Phong Vân Vô Ngân nhíu mày hỏi.
- Bán Thần là tồn tại gần với Thần nhất! Có thể nói, bán Thần đã là xong hết tất cả những bước chuẩn bị lên Thần, chỉ còn chờ một lần giác ngộ cuối cùng liền có thể thành Thần!
- Theo cách nói thông thường, bán Thần đã có thể vận dụng một ít pháp tắc Thần giai chân chính rồi. Bất luận vũ kỹ gì, khi được bán Thần thi triển ra, uy lực đều tiếp cận Thần đạo trên diện rộng.
Chúc lão cảm khái nói:
- Tại vị diện cao cấp, bán Thần có địa vị như chư hầu, quyền cao chức trọng! Trong học phủ Tử Anh này, cũng có một bộ phận bán Thần đang ngủ đông. Tiểu oa nhi, lần này ngươi xông đại họa rồi… Tựa hồ đã kích động tới cao tầng học viện. Phiền phức, lần này phiền phức rồi.
- Chúc lão, ta làm vậy cũng vì bất đắc dĩ, trước loại tình huống này, ta cũng không thể tùy ý cho người ta khi dễ, hoàn toàn không đi phản kháng.
Phong Vân Vô Ngân xấu hổ cười.
- Được rồi, tiểu oa nhi, hiện tại không nên nói những lời này. Đương nhiên tất cả những việc vừa rồi ngươi làm, đổi lại thành lão đầu tử, cũng sẽ làm như vậy! Nhìn tình huống nơi này cũng không thấy có cơ hội trốn chạy ra ngoài.
Chúc lão cấp tốc nói.
Phong Vân Vô Ngân đưa mắt nhìn hoàn cảnh xung quanh, rất nhanh đầu lông mày liền nhăn lại thật sâu.
Chỉ nhìn thấy, giờ khắc này hắn bị nhốt ở trong một lao ngục.
Lao ngục này cũng không lớn, chỉ rộng cỡ vài mẫu, trên mặt đấy có khắc một ít trận pháp huyền diệu thâm thúy, phát ra hào quang sương mù, một vòng lớn hình trụ màu bạc vây xung quanh lao ngục này. Những hình trụ kia, bên trên cũng có khắc một ít hình vẽ đồ đằng, lập lòe phát quang, thể hiện ra năng lượng khí tức thần thánh vĩ đại, còn có rất nhiều pháp tắc được diễn sinh, hòa quyện lẫn nhau, hình thành một cự võng.
Bên ngoài lao ngục, hoàn toàn là một tảng hỗn độn đen kịt, có rất nhiều năng lượng vũ trụ đặc thù đang cuộn xoáy, nhìn có vẻ vô cùng đáng sợ.
- Phá!
Bất ngờ, Phong Vân Vô Ngân thử đánh ra một quyền, lực lượng hơn nghìn long lực, ngưng tụ thành một con rồng chân khí tráng kiện dữ tợn, trực tiếp đánh lên những ký hiệu trên các cột trụ.
Phốc!
Chợt nghe một tiếng động nhỏ truyền đến, lực quyền của Phong Vân Vô Ngân đủ hủy diệt một tòa núi lớn, dĩ nhiên như đá chìm đáy biển, hoàn toàn mai một, biến mất vô tung.
Đồng thời, Phong Vân Vô Ngân liền cảm giác được một loại giống như đầu quyền oanh kích vào tấm bông, trống rỗng! Hoàn toàn không có cảm giác phản lực.
- Cái gì?
Phong Vân Vô Ngân cả kinh, lúc này hắn tiếp tục ngưng tụ lực lượng năm nghìn long oanh kích ra… “Phốc!” Vô ích.
Ngay sau đó, lại thi triển ra một chiêu cực kỳ đáng sợ, lợi hại nhất trong Sát Thần quyền pháp… Long Bạo Kích!
Phốc!
Đánh ra được bạo kích!
Lực lượng năm nghìn long lực tăng lên đáng kể, biến thành năm vạn long lực, thế nhưng… Cũng vô ích.
Cuối cùng, lại đánh ra một chiêu Yên Diệt, loại quyền pháp có tính tổn thương nội bộ… Vẫn không có kết quả!
Nói tóm lại, Phong Vân Vô Ngân bạo lực oanh kích hồi lâu, căn bản không làm gì được chỗ lao ngục này.
- Quên đi, tiểu oa nhi… Đừng lao lực nữa, lao ngục này có gia trì một ít pháp tắc Thần giai chính tông, ngươi cản bản không đánh động được những pháp tắc này. Cũng giống như ngươi ở bên cạnh hồ nước bạc kia, gặp phải một thiếu nữ thần bí, dù ngươi phát sinh bất luận công kích gì, cũng không thể ảnh hưởng tới đối phương… Trong này có cùng một đạo lý!
Chúc lão ở ngay trong linh hồn Phong Vân Vô Ngân, nói:
- Tiểu oa nhi, trước ngươi yên tĩnh, tỉnh táo lại, yên tĩnh chờ đợi diễn biến bên ngoài đi…
- Mẹ nó, thật lợi hại… Một quyền của ta đánh xuống, đủ đập tan một tòa núi, đánh nát một viên tinh cầu nhỏ, thế nhưng căn bản không thể lay động tòa lao ngục này… Mà thôi, đành chờ vậy, xem cao tầng học phủ sẽ quyết định xử trí ta như thế nào. Có điều, nếu muốn giết ta, ta cũng không chịu ngồi yên chờ chết. Hiện tại không lãng phí khí lực thêm nữa, trước an dưỡng tinh thần rồi nói…
Phong Vân Vô Ngân đơn giản lấy Thần Lực Chuy ra khỏi cơ thể, khoanh chân ngồi xuống, trong lòng đột nhiên khẽ động, đã muốn lấy ra chiếc nhẫn chính mình thu được trong Thiên Hương bí cảnh nhìn một chút, có điều tại thời khắc cuối cùng, hắn vẫn mạnh mẽ nhịn xuống. Thầm nghĩ, trong hoàn cảnh này không nên tùy tiện lấy ra thứ này, bằng không sẽ tạo thành ảo cảnh hải dương, hấp dẫm chú ý của cao tầng học phủ Tử Anh… Di, chờ một chút! Bạch viên cự thú kia đã bị luyện hóa triệt để, trở thành một viên thuốc thịt bổ dưỡng.
Lúc này, Phong Vân Vô Ngân liền nhìn tới, phát hiện qua thời gian dài không ngừng luyện hóa, bạch viên cự thú kia rốt cục bị luyện hóa sạch sẽ, trở thành một viên thuốc thịt sáng bóng cỡ nhân đào. Phong Vân Vô Ngân lật tay, liền lấy ra viên thuốc thịt kia.
Viên thuốc thịt nằm gọn trong tay, cảm giác trơn trượt mười phần, bên trong ẩn chứ một đầu bạch viên rất sống động, mặt ngoài vô số quang hoa lóa mắt, cũng có pháp tắc Đế giai cuộn cuộn, thần dị mười phần.
Hương thơm nồng đượm lập tức tỏa ngát toàn bộ lao ngục.
Cô!
Chúc lão ở trong linh hồn Phong Vân Vô Ngân nuốt xuống một ngụm nước bọt, nhanh nói:
- Tiểu oa nhi, thực sự quá thơm! Loại hương vị này đủ để tràn ngập một viên tinh cầu nhỏ, không phải chuyện đùa! Ngươi nhanh ăn viên thuốc này đi. Không nên để nó hấp dẫn cao tầng học phủ Tử Anh qua đây! Nhanh ăn đi, nếu còn không ăn, lão đầu tử thèm đến phát điên rồi.
Phong Vân Vô Ngân cũng không nhiều lời, trực tiếp nhét viên thuốc thịt nhìn như trân bảo kia vào trong miệng.
Thuốc thịt vừa vào trong miệng liền hóa thành đoàn năng lượng dịch thể nóng rực, chảy xuyên qua lục phủ ngũ tạng, kinh mạch tứ chi, từng tế bào huyết quản trong cơ thể Phong Vân Vô Ngân.
- A… Thật sảng khoái! Mẹ nó!
Phong Vân Vô Ngân không kìm lòng được rên lên một hồi thư sướng, điên cuồng trùng kích, khiến toàn thân hắn đều run lên.
Trong một gian cung điện thần bí.
Một lão giả áo đen ngồi trên ghế thủ tọa trong cung điện, hai bên trái phải có năm người diện mạo hiên ngang cùng ngồi.
Tổng cộng là mười một người.
Chấp pháp đường học phủ Tử Anh, cũng được coi là hình phạt đường… Đương này chính là chuyên phụ trách việc nghiêm phạt các học sinh trong học phủ phạm tội.
Vô cùng uy nghiêm.
Lão giả áo đen ngồi ngay ngắn tại ghế thủ tọa trong cung điện, đây chính là đương kim đường chủ chấp pháp đường. Chỉ nhìn thấy, quanh thân hắn không có bất luận khí tức năng lượng ba động, hoàn toàn đạt được tinh hoa nội liễm, phản phác quy chân.
Mười người ngồi ở hai bên chính là mười chấp sự hình phạt đường. Trong đó bao quát cả Hiên Viên sư huynh, người trước đó Phong Vân Vô Ngân có dịp gặp qua một lần.
Lúc này, mọi người trong chấp pháp đường đều ngửi thấy một cỗ hương vị nhàn nhạt ưu nhã khiến người ta không thể chống cự. Sau đó cỗ hương vị này biến mất, chợt nghe thấy có tiếng người hét lớn lên:
- A… Thật sảng khoái! Mẹ nó!
- A?
Đường chủ chấp pháp đường liền nhíu máy:
- Hỗn tiểu tử này đang rất sảng khoái sao? Lẽ nào hắn không biết lần này hành vi phạm tội của hắn nghiêm trọng thế nào?
Ngừng một chút, ánh mắt đường chủ chấp pháp đường đảo quanh, nói:
- Phong Vân Vô Ngân này chỉ là một tiểu tử vừa mới đi lên từ vị diện cấp thấp, làm một đệ tử tạp dịch, thế nhưng hắn vừa tiến vào học phủ liền muốn làm mưa làm gió, bản tọa còn nghe nói, hắn hành hung đệ tử ngoại môn dẫn đường, còn giết cả tổng quản tạp dịch. Càng bừa bãi hơn chính là, hắn cư nhiên dám giết cả đệ tử ngoại môn… Loại chuyện này, là lần đầu tiên phát sinh từ khi học phủ Tử Anh chúng ta được thành lập. Tính chất vô cùng nghiêm trọng!
- Thế nên, bản tọa liền gọi mọi người tới đây, là muốn thương nghị nên định tội Phong Vân Vô Ngân như thến nào, mọi người hãy phát biểu một chút ý kiến về chuyện này. Chúng ta phải bàn bạc đưa ra một phương án minh xác, sau đó nếu còn ai dám phạm thượng, chúng ta cũng có sẵn biện pháp thi hành…
- Hiên Viên sư đệ, có người nói lần trước Phong Vân Vô Ngân này ẩu đả đệ tử ngoại môn dẫn đường, chính là do ngươi đứng ra hòa giải. Ngươi định xử trí người này thế nào, hãy nói thử cách nhìn của mình xem?
Hiên Viên sư huynh kia liền đạm nhiên cười, mười phần khí độ, phong phạm:
- Ha ha, tiểu hài tử không hiểu quy củ, đánh đẫm lẫn nhau, xử phạt cái gì?
- A?
Một gã chấp sự khác, trên mặt hiển hiện ra biểu tình cương trực.
- Hiên Viên sư huynh, ngươi đây là có ý tứ gì? Đánh đấm lẫn nhau? Tên nhóc Phong Vân Vô Ngân này, trong mắt không kỷ cương, động cái liền sát thương đồng môn, thủ đoạn cực kỳ hung tàn, tâm tính cực kỳ độc ác, gây hậu quả vô cùng nghiêm trọng! Người như thế cần phải hung hăng trị tội, bằng không sau này mỗi đệ tử tạp dịch đều như hắn, học phủ chúng ta không phải sẽ loạn sao?
Những gã chấp sự khác, còn có cả đường chủ chấp pháp đường đều không ngừng gật đầu, hơn nữa cũng đều dùng ánh mắt không đồng ý nhìn Hiên Viên sư huynh.
Đường chủ chấp pháp đường nghiêm khắc nói:
- Hiên Viên sư đệ, chúng ta chấp chưởng pháp luật trong học phủ, quan trọng nhất chính là công bình, công chính! Người như Phong Vân Vô Ngân, tùy tiện liền phạm thượng, đánh giết người, nếu không trừng trị thì còn lý nghĩa gì? Còn giữ được công bình, công chính trong học phủ nữa không? Còn giữ được kỷ luật nghiêm minh trong học phủ được hay không?
Bất ngờ…
- Ha ha ha…
Hiên Viên sư huynh dĩ nhiên cất giọng cười ha hả, tựa hồ nghe được chuyện tình buồn cười nhất thế gian.
- Đường chủ, chư vị chấp sự, các vị nói quá rồi! Các ngươi cho rằng, tùy tiện một tên tạp dịch liền có được bổn sự như Phong Vân Vô Ngân sao? Tùy tiện một tên tạp dịch cũng dám hô mưa gọi gió trong học phủ, giết tổng quản, giết đệ tử ngoại môn? Bao nhiêu năm qua, cũng chỉ có tiểu gia hỏa Phong Vân Vô Ngân này mới dám hành động như thế. Nói thế nào, cũng phải nhìn thủ đoạn, lực lượng, bản lĩnh và đảm phách của hắn.
- Nói như lúc bình thường, đệ tử tạp dịch thấy đệ tử ngoại môn đều bị dọa cho xương cốt mềm nhũn, hận không thể quỳ xuống liếm chân! Có tạp dịch nào dám động thủ với đệ tử ngoại môn? Có tạp dịch nào dám giết đệ tử ngoại môn?
Khẩu khí Hiên Viên sư huynh càng lúc càng thêm cường ngạnh.
- Trong lịch sử học phủ Tử Anh, cũng chưa từng xuất hiện qua tạp dịch có thể cường ngạnh như vậy! Phong Vân Vô Ngân chính là một đóa hoa kỳ tài! Còn nói, La tổng quản của khu tạp dịch luôn luôn tác uy tác quái, cắn xén điểm công lao, không biết đã chỉnh chết bao nhiêu tạp dịch, cũng không có tạp dịch nào dám đứng ra phản kháng… Thế nhưng Phong Vân Vô Ngân dám trực tiếp phản kháng, muốn giết liền giết, đây là hạng khí phách gì? Sắc bén cỡ nào?
- Tả sư đệ, nếu như ta không nhớ lầm, trước đây ngươi cũng trải qua thân phận tạp dịch, từng bước tấn chức mới đi tới địa vị ngày hôm nay. Ngươi nói xem, khi trước lúc ngươi làm tạp dịch, có dám hay không đứng ra phản kháng áp bách của La tổng quản? Ngươi có dám động thủ với đệ tử ngoại môn?
Một chấp sự có khuôn mặt ngăm đen, sắc mặt lập tức đỏ tới mang tai, ánh mắt thâm thúy như nhớ lại năm tháng bản thân còn là tạp dịch, chợt bật thốt lên:
- Không dám, lúc đó khi ta làm tạp dịch vô cùng điệu thấp, chỉ một lòng chăm lo tu luyện. Có điều cũng phải thừa nhân, khi đó ta nhìn thấy đệ tử ngoại môn, cũng cảm thấy rất tự ti, xác thực không dám động thủ.
- Hiện tại mọi người đã biết Phong Vân Vô Ngân là dạng kỳ hoa như thế nào rồi chứ?
Hiên Viên sư huynh thỏa mãn gật đầu.
- Loại kỳ hoa như hắn, có thể mấy vạn năm, mấy chục vạn năm mới sản sinh ra được một người. Cứ như vậy giết đi, mọi người không cảm thấy đáng tiếc sao? Ta có thể khẳng định, nếu như cho Phong Vân Vô Ngân thời gian mười năm, hai mươi năm… Tới khi qua trăm tuổi, hắn nhất định trở thành một thiên tài của học phủ Tử Anh.
- Ta nhìn tiểu tử này rất thuận mắt, thậm chí ngay từ lần đầu tiên thấy hắn, ta liền có dự cảm, hắn không phải là một tạp dịch bình thường, chắc chắn có thể đi một bước lên trời! Ta cũng không hi vọng chư vị sớm bóp chết một siêu cấp thiên từ ngay trong nôi!
Lời này nói xong, mọi người trong chấp pháp đường liền rơi vào trầm mặc, vị đường chủ cũng trầm mặc, suy nghĩ sâu xa.
- Không được, không được, chuyện này không thể bỏ qua cho hắn dễ dàng.
Một chấp sự liên tục lắc đầu.
- Thiên tài thì sao? Trên đại lục Hỏa Nguyên, thiên tài nhiều không kể xiết! Phong Vân Vô Ngân này chỉ là một người đi lên từ vị diện cấp thấp, cho dù thiên tài hơn nữa, yêu nghiệt hơn nữa, có thể đạt đến được trình độ gì?
- Cho tới lúc này ta vẫn không tin, vị diện cấp thấp có thể sản sinh ra được thiên tài chân chính gì, toàn bộ đều là những ngụy thiên tài, như đóa phù dung sớm nở tối tàn. Chúng ta không thể vì một tiểu tử vị diện cấp thấp rồi phá đi quy củ của học phủ. Để hắn công khai giết người, sau đó lại bình yên vô sự, không phải tiếp thụ bất luận hình phạt nào. Loại chuyện này chẳng khác nào đánh thẳng vào mặt mũi chấp pháp đường chúng ta.
- Úc? Thượng Quan sư huynh, ngươi đang kỳ thị người vị diện cấp thấp? Ngươi cũng quá dung tục đi!
Hiên Viên sư huynh đối chọi gay gắt với vị Thượng Quan sư huynh kia.
- Phong Vân Vô Ngân này, ta định chắc là bảo rồi! Hắn tuyệt đối không thể chết! Sau này hắn sẽ là một đại nhân vật chân chính! Ta cũng nói cho mọi người biết, ba động sinh mệnh của Phong Vân Vô Ngân bất quá chỉ mười bảy mười tám tuổi thôi đó… Ha ha ha!
- Mọi người ngồi ở đây, bao quát cả đường chủ, khi các ngươi ở tuổi mười bảy mười tám đã đạt tới cảnh giới gì? Chiến lực gì? Phong Vân Vô Ngân với Thánh giai tiêu chuẩn, thế nhưng giết Đế giai vị diện cấp cao như giết chó giết lợn! Ta chỉ biết, gần đây hắn đã hoàn thành hai nhiệm vụ dã ngoại… Đánh chết ba đại trại chủ sơn trại Phong Hỏa, đánh chết Giác Vô Hận là đệ tử ngoại môn học phủ Hồng Tuyết… Như vậy có thể coi là siêu cấp thiên tài chưa? Có thể tính là yêu nghiệt chưa?
Hiển nhiên, vị Hiên Viên sư huynh này vẫn một mực âm thầm quan sát Phong Vân Vô Ngân, tự nhiên nhìn ra được những chiến tích của Phong Vân Vô Ngân, thế nên hắn rất thưởng thức Phong Vân Vô Ngân.
- Cái gì? Mười mấy tuổi đầu? Còn hoàn thành hai nhiệm vụ dã ngoại?
- Hiên Viên sư huynh, ngươi không nói giỡn đó chứ? Mười mấy tuổi đầu? Không có khả năng đi?
- Nhiệm vụ giải cứu con tin trong tay sơn trại Phong Hỏa, ta có biết. Học phủ Tử Anh chúng ta vì nhiệm vụ này đã tổn hại rất nhiều đệ tử ngoại môn, các học phủ, tông môn, đế quốc cũng có không ít người chết vì nhiệm vụ này. Không nghĩ tới, dĩ nhiên bị tiểu tử Phong Vân Vô Ngân này len lén hoàn thành. Thoạt nhìn, hắn đích thật là một yêu nghiệt!
Nghe được Hiên Viên sư huynh nói ra nhận định và thông tin của mình, quả nhiên toàn bộ mọi người trong chấp pháp đường đều rơi vào oanh động! Ngay cả vị đường chủ kia cũng yên lặng trầm tư.
- Đường chủ, chúng ta thân là cao tầng học phủ Tử Anh, nên suy nghĩ cho nhân tài của học phủ, không thể câu nệ, bị ràng buộc bởi một ít quy củ. Thiên tài, chúng ta nhất định phải bảo vệ!
Hiên Viên sư huynh trực tiếp đứng lên, đưa ra ý kiến với đường chủ.
Vị đường chủ kia yên lặng thật lâu không nói, không ngừng gõ ngón xuống tay vịn ghế, con mắt ngước nhìn trần nhà, hiển nhiên đang suy nghĩ cân nhắc. Hắn suy nghĩ một hồi, lúc này mới chậm rãi nói:
- Sở dĩ chấp pháp đường tồn tại, là vì có ý nghĩa của nó, đơn giả là muốn duy trì công chính, quy củ trong học phủ! Tiểu tử Phong Vân Vô Ngân này cho dù thiên tài đi nữa, cũng không nên công nhiên giết người trong học phủ, hơn nữa còn giết cả đệ tử ngoại môn. Đệ tử ngoại môn bị giết kia, cũng là một tiểu quý tộc trên đại lục Hỏa Nguyên chúng ta.
- Nếu như chúng ta bỏ qua chuyện này, tất nhiên sẽ bị viện trưởng chỉ trích, cũng tạo thành ảnh hưởng không tốt trong hàng đệ tử ngoại môn.
- Trong trường hợp này, đúng như lời Hiên Viên sư đệ nói, người này xác thực là một thiên tài. Hủy đi một thiên tài của học phủ, bản tọa tự nhiên luyến tiếc… Thật giống như chính mình đánh nát một kiện vật phẩm trân quý, đó là việc tàn nhẫn cỡ nào?
- Thế nên, bản tọa suy nghĩ một hồi lâu, nghĩ đến một biện pháp trung hòa!
- Úc? Biện pháp trung hòa?
Các chấp sự đều đưa mắt nhìn chằm chằm vào đường chủ, nghĩ thầm… Ý tứ của đường chủ hẳn là nghĩ tới một biện pháp vẹn cả đôi đường. Nhưng loại chuyện này làm sao có thể vẹn cả đôi đường?
…
Học phủ Tử Anh.
Chấp pháp đường.
Mười vị chấp sự, đều ngưng ánh mắt nhìn về phía đường chủ, đợi đường chủ đưa ra một câu trả lời thuyết phục. Rốt cuộc nên xử lý ra sao về tội phạm thượng, đại nghịch bất đạo của Phong Vân Vô Ngân, một tạp dịch chăn ngựa. Đường chủ trải qua một phen suy tư, liền nói ra ý định lựa chọn một biện pháp trung hòa… Vừa xử trí Phong Vân Vô Ngân, có răn đe, nhưng cũng phải bảo vệ một thiên tài như Phong Vân Vô Ngân.
Việc này, đích xác khó có thể lưỡng toàn.
Không biết, với trí tuệ hơn người của đường chủ, có thể xử lý thỏa đáng việc này hay không.
- Thế này, giả như Phong Vân Vô Ngân là một đệ tử ngoại môn, như vậy việc hắn đánh chết một đệ tử ngoại môn khác, cũng không phải là tội lớn gì.
Đường chủ nói, lại càng cảm giác được sự cơ trí.
- Có điều, hắn sẽ không thể làm đệ tử ngoại môn bình thường, nếu không muốn mọi người nghị luận, sẽ làm thế này… Cho hắn trở thành đệ tử ngoại môn, sau đó tiến hành khiêu chiến với mười người đứng đầu trong hàng đệ tử ngoại môn. Nếu như hắn có thể trở thành đệ tử ngoại môn ưu tú nhất, là nhân tài nổi trội nhất, như vậy những đệ tử ngoại môn khác cũng không dám có nhiều lời. Dù sao, thế giới này vẫn luôn đề cao vũ lực, viện trưởng cũng không nói nhiều.
- Hơn nữa, chúng ta có thể thông qua lần so đấu này, có được cái nhìn trực quan nhất về thiên phú và tiềm lực của Phong Vân Vô Ngân… Đương nhiên, nếu trong lúc khiêu chiến hắn bị các đệ tử ngoại môn khác đánh chết, vậy là do hắn đáng chết, cũng giống như tiếp nhận nghiêm phạt.
- A? Đường chủ, nếu như Phong Vân Vô Ngân trở thành đệ tử ngoại môn ưu tú nhất, vậy hắn có thể miễn đi tất cả hình phạt… Nói cách khác, Phong Vân Vô Ngân nhất định phải chiến thắng mười đại đệ tử ngoại môn, trở thành người đứng đầu?
Hiên Viên sư huynh nhíu mày.
- Đúng, trở thành người đứng đầu trong đệ tử ngoại môn, như vậy sẽ được miễn chết!
Đường chủ lên tiếng, ngữ điệu không cho phép xoay chuyển:
- Chư vị, không cần nghị luận thêm nữa! Sự tình cứ quyết định như vậy đi…
- Đường chủ! Ngài làm như vậy không phải khiến Phong Vân Vô Ngân đi chịu chết sao?
Lúc này, Hiên Viên sư huynh có chút sốt ruột.
- Trong học phủ Tử Anh, có hơn mười vạn tạp dịch, mấy vạn đệ tử ngoại môn… Có thể xếp hạng thứ nhất trong mấy vạn đệ tử ngoại môn, đây là chọn ra người mạnh nhất trong mấy vạn nhân tài có trình độ và thiên phú!
- Ta rất xem trọng thiên phú của tiểu tử Phong Vân Vô Ngân này, thế nhưng hắn mới đi lên từ vị diện cấp thấp, thời gian còn không đến một năm! Cũng không thể kiếm được bao nhiêu điểm công lao đi đổi tài nguyên tu luyện hay công pháp Thần giai tàn thiên thịnh hành.
- Hiện tại, ngài bắt hắn đi khiêu chiến những đệ tử ngoại môn mạnh nhất… Làm như vậy công bình sao? Hiện tại, đệ tử ngoại môn đứng đầu của học phủ là Tào Huyền, trưởng tử một thế gia có truyền thống lâu đời tại đại lụi Hỏa Nguyên, trong cơ thể sở hữu một bộ phận huyết mạch Thần giai, tu vi mạnh mẽ, có thể miểu sát đệ tử nội môn bình thường, thuộc về tồn tại tùy thời có thể trở thành đệ tử nội môn. Cho Phong Vân Vô Ngân đi chém giết Tào Huyền? Thay thế vị trí Tào Huyền?
- Đường chủ, như vậy khỏi phiền ngài nghĩ cách này, cũng chẳng khác nào trực tiếp xử tử Phong Vân Vô Ngân! Đây là biến cách của lệnh xử quyết, ta thấy không công bình!
- Được rồi!
Sắc mặt đường chủ chuyển thành âm lạnh, trong đôi mắt lóe ra uy nghiêm không thể chống cự, có thể xé rách hàng rào không gian.
- Đây là điểm giới hạn của bản tọa! Hiên Viên sư đệ, ngươi không cần dong dài thêm nữa! Phong Vân Vô Ngân vốn đã là tử tội, hiện tại bản tọa cho hắn một lần cơ hội, ta phải hạ quyết tâm rất lớn mới làm ra quyết định này. Hiện tại, sinh tử đều nằm trong tay hắn, không ai có thể hỗ trợ được cho hắn! Nếu như hắn có thể trở thành người mạnh nhất trong đệ tử ngoại môn, tất cả tội lỗi sẽ được xóa bỏ, cũng được học phủ trọng điểm bồi dưỡng.
- Hiện tại, cứ giam giữ Phong Vân Vô Ngân ba ngày, mài đi lệ khí của hắn. Ba ngày sau, thả hắn ra ngoài, khiêu chiến các đại đệ tử ngoại môn! Đồng thời, thông báo cho đám đệ tử ngoại môn kiệt xuất như Tào Huyền và Lệ Tâm Hải trở về học phủ, tiếp thu khiêu chiến! Được rồi, đều tản đi thôi!
Đường chủ liền vung tay lên, sau đó trực tiếp thuấn di rời đi.
Còn lại đám người Hiên Viên sư huynh, ta nhìn ngươi, ngươi nhìn ta. Một người chấp sự trong đó tiến lại, vỗ vỗ vai Hiên Viên sư huynh, an ủi nói:
- Hiên Viên sư đệ, ta biết ngươi luôn ái tài, có điều tình huống lần này vô cùng đặc thù. Nếu Phong Vân Vô Ngân kia chỉ giết chết tổng quản tạp dịch, ngược lại cũng không có gì, nhưng hắn còn giết cả đệ tử ngoại môn, cái này khó làm.