lại tìm thấy một chút kỳ lạ từ trên người Phong Vân Vô Ngân:
- Bà bà, bụng tên kia vì sao cứ phình lên rồi lại xẹp xuống, toàn thân mơ hồ tản ra một cổ yêu khí giống như yêu quái! Bà bà, người đó là ai? Không phải là một yêu thú nào đó chứ?
- Nói bậy!
Lý Vạn Tiên nghiêm mặt nói:
- Đâu ra mà yêu quái chứ. Vi phụ sớm đã kiếm tra cẩn thận tất cả 108 anh kiệt tham gia đại hội tuyển rể lần này, cũng không thấy có bất kỳ vấn đề gì. Thiếu niên kia anh vũ bất phàm, tên là Quách Khiếu Thiên, chính là thiếu đảo chủ Đông Hải Nộ Chùy Đảo, tu vi mạnh mẽ, tâm tính cứng cõi, đã thành tựu Tiên Thiên Cương Thể, đương thời hiếm thấy.
- Phụ thân đại nhân, không phải người muốn...
Trong lòng Lý Thanh Thanh dâng lên một loại dự cảm không tốt. Lý Vạn Tiên trầm ngâm chốc lát, chân mày giãn ra, ôn nhu nói:
- Thanh Thanh, nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, Quách Khiếu Thiên sẽ chính là con rể của vi phụ, cũng chính là phu quân tương lai của con.
- Cái gì?
Lý Thanh Thanh cùng Thao Thiết bà bà đồng thời la lên.
- Lý Vạn Tiên, ngươi đang làm trò gì vậy!
Thao Thiết bà bà lớn tiếng chất vấn:
- Không phải ngươi vẫn xem trọng Đế Huyền sao? Thế nào lại lòi ra một Quách Khiếu Thiên vậy?
Lý Vạn Tiên cười lạnh nói:
- Đế Huyền xảo trá gian dối, khinh cuồng ngạo mạn, có tư cách gì làm con rể ta?
Vừa nghe lời ấy, trong lòng Lý Thanh Thanh lộ ra một chút vui mừng, chẳng qua sắc mặt rất nhanh liền trầm xuống:
- Phụ thần đại nhân nữ nhi quả thực không thích Đế Huyền. Chẳng qua Quách Khiếu Thiên kia rốt cuộc là sao? Con thấy hắn kỳ dị như vậy, có lẽ cũng không phải là người tốt.
Lý Vạn Tiên cười hắc hẳc:
- Nữ nhi, tán tu chúng ta sao lại nói người xấu với người tốt cơ chứ? Ha ha ha! Chỉ cần hắn đối tốt với con, ta quan tâm gì hắn là người tốt hay là người xấu. Là phụ thân tự mình chọn phu quân cho con, con còn chỗ nào không hài lòng? Lẽ nào vi phụ có thể hại con hay sao? Vi phụ bất cứ lúc nào cùng có thể tiến nhập Thánh giai, trước đó, tâm nguyện duy nhất chính là trông thấy con xuất giá. Con nên thông cảm cho nỗi khổ trong lòng của vi phụ mới phải. Không nên nhiều lời nữa!
Lý Thanh Thanh không lay chuyển được Lý Vạn Tiên, không dám nhiều lời, chẳng qua vẫn cảm thấy không cam lòng như trước, lầm bầm nói:
- Phụ thân đại nhân, bà bà, hai người nhìn Quách Khiếu Thiên kia đi, căn bản không hề chuẩn bị nấu nướng đồ ăn, lại còn cười đùa cợt nhã. Đây là hắn đang coi thường trận đấu mỹ thục mà bà bà đưa ra. Hắn đang ngang nhiên khiêu khích uy nghiêm của phụ thân đại nhân.
Bất chợt Thao Thiết bà bà giận tím mật, thân hình trực tiếp bay thẳng đển giữa không trung, hiện ra bản thể Thao Thiết, uy áp bắn ra tứ phía, lớn tiếng gầm rú:
- Tiểu tử kia! Quách Khiếu Thiên! Ngươi đang làm gì hả? Thời gian thi đấu đã quá nửa, vậy mà ngươi chẳng thèm làm gì. Nếu như ngươi không biết nấu ăn, muốn bỏ quyền thi đấu, vậy thi lập tức cút khỏi đây đi.
26 thiếu đương gia khác, bao gồm cà Đế Huyền trong đó đều cùng nhìn về phía Phong Vân Vô Ngân có chút hả hê.
Làm cho một đại yêu như Thao Thiết bà bà nổi bão, đây không phải là chuyện gì sáng suốt.
Phong Vân Vô Ngân không hề sợ hãi, tin tưởng viên thịt trong nạp giới có thể ứng phó được trận thi đấu mỹ thực này. Hắn cao giọng nói:
- Thao Thiết bà bà, mỹ thực để thi đấu ta sớm đã chuẩn bị xong. Ta ngưỡng mộ Thanh Thanh tiểu thư đã lâu, vừa nghe nói Thanh Thanh tiêu thư yêu thích mỹ thực, liền thức suốt đêm để nấu đồ ăn, cất ở trong nạp giới. Cớ gì phải đến lúc lâm trận mới mài đao?
Phong Vân Vô Ngân cũng giở vài chiêu miệng lưỡi, ánh mắt nhìn về phía Lý Thanh Thanh.
Gươmg mặt hắn non nớt, nếu như không phải có ánh mắt thành thục vững vàng, thoạt nhìn cũng chỉ là một đứa nhỏ lông chưa đủ dài, bụng khi thì phình lên khi thì xẹp xuống, càng nhìn càng khiến kẻ khác kinh ngạc.
Lý Thanh Thanh khẽ nhíu mày:
- Người này thật quái dị.
- Đây là vị hôn phu tương lai của con, có cái gì mà quái dị?
Lý Vạn Tiên sắc mặt không vui nói.
Thao Thiết bà bà tức giận ngập trời:
- Được lắm! Đợi lát nữa nếu như ngươi không đem được mỹ thực ra, ta liền ăn ngươi!
Lý Thanh Thanh ở bên cạnh liên tục an ủi:
- Bà bà bớt giận, không cần chấp nhặt cùng những người này.
Lý Vạn Tiên chống cằm, ánh mắt nhìn về phía Phong Vân Vô Ngân ngẫm nghĩ:
- Con rể tương lai, rốt cuộc ngươi đang làm cái quỷ gì thế?
Thời gian tùng giây từng phút trôi qua.
Rốt cục thời gian thi đấu 3 tiếng đồng hồ đã hết.
26 vị thiếu đương gia cũng đã bày ra các món mỹ thực của mình ở trên thạch thai.
Hoặc là chưng hấp, hoặc là kho tầu, hoặc là sấy khô, hoặc là quay nướng, hoặc là canh, thang, rực rỡ muôn màu, hương khí ngào ngạt.
Thạch thai kia của Đế Huyền bày một bàn lớn thịt cáo, mùi thơm nức mũi, màu sắc vàng rực béo ngậy, lại càng tản mát ra một tia kiếm khí, tiên thiên cương khí lưu động tôn thêm vẻ đẹp của món thịt hồ này, nhìn qua tựa như một món báu vật hiếm có.
Phong Vân Vô Ngân nhếch miệng cười, lấy ra từng viên thịt từ trong nạp giới, phân biệt đặt vào ba chiếc khay.
Mỗi một khay, bên ngoài thì xếp 1 ổ viên thịt luyện hóa từ thi thể mãnh thú Hậu Thiên bình thường, ở giữa thì đặt một viên thịt thủy tinh tỏa ra ảnh sáng Lóa mắt tựa như bảo thạch.
- Ta cứ tưởng là có món ăn nào! Hóa ra chi là vài viên thịt khô quắt.
Ánh mắt Đế Huyền đảo qua, vô cùng xem thường nhìn nhừng viên thịt của Phong Vân Vô Ngân, trong lòng thở phào một hơi thật dài. Phải biết rằng thịt viên là một món chế biến dễ nhất trong tất cả các loại mỹ thực, cũng là một món ăn bình thường nhất.
Dùng thịt viên để tham gia trận thi đấu mỹ thực này, quả thực là trò đùa!
- Đem những món mỹ thực mà các ngươi vừa chế biến, từng người một đưa lên đây.
Thao Thiết bà bà cũng không khống chế được cơn thèm nữa, đứng lên hét lớn, một dòng nước miếng chảy tong tong theo bên mép bà ta nhỏ xuống mặt đất. Trong mắt Lý Thanh Thanh cũng tỏa ánh sáng, gắt gao nhìn chằm chằm vào những món mỹ thực mà các thiếu đương gia nấu nướng, sau đó nhắm mắt lại tham lam hít vào một hơi thật sâu:
- Thơm quá!
Chư vị thiếu đương gia theo thứ tự lần lượt chia thức ăn thành ba phần, giao cho ba gã yêu thú mặt sói thân người, để những yêu thú này đem thức ăn đưa tới trước mặt ba người Lý Vạn Tiên, Lý Thanh Thanh, Thao Thiết bà bà.
Bắt đầu thưởng thức.
Thao Thiết bà bà đã thay đổi thói quen ăn như lang như hổ ngày thường, bắt đầu cẩn thận nhấm nháp, mà Lý Thanh Thanh thì lại ưu nhã không gì sánh được, cắn từng miếng nhỏ, thỉnh thoảng lại xuất hiện một vài biểu tình vô cùng quyết rũ, tán thưởng vài câu, cùng Thao Thiết bà bà trò chuyện nhận xét.
Phong Vân Vô Ngân ở bên dưới nhìn lên, trong lòng thán phục:
- Lại có nữ nhân ngay cả đến ăn cũng có thể xinh đẹp ưu nhã đến vậy. Coi như ta chịu phục rồi.
Lượt thức ăn thứ 26 được đưa lên là của Đế Huyền.
Đế Huyền chia thịt cáo làm ba phần, giao cho ba gã yêu thú thân người đầu sói. Sau đó tràn đầy tự tin nói:
- Thanh Thanh tiểu thư, món ăn này chính là món sở trường của Đế Huyền. Dùng Tiên Thiên cương khí vô cùng cẩn thận cắt thái thịt cáo, sau đó lại tỉ mỉ quay nướng mà thành. Phụ trợ thêm còn có mỹ vị của hoa quả, dược thảo khai vị, thực sự là mỹ thực hiếm có trong nhân gian! Trong lúc chế biến món ăn này, Đế Huyền sử đụng tiên thiên cương khi cùng với kiếm ý, giúp cho hương vị của món ăn này không hề bình thường! Bút mực không thể miêu tả nổi! Mời thưởng thức!
Phong Vân Vô Ngân hoàn toàn không thèm quan tâm tới Đế Huyền đang khua môi múa mép. Hắn nhìn chăm chú vào những viên thịt trong ba khay của mình, cười nhạt nghĩ:
- Ăn xong viên thịt do ta luyện hóa ra, sợ rằng các ngươi sẽ không còn cảm thấy húng thú đối với bất kỳ món ăn nào khác. Đế Huyền, ta chẳng thèm quan tâm ngươi dùng kiếm khí hay là cương khí để nấu ăn, so sánh với ta, ngươi thua chắc rồi!
Đế Huyền ti mi nấu nướng món thịt cáo, lúc này đã bày ra trước mặt ba người Thao Thiết bà bà, Lý Vạn Tiên, Lý Thanh Thanh.
Mùi thơm ngào ngạt, tựa như tiên khí bao bọc quanh món thịt cáo, vương vất không tiêu tán.
Nước bọt của Thao Thiết bà bà chảy dài ra như mưa, nhỏ xuống tong tong, cất giọng the thé nói:
- Hương vị món ăn dùng tiên thiên cương khí để ngưng tụ lại, không tiêu tán được ra ngoài, vô cùng đẹp mắt, như tiến vào trong mộng cảnh! Ăn! Ta muốn ăn!
Lời vừa dứt, Thao Thiết bà bà trực tiếp vươn tay nẳm lấy một miếng thịt cáo, ném luôn vào trong cái miệng rộng, điên cuồng nhai nuốt.
Lý Thanh Thạnh cũng nhanh chóng gắp lấy một miếng thịt cáo nho nhỏ đưa vào trong miệng, nhất thời trong miệng nàng tràn ngập cảm giác sảng khoái thơm ngát, thoáng nhấm nháp một phen, nàng liền lập tức sử dụng kiếm ý cắt thịt cáo, mỗi lần nhai một miếng lại có một mùi vị đặc biêt. Hoặc giòn, hoặc mềm, hoặc dai, hoặc săn chắc... không gì không có.
Lúc này Lý Vạn Tiên tuy rằng vô cùng chán ghét tính tình Đế Huyền. Nhưng chẳng qua mỹ vị trước mặt, thực sự không thể nào chổng đỡ được, hắn cũng không nhịn được nữa gắp lấy một miếng thịt cáo đưa vào miệng.
- Rất ngon!
Vừa nhai nuốt vừa cảm nhận miếng thịt cáo, Lý Vạn Tiên tự đáy lòng cảm thán:
- Trong thịt cáo này có ẩn chứa tám loại kiếm pháp, kiếm ý này cực kỳ cao minh, trong nháy mắt thi triển tám loại kiếm pháp, cắt thịt cáo rồi nấu nướng mà thành. Hơn nữa trong mỗi một miếng thịt cáo đều có một lượng nhỏ tiên thiên cương khí, vô cùng bổ dưỡng. Thực sự là một món ăn hiếm có, luận về tài nghệ nấu nướng, đương thời sợ rằng không ai bì kịp.
Rất nhanh, ba người đã quét dọn sạch sẽ ba khay thịt cáo.
- Ăn ngon thật!
Thao Thiết bà bà lớn tiếng kêu lên:
- Đế Huyền, trù nghệ của ngươi có thể coi là đệ nhất trong đám thiếu niên dự thi ở đây.
Trên mặt Đế Huyền xuất hiện nụ cười đắc ý, khẽ khom người nói:
- Về sau Đế Huyền nguyện ý mỗi ngày tự mình xuống bếp chế biến món ăn tinh mỹ cho Thanh Thanh tiêu thư.
Không chờ Lý Thanh Thanh trả lời, Phong Vân Vô Ngân bỗng nhiên lên tiếng:
- Thức ăn của ta còn chưa dâng lên, Đế Huyền ngươi sao dám xưng là đệ nhất?
- Họ Quách kia, ngươi không cần phải tự làm mất mặt như vậy.
Đế Huyền trừng ánh mắt lạnh lẽo nhìn về phía Phong Vân Vô Ngân:
- Mấy cái khay thịt viên khô quắt kia của ngươi cũng dám mang lên cho Thanh Thanh tiểu thư nếm thử sao? Không biết lượng sức! Tự rước lấy nhục!
- Rốt cuộc là ai tự rước lấy nhục còn chưa biết được.
Phong Vân Vô Ngân cũng không cho Đế Huyền mặt mũi, nhìn chằm chằm vào hắn, sau đó đem ánh mắt dời về phía Lý Vạn Tiên.
Lý Vạn Tiên vội vàng nói:
- Thao Thiết bà bà, mỹ thực mà thiếu niên họ Quách chế biến chúng ta còn chưa nếm qua. Chờ sau khi cẩn thận thưởng thức rồi hãy đưa ra quyết định.
Thao Thiết bà bà vừa liếm khóe miệng, vừa lạnh lẽo nhìn Phong Vân Vô Ngân.
- Cũng tốt, lúc trước ta đã từng nói qua tiểu tử ngươi nếu như đưa ra món ăn không hợp với khẩu vị của ta, ta sẽ trực tiếp ăn sống ngươi.
Lý Thanh Thanh khẽ nhíu mày:
- Người này thật quái dị.
- Đây là vị hôn phu tương lai của con, có cái gì mà quái dị?
Lý Vạn Tiên sắc mặt không vui nói.
Thao Thiết bà bà tức giận ngập trời:
- Được lắm! Đợi lát nữa nếu như ngươi không đem được mỹ thực ra, ta liền ăn ngươi!
Lý Thanh Thanh ở bên cạnh liên tục an ủi:
- Bà bà bớt giận, không cần chấp nhặt cùng những người này.
Lý Vạn Tiên chống cằm, ánh mắt nhìn về phía Phong Vân Vô Ngân ngẫm nghĩ:
- Con rể tương lai, rốt cuộc ngươi đang làm cái quỷ gì thế?
Thời gian tùng giây từng phút trôi qua.
Rốt cục thời gian thi đấu 3 tiếng đồng hồ đã hết.
26 vị thiếu đương gia cũng đã bày ra các món mỹ thực của mình ở trên thạch thai.
Hoặc là chưng hấp, hoặc là kho tầu, hoặc là sấy khô, hoặc là quay nướng, hoặc là canh, thang, rực rỡ muôn màu, hương khí ngào ngạt.
Thạch thai kia của Đế Huyền bày một bàn lớn thịt cáo, mùi thơm nức mũi, màu sắc vàng rực béo ngậy, lại càng tản mát ra một tia kiếm khí, tiên thiên cương khí lưu động tôn thêm vẻ đẹp của món thịt hồ này, nhìn qua tựa như một món báu vật hiếm có.
Phong Vân Vô Ngân nhếch miệng cười, lấy ra từng viên thịt từ trong nạp giới, phân biệt đặt vào ba chiếc khay.
Mỗi một khay, bên ngoài thì xếp 1 ổ viên thịt luyện hóa từ thi thể mãnh thú Hậu Thiên bình thường, ở giữa thì đặt một viên thịt thủy tinh tỏa ra ảnh sáng Lóa mắt tựa như bảo thạch.
- Ta cứ tưởng là có món ăn nào! Hóa ra chi là vài viên thịt khô quắt.
Ánh mắt Đế Huyền đảo qua, vô cùng xem thường nhìn nhừng viên thịt của Phong Vân Vô Ngân, trong lòng thở phào một hơi thật dài. Phải biết rằng thịt viên là một món chế biến dễ nhất trong tất cả các loại mỹ thực, cũng là một món ăn bình thường nhất.
Dùng thịt viên để tham gia trận thi đấu mỹ thực này, quả thực là trò đùa!
- Đem những món mỹ thực mà các ngươi vừa chế biến, từng người một đưa lên đây.
Thao Thiết bà bà cũng không khống chế được cơn thèm nữa, đứng lên hét lớn, một dòng nước miếng chảy tong tong theo bên mép bà ta nhỏ xuống mặt đất. Trong mắt Lý Thanh Thanh cũng tỏa ánh sáng, gắt gao nhìn chằm chằm vào những món mỹ thực mà các thiếu đương gia nấu nướng, sau đó nhắm mắt lại tham lam hít vào một hơi thật sâu:
- Thơm quá!
Chư vị thiếu đương gia theo thứ tự lần lượt chia thức ăn thành ba phần, giao cho ba gã yêu thú mặt sói thân người, để những yêu thú này đem thức ăn đưa tới trước mặt ba người Lý Vạn Tiên, Lý Thanh Thanh, Thao Thiết bà bà.
Bắt đầu thưởng thức.
Thao Thiết bà bà đã thay đổi thói quen ăn như lang như hổ ngày thường, bắt đầu cẩn thận nhấm nháp, mà Lý Thanh Thanh thì lại ưu nhã không gì sánh được, cắn từng miếng nhỏ, thỉnh thoảng lại xuất hiện một vài biểu tình vô cùng quyết rũ, tán thưởng vài câu, cùng Thao Thiết bà bà trò chuyện nhận xét.
Phong Vân Vô Ngân ở bên dưới nhìn lên, trong lòng thán phục:
- Lại có nữ nhân ngay cả đến ăn cũng có thể xinh đẹp ưu nhã đến vậy. Coi như ta chịu phục rồi.
Lượt thức ăn thứ 26 được đưa lên là của Đế Huyền.
Đế Huyền chia thịt cáo làm ba phần, giao cho ba gã yêu thú thân người đầu sói. Sau đó tràn đầy tự tin nói:
- Thanh Thanh tiểu thư, món ăn này chính là món sở trường của Đế Huyền. Dùng Tiên Thiên cương khí vô cùng cẩn thận cắt thái thịt cáo, sau đó lại tỉ mỉ quay nướng mà thành. Phụ trợ thêm còn có mỹ vị của hoa quả, dược thảo khai vị, thực sự là mỹ thực hiếm có trong nhân gian! Trong lúc chế biến món ăn này, Đế Huyền sử đụng tiên thiên cương khi cùng với kiếm ý, giúp cho hương vị của món ăn này không hề bình thường! Bút mực không thể miêu tả nổi! Mời thưởng thức!
Phong Vân Vô Ngân hoàn toàn không thèm quan tâm tới Đế Huyền đang khua môi múa mép. Hắn nhìn chăm chú vào những viên thịt trong ba khay của mình, cười nhạt nghĩ:
- Ăn xong viên thịt do ta luyện hóa ra, sợ rằng các ngươi sẽ không còn cảm thấy húng thú đối với bất kỳ món ăn nào khác. Đế Huyền, ta chẳng thèm quan tâm ngươi dùng kiếm khí hay là cương khí để nấu ăn, so sánh với ta, ngươi thua chắc rồi!
Đế Huyền ti mi nấu nướng món thịt cáo, lúc này đã bày ra trước mặt ba người Thao Thiết bà bà, Lý Vạn Tiên, Lý Thanh Thanh.
Mùi thơm ngào ngạt, tựa như tiên khí bao bọc quanh món thịt cáo, vương vất không tiêu tán.
Nước bọt của Thao Thiết bà bà chảy dài ra như mưa, nhỏ xuống tong tong, cất giọng the thé nói:
- Hương vị món ăn dùng tiên thiên cương khí để ngưng tụ lại, không tiêu tán được ra ngoài, vô cùng đẹp mắt, như tiến vào trong mộng cảnh! Ăn! Ta muốn ăn!
Lời vừa dứt, Thao Thiết bà bà trực tiếp vươn tay nẳm lấy một miếng thịt cáo, ném luôn vào trong cái miệng rộng, điên cuồng nhai nuốt.
Lý Thanh Thạnh cũng nhanh chóng gắp lấy một miếng thịt cáo nho nhỏ đưa vào trong miệng, nhất thời trong miệng nàng tràn ngập cảm giác sảng khoái thơm ngát, thoáng nhấm nháp một phen, nàng liền lập tức sử dụng kiếm ý cắt thịt cáo, mỗi lần nhai một miếng lại có một mùi vị đặc biêt. Hoặc giòn, hoặc mềm, hoặc dai, hoặc săn chắc... không gì không có.
Lúc này Lý Vạn Tiên tuy rằng vô cùng chán ghét tính tình Đế Huyền. Nhưng chẳng qua mỹ vị trước mặt, thực sự không thể nào chổng đỡ được, hắn cũng không nhịn được nữa gắp lấy một miếng thịt cáo đưa vào miệng.
- Rất ngon!
Vừa nhai nuốt vừa cảm nhận miếng thịt cáo, Lý Vạn Tiên tự đáy lòng cảm thán:
- Trong thịt cáo này có ẩn chứa tám loại kiếm pháp, kiếm ý này cực kỳ cao minh, trong nháy mắt thi triển tám loại kiếm pháp, cắt thịt cáo rồi nấu nướng mà thành. Hơn nữa trong mỗi một miếng thịt cáo đều có một lượng nhỏ tiên thiên cương khí, vô cùng bổ dưỡng. Thực sự là một món ăn hiếm có, luận về tài nghệ nấu nướng, đương thời sợ rằng không ai bì kịp.
Rất nhanh, ba người đã quét dọn sạch sẽ ba khay thịt cáo.
- Ăn ngon thật!
Thao Thiết bà bà lớn tiếng kêu lên:
- Đế Huyền, trù nghệ của ngươi có thể coi là đệ nhất trong đám thiếu niên dự thi ở đây.
Trên mặt Đế Huyền xuất hiện nụ cười đắc ý, khẽ khom người nói:
- Về sau Đế Huyền nguyện ý mỗi ngày tự mình xuống bếp chế biến món ăn tinh mỹ cho Thanh Thanh tiêu thư.
Không chờ Lý Thanh Thanh trả lời, Phong Vân Vô Ngân bỗng nhiên lên tiếng:
- Thức ăn của ta còn chưa dâng lên, Đế Huyền ngươi sao dám xưng là đệ nhất?
- Họ Quách kia, ngươi không cần phải tự làm mất mặt như vậy.
Đế Huyền trừng ánh mắt lạnh lẽo nhìn về phía Phong Vân Vô Ngân:
- Mấy cái khay thịt viên khô quắt kia của ngươi cũng dám mang lên cho Thanh Thanh tiểu thư nếm thử sao? Không biết lượng sức! Tự rước lấy nhục!
- Rốt cuộc là ai tự rước lấy nhục còn chưa biết được.
Phong Vân Vô Ngân cũng không cho Đế Huyền mặt mũi, nhìn chằm chằm vào hắn, sau đó đem ánh mắt dời về phía Lý Vạn Tiên.
Lý Vạn Tiên vội vàng nói:
- Thao Thiết bà bà, mỹ thực mà thiếu niên họ Quách chế biến chúng ta còn chưa nếm qua. Chờ sau khi cẩn thận thưởng thức rồi hãy đưa ra quyết định.
Thao Thiết bà bà vừa liếm khóe miệng, vừa lạnh lẽo nhìn Phong Vân Vô Ngân.
- Cũng tốt, lúc trước ta đã từng nói qua tiểu tử ngươi nếu như đưa ra món ăn không hợp với khẩu vị của ta, ta sẽ trực tiếp ăn sống ngươi.
Ra lệnh một tiếng, 3 tên yêu thú thân người mặt sói liền mang ba khay thức ăn từ trên thạch thai của Phong Vân Vô Ngân lần lượt bày ra trước mặt ba người Lý Vạn Tiên, Lý Thanh Thanh, Thao Thiết bà bà.
- Mời ba vị hãy ăn những viên thịt ở bên ngoài trước, cuối cùng hãy ăn viên thịt thủy tinh kia.
Phong Vân Vô Ngân lên tiếng nhắc nhở.
Đế Huyền thúc giục cương khí, huyễn hóa ra một chiếc bảo tọa hùng vĩ, chậm rãi ngồi xuống, tay cầm quạt xếp, khinh thường nhìn Phong Vân Vô Ngân:
- Ta chờ xem người xấu mặt đây.
Phong Vân Vô Ngân cười hắc hắc, cũng chẳng thèm phản bác lại Đế Huyền.
Trên đầu thành.
- Hả? Những viên thịt này vậy mà lại tản ra năng lượng rất tinh thuần. Đặc biệt là viên thịt thủy tinh kia, không chỉ hình dáng đặc sắc, hơn nữa lại càng có khí tức Tiên Thiên nhàn nhạt lưu động!
Hàng lông mày của Lý Vạn Tiên khẽ nhướng lên, tiện tay cầm lấy một viên thịt bình thường bỏ vào trong miệng, trong nháy mắt, vẻ mặt Lý Vạn Tiên bổng nhiên sượng lại, biểu tình trở nên vô cùng cổ quái.
- Bà bà, thoạt nhìn có lẽ ăn cũng không ngon lắm!
Lý Thanh Thanh tiện tay nắm lấy một viên thịt bình thường đưa lên miệng, nhẹ nhàng cắn một miếng, lập tức, nàng cũng sững sốt.
Thao Thiết bà bà tướng ăn uống cực kỳ kinh khủng, trực tiếp ném luôn tất cả đống viên thịt bình thường vào trong cái mồm to như chậu máu, ngồm ngoàm nhai nuốt.
Sau một khắc, Lý Vạn Tiên mau chóng nuốt nốt viên thịt đang cắn dỡ vào miệng, sau đó lại liên lục ăn tiếp những viên thịt bình thường còn lại. Hắn vừa ăn, khuôn mặt vừa tỏ ra sảng khoái vô cùng tận, liên tục gật đầu, cũng không mở miệng nói lời nào.
Biểu tình trên mặt Lý Thanh Thanh cũng hết sức cổ quái, không phân biệt rõ vui hay buồn, nàng không kìm lòng được liếc mắt nhìn Phong Vân Vô Ngân, sau đó nắm lấy viên thịt thứ hai tiếp tục ăn.
Phong Vân Vô Ngân chợt nhớ tới một chuyện, vội vàng nói:
- Thanh Thanh tiểu thư, nàng có thể trực tiếp ăn luôn viên thịt thủy tinh được đó.
Hẳn nói ra những lời này rất có đạo lý. Phải biết rằng lấy Tiên Thiên Cương Thể của Phong Vân Vô Ngân tự nhiên có thể một lần tha hồ ăn rất nhiều viên thịt mới cảm thấy no bụng, không thể tiếp tục ăn nữa.
Lý Vạn Tiên cùng Thao Thiết bà bà cảnh giới cao thâm, có lẽ cũng sẽ không xuất hiện cảm giảc no chán. Lý Thanh Thanh lại không giống vậy. Nàng dù sao cũng chỉ là võ giả Hậu Thiên, tu vi huyền khí cao tới đâu thì cường độ thân thể cũng không chịu được.
Phong Vân Vô Ngân sợ nàng ân thêm vài viên thịt bình thường, không còn bụng để chứa viên thịt thủy tinh nữa. Bởi vậy Phong Vân Vô Ngân thấy khi Lý Thạnh Thạnh sắp ăn hết viên thịt bình thường thứ hai liền lên tiếng nhắc nhở.
- Hả?
Đôi mắt đẹp của Lý Thanh Thanh chăm chú nhìn vào Phong Vân Vô Ngân.
- Thanh Thanh tiêu thư, ăn viên thịt thủy tinh kia bảo đảm nàng sẽ lâng lâng sảng khoái, hồn bay lên tận mây.
Phong Vân Vô Ngân cũng nhìn thẳng vào đôi mắt trong veo của Lý Thánh Thanh, khóe miệng cười nói.
- Làm càn!
Trong mắt Đế Huyền hung khi đại thịnh, sát khí bùng phát, ầm ầm ép về phía Phong Vân Vô Ngân.
- Man tử nhà ngươi đám mở miệng nói lời ô uế, vũ nhục Thanh Thanh tiểu thư, tội không thể tha thứ.
Phong Vân Vô Ngân nghiêng đầu cười:
- Đế Huyền thiếu đảo chủ, nếu như ngươi được ăn một viên thịt độc nhất vô nhị mà tại hạ nấu, bảo đảm ngươi cũng sẽ sướng như lên tiên. Chẳng qua ngươi lại không có cơ hội được ăn. Viên thịt thủy tinh của tại hạ chỉ là cho người ăn, không làm cho súc sinh ăn.
- Phì!
Lý Thanh Thanh thấy lời lẽ Phong Vân Vô Ngân hèn mọn không chịu nổi liền bật cười khúc khích, sau đó buông viên thịt binh thường trong tay ra, nhón lấy viên thịt thủy tinh đẹp rực rỡ, nhẹ nhàng cắn một miếng.
Bất thình linh, đổi mắt Lý Thanh Thanh mở lớn, gương mặt tuyệt mỹ tựa như vặn vẹo. Lập tức nàng cũng không thèm bận tâm tới dáng vẻ ăn uống nữa, dáng vẻ vô cùng vội vã, đưa viên thịt thủy tinh lên miệng liên tiếp cắn ăn.
Sau khi ăn hết viên thịt thủy tinh, toàn thân nàng như bị rút đi không còn một khớp xương nào, tê liệt dựa vào ghế, mị nhãn như tơ, thổ khí như lan. Tứ chi bách hải của nàng từ trong ra ngoài đều có một loại sảng khoái tựa như được lên tiên giới. Hơn nữa một viên thịt thủy tinh, cũng chính là toàn bộ tinh hoa của một con mãnh thủ Tiên Thiên đã bị nàng ăn sạch, ngũ tạng lục phủ bắt đầu hấp thu luồng tinh hoa Tiên Thiên này, rèn luyện thân thể nàng.
Lý Vạn Tiên cùng Thao Thiết bà bà cũng đã ăn sạch viên thịt thủy tinh. Phản ứng của bọn họ tuy rằng không giống như Lý Thanh Thanh, nhưng trong nháy mắt đã hiểu ra được diệu đụng của viên thịt thủy tinh này.
- Viên thịt này là món ăn ngon nhất thế gian! Không, nó đã siêu thoát phạm trù của mỹ thực rồi! Nó là đan dược! Đan dược cực phẩm tẩm bổ thân thể, rèn luyện thân thể! Quá tốt!
Lý Vạn Tiên trong khoảnh khắc liền luyện hóa năng lượng của viên thịt thủy tinh, gương mặt khiếp sợ:
- Đồ ăn thế gian thường vẫn có tạp chất bên trong. Thậm chí đối với tu luyện của võ giả cực kỳ bất lợi. Hoặc cũng có thể nói, ngũ cốc hoa màu, các loại thịt cá, sau khi ăn vào thì các tạp chất sẽ tích trữ lại trong thân thể, khiến thân thể con người dần dần già yếu, máu huyết dần dần dơ bẩn. Trong truyền thuyết, cường giả Thánh giai có thể không cần ăn ngũ cốc hoa màu, lấy đan dược duy tri năng lượng cần thiết của thân thể, rèn luyện thân thể, phạt mao tẩy tủy, khiến thân thể tinh thuần không gì sánh được, không bị những ô uế của thế tục xâm nhiễm. Những viên thịt này chính là đan dược! Không có tạp chất! Tẩm bổ thân thể! Giá trị của nó không thể nào ước lượng được.
Nói xong, Lý Vạn Tiên nghiêng đầu nhìn nữ nhi Lý Thanh Thanh của mình, cười nói:
- Thanh Thanh, thân thể con không hề cố chỗ nào đặc biệt, cho nên ăn viên thịt thủy tinh bao hàm tinh hoa Tiên Thiên này, trong vòng ba tháng con sẽ không thể nào ăn thêm bất kỳ đồ ăn nào nữa. Nói cách khác, con cần phải dùng thời gian ba tháng mới có thể hấp thu luyện hóa hoàn toàn năng lượng của viên thịt thủy tinh này. Từ nay về sau, cường độ thân thể của con sẽ đạt được sự ngưng luyện cực lớn.
- Phụ thân đại nhân, nữ nhi... Nữ nhi về sau cũng không còn muốn ăn bất kỳ món ăn nào nữa. Nữ nhi chi ăn loại thịt viên tuyệt vời này thôi.
Đôi mắt Lý Thanh Thanh híp lại, nỉ non than thở.
Kì thực, Lý Vạn Tiên sau khi ăn viên thịt thủy tinh liền biết viên thịt thế này chính là một loại đan được vô giá. Chuyện này vô cùng trọng đại, nên hắn đã thi triển một tiểu kỹ, phóng ra cấm che cách âm, bởi vậy ngoại trừ hắn cùng Lý Thanh Thanh, Thao Thiết bà bà ra, bất kỳ người nào trên quảng trường đều không nghe thấy được.
Ánh mắt Lý Vạn Tiên nhìn thật sâu về phía Phong Vân Vô Ngân, thầm nghĩ:
- Con rể bảo bối, ngươi lại còn có thần thông thủ đoạn bậc này, ngươi không làm con rể ta thi ai làm con rể ta đây? Ha ha ha ha!
Phong Vân Vô Ngân cũng nhìn lên đầu thành, ánh mắt rất có thâm ý.
- Lý Vạn Tiên cùng Thao Thiết bà bà đều là cường giả tuyệt đỉnh, sau khi ăn viên thịt kia, chắc chắn trong nháy mắt sẽ hiểu rõ bí mật của viên thịt.
- Chẳng qua ta cũng không sợ bọn họ sẽ áp chế ta, muốn ta luyện chế viên thịt cho họ. Ngược lại nếu như bọn họ yêu cầu ta luyện chế viên thịt, bản thân ta còn có thể kiếm lợi. Ta sẽ cùng bọn họ thỏa thuận, để bọn họ giúp ta bỏ công sức ra tìm kiếm thi thể mãnh thú Tiên Thiên, ta chỉ việc luyện hóa ra viên thịt rồi phân chia với bọn họ mà thôi. Trên đời này chỉ có một mình ta là luyện chế ra được viên thịt, bọn họ tuyệt đối không dám dùng sức mạnh với ta. Hắc hắc, bản thân ta còn đang muốn tĩnh tâm lại, làm đại sư luyện chế viên thịt thủy tinh một năm nửa năm. Chỉ cần ta có đủ số lượng viên thịt thủy tỉnh, thực lực của la sẽ liên tục tăng lên. Ha ha ha!
Nghĩ đến chỗ đắc ý, yêu thai bên trong đan điền Phong Vân Vô Ngân liền quấy động, bụng hắn cũng theo đó mà phình lên xẹp xuống, nhìn vào vô cùng yêu dị.
Còn Đế Huyền lúc này cũng đã phát hoảng.
Hắn vốn đang ngồi trên chiếc ghế biến hóa ra từ cương khí, dương dương tự đắc phe phẩy quạt, mỉm cười đầy tự tin, nhận định rằng món thịt cáo tinh mỹ của minh tất sẽ đoạt được quán quân trận thi đấu mỹ thực lần này. Cũng thuận tiện dựa vào trù nghệ cao siêu để cưới Lý Thanh Thanh làm vợ.
Lý Thanh Thanh thèm ăn mỹ thực, Đế Huyền đa sớm biết từ lâu.
Nhưng mà bây giờ, ánh mắt Phong Vân Vô Ngân thâm trầm, thỏa mãn tự tin nhìn về phia đầu thành, tuy rằng có cấm chế cách âm khiến cho nhóm người Đế Huyền không thể nào nghe được nửa chữ trong cuộc đối thoại của Lý Vạn Tiên, Thao Thiết bà bà cùng Lý Thanh Thanh. Nhưng chi cần nhìn thần thái bọn họ cũng đã nhận ra được vài phần.
- Lẽ nào cái món thức ăn thô thiển của tên kia, vậy mà… vậy mà lại được bọn họ thích thú? Không có khả năng! Việc này tuyệt đối không có khả năng!
Đế Huyền vội vàng đứng lên từ trên vương tọa, ánh mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm Phong Vân Vô Ngân.
Đột nhiên, trên đầu thành, Lý Vạn Tiên vung tay lên, cấm chế cách âm kia liền biến mất, hắn cười vang nói:
- Được rồi, trận thi đấu mỹ thực lần này đã kết thúc. Quán quân chính là thiếu đảo chủ Đông Hải Nộ Chùy Đảo, Quách Khiếu Thiên!
Trong nhảy mắt Đế Huyền nộ khí phát tác, tiên thiên Cương khí toàn thân dao động bùng phát khắp thiên địa, gương mặt dữ tợn gầm lên:
- Không có khả năng! Tiểu tử này giống như là tên khất cái, làm ra món ăn cũng thô tục không chịu nổi, sao có thể thắng được món ăn mà bản thiếu gia tỉ mỉ nấu nướng? Nhất định không có khả năng!
Trong lúc nói chuyện, Đế Huyền hung uy dâng trào, nhe răng trợn mắt, oán khí bộc phát mà ra, xoay người nhìn về phía Phong Vân Vô Ngân vô cùng oán hận, hiển nhiên là muốn động thủ.
- Hắc hắc!
Phong Vân Vô Ngân không hề bị uy áp tiên thiên cương khí Đế Huyền ảnh hưởng, yêu thai trong thể nội trái lại càng thêm gầm thét, tiểu phúc phình lên như cái trống phát ra âm thanh ghê sợ, kinh thiên động địa, đầu giao long kia bất cứ lúc nào cũng có thê giãy giụa thoát ra, cắn nuốt vạn vật:
- Đế Huyền, chịu thua đi. Thân phận như Lý Vạn Tiên đại nhân, Thao Thiết bà bà, chắc chắn sẽ không thèm nói dối. Đương nhiên, nếu như ngươi muôn dựa vào nắm đấm để phân thắng bại, ta cũng cam nguyện phụng bồi.
Trong sát na, Đế Huyền bỗng nhận thấy minh đã thất thố, trên trán mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, lập tức khom người về phía Lý Vạn Tiên:
- Lý Vạn Tiên đại nhân, tại hạ thất thố. Chẳng qua ta vẫn khó có thể hiểu được, họ Quách kia dựa vào cái gì mà thắng được trận này...
Lý Vạn Tiên ngắt lời hắn rồi nói:
- Không có gì khó hiểu cả, món ăn mà Quách Khiếu Thiên nấu ra vượt xa món mỹ thực thịt cáo của ngươi. Ta cùng Thao Thiết bà bà, Thanh Thanh đều cho rằng như vậy.
- Viên thịt này ăn rất ngon! Ha ha ha ha! Ăn rất ngon!
Thao Thiết bà bà cất tiếng cười sắc nhọn. Hư không phía trên đầu thành hiện lên hư ảnh Thao Thiết Đại Yêu hô phong hoán vũ.
Lý Thanh Thanh cũng miễn cưỡng từ trên ghế ngồi thẳng dậy, ánh mắt chăm chú nhìn Phong Vân Vô Ngân, liên tục gật đầu.
Đế Huyền vừa đố kỵ vừa hận, toàn thân run rẩy:
- Bản thiểu gia vốn tưởng trong trận đấu mỹ thực này có thể áp chế được ngươi, lại không ngờ rằng bị ngươi phản kích! Đáng hận! Đáng hận!
Trong lòng hắn đối với Phong Vân Vộ Ngân oán hận ngập trời, không thể nào hóa giải nổi. Ánh mắt hắn ngoại trừ sát khí ra, không còn cảm xúc gì khác.
Lý Vạn Tiên tiếp tục tuyên bố:
- Đứng thứ hai trận thi đấu mỹ thực là Đế Huyền! Đứng thứ ba là thiếu đảo chủ Thạch Nhân đảo, Thạch Phá Thiên! Thứ tư là Thiếu môn chủ Quỷ Đao môn, Dư Cùng! Đây cũng là tứ cường của đại hội tuyên rể lần này. Ngày mai ở trên võ đài tiến hành vòng bán kết, người đứng thứ nhất trận đấu mỹ thực đánh với người đứng thứ ba, người đứng thứ hai đánh với người đứng thư tư!
Vòng bán kết. Phong Vân Vô Ngân đánh với thiếu đảo chủ Thạch Nhân đảo Thạch Phá Thiên, Đế Huyền đánh với thiếu môn chủ Quỷ Đao môn Dư Cùng.
- Trận chung kết sẽ được tiến hành vào ngày hôm sau!
Mỗi một lời của Lý Vạn Tiên đều vang vọng trong thiên địa:
- Hai người chiến thắng ở vòng bán kết sẽ tiến vào trận chung kết! Quán quân sẽ trở thành vị hôn phu của con gái Lý Thanh Thanh của ta!
- Họ Quách kia, trận đấu mỹ thực này chỉ là một trò chơi nho nhỏ trước trận chung kết, không ảnh hưởng tới toàn cục.
Lúc này, ánh mắt Đế Huyền lạnh lẽo, phía sau cương khí vần vũ, không ngừng huyễn hóa ra hư ảnh mãnh thú, toàn thân hắn thoạt nhìn như một con sói trên thảo nguyên đang thèm khát nhìn con mồi:
- Ta ở trận chung kết đợi ngươi! Ta muốn ngươi phải nếm đủ trăm vàn đau khổ, muốn sống không được, muốn chết không xong!
Phong Vân Vô Ngân cũng híp mắt nhìn hắn, gằn từng chữ:
- Ta muốn đánh chết ngươi!
Lý Vạn Tiên đích thân công bố 4 người mạnh nhất trong vòng thi lần này. Vào vòng sau vẫn tiếp tục quyết đấu lôi đài.
Sau khi tuyên bố xong, không khí dao động, tất cả mọi người cảm nhận như bên trong hồ nước, hạo khí ngang đọc, tất cả mọi sự vật bên cạnh đều dần dần hóa thành hư vô.
- Các vị, quay về thành Nham Thạch đi.
Lý Vạn Tiên nhẹ giọng cười. Chợt, hắn phân ra một luồng hạo khí, một bàn tay to xuất hiện nhẹ nhàng bắt lấy Phong Vân Vô Ngân.
- Thiếu niên họ Quách, Thao Thiết bà bà cảm thấy có hứng thú với thủ pháp nấu nướng của ngươi, có vài câu muốn tự mình hỏi ngươi.
Sau một khắc, tất cả mọi người trong sân bao gồm cả Đế Huyền đều biến mất, quay về thành Nham Thạch. Còn Phong Vân Vô Ngân thì đi tới một chỗ nho nhỏ trong đại sảnh.
Trong đại sảnh có bày một vài bồn hoa, cảnh vật cũng vô cùng ảo diệu tao nhã. Có vài tên thân người mặt sói, cả người nửa yêu nửa thú tỏa ra mùi hương giống như hoa lan, ân cần hầu hạ. Lý Vạn Tiên, Lý Thanh Thánh, Thao Thiết bà bà đang ngồi trên chiếc ghế màu đò sẫm nhìn Phong Vân Vô Ngân.
- Thiếu niên họ Quách.
Lý Vạn Tiên mim cười nói.
Phong Vân Vô Ngân gật đầu, ngồi vào chiếc ghế ở phía sau.
Khóe miệng Lý Thanh Thanh còn lưu lại một chút dư vị của mỹ thực, lúc này nàng đang rất muốn nhìn thấy Phong Vân Vô Ngân.