Hơn nữa, Kiếm Tiên Đồ Lục lâu lắm hắn không thấy có phản ứng gì đột nhiên lại rung động. Nếu không phải hắn cố gắng chế ngự thì có lẽ Kiếm Tiên Đồ Lục đã hấp thụ kiếm khí và tín ngưỡng trong kiếm tự rồi.
- Quá tốt rồi! Tín ngưỡng trong kiếm tự vô cùng thành khẩn, tuy tất cả kiếm tu trên Đao Kiếm Vị Diện này đã bị diệt vong nhưng sự cống hiến của họ đối với kiếm đạo là sự cống hiến cả linh hồn và xác thịt, kiếm chi tinh thần vĩnh hằng không thể bị huỷ diệt! Ngay cả Hoàng Phủ Phấn có Chủ Thần lực cũng không thể….Đây sẽ là dưỡng liệu vô thượng nuôi dưỡng Kiếm Tiên Đồ Lục cho ta tôi luyện ra một đạo bản mệnh thần thông lợi hại! Ha ha ha!
Sự vui mừng của Phong Vân Vô Ngân thật sự khó thể hiện được bằng lời!
Mọi người nhìn một lúc rồi tiếp tục đi. Phong Vân Vô Ngân không vội vàng hấp thụ thứ kiếm khí quý giá trong kiếm tự. Hắn ghi nhớ vị trí của kiếm tự này lại.
Thiếu Khanh dẫn đoàn người đi, càng ngày cảnh sắc càng hoang vu. Thì ra nơi cho những người ở Vị Diện cấp thấp ở được đặt tại nơi chó ăn đá gà ăn sỏi.
Hơn nữa, dọc đường có ngày một nhiều kiếm tự, kiếm miếu, kiếm cung, kiếm điện!
Mỗi công trình kiến trúc tương tự kiếm tự đều trấn áp một lượng lớn tín ngưỡng của kiếm.
Phong Vân Vô Ngân đã hoàn toàn trở nên kích động!
Đây là dưỡng liễu tăng cường kiếm thuật đó!
Quá khủng bố! Quá kinh người!
Phong Vân Vô Ngân kiên nhẫn ghi nhớ hết toạ độ, phát hiện chie trong trăm dặm mà có tới 76 cái kiếm tự!
- Đại nhân…đây chính là nơi bắt nguồn của kiếm tu trước đây. Ừm, trước đây ở Đao Kiếm Vị Diện có cả đao tu và kiếm tu tồn tại. Kiếm tu coi nơi này là đất nước của mình, không cho bất cứ đao tu nào vào. Hơn nữa còn xây một lượng lớn kiến trúc cung phụng Kiếm Thần. Sau khi kiếm tu bị tiêu diệt khu vực này trở nên hoang vu hoàn toàn, đao tu không không xây dựng thành trì, thành phố của mình ở đây vì dù sao ở đây cũng có quá nhiều tín ngưỡng của kiếm, sẽ ảnh hưởng đến việc tu hành của đao tu. Lâu dần nơi này không một ai biết đến nữa. Người ở Đao Kiếm Vị Diện chỉ xây ở đây hành quán, dịch trạm để đuổi những người như chúng ta đến đây ở.
Thiếu Khanh dường như nhận thấy Phong Vân Vô Ngân rất hứng thú với kiếm tự, vì thế nhanh chóng truyền âm giải thích cho hắn.
- Ừm, ta hiểu.
Phong Vân Vô Ngân gật đầu.
Đột nhiên Kiếm Tiên Đồ Lục rung lên dữ dội!
Dường như nó cảm ứng được tín ngưỡng của kiếm rất mạnh mẽ. Phản ứng này còn mạnh hơn trăm lần so với bất cứ lúc nào trước đây.
- Phía trước là cái gì?
Phong Vân Vô Ngân ngạc nhiên.
Thiếu Khanh không để ý tới phản ứng chấn kinh của Phong Vân Vô Ngân, hắn vẫn cứ giải thích kiểu lấy lòng:
- Đại nhân, ngài chưa tới Đao Kiếm Vị Diện bao giờ nên không biết. Hơn chục dặm phía trước là một toà cung điên rất nguy nga, là hành cung năm xưa của Kiếm Thần, vô cùng huy hoàng. Ở đó từng tập trung một lượng lớn Kiếm Thần mạnh nhất. Nay tín ngưỡng của kiếm ở đó là nhiều nhất, thậm chí còn gây nên dao động không gian. Mỗi khi đêm xuống là như có vô số linh hồn Kiếm Thần đang gào khóc…ai điếu…người khác nhìn mà tái mặt. Nghe nói Hoàng Phủ Phấn đại nhân từng tiêu tốn lượng lớn Chủ Thần lục mới chấn áp được toà cung điện ấy.
- Cái gì? Hành cung của Kiếm Thần?
Phong Vân Vô Ngân kinh ngạc.
- Đúng thế, đại nhân. Đi thêm một lúc nữa là ngài sẽ thấy.
Thiếu Khanh tươi cười nói.
- Nhưng oán khí và kiếm khí ở đó quá dày đặc, tuy có thể gọi là cảnh quan độc đáo nhưng khiến người ta kính sợ…Ta chỉ ở đó một lúc mà tinh thần đã không thể chịu đựng nổi, có cảm giác nghẹt thở, giống như vô số kiếm khí đang chém lên người vậy, quá khủng bố…
Khi nói vẻ mặt Thiếu Khanh cũng đầy sợ hãi.
- Đi, đi xem sao.
Phong Vân Vô Ngân nói.
Tiếp tục đi không lâu sau thì phía trước xuất hiện một vùng toàn công trình kiến trúc cổ xưa.
Những công trình này có cấu trúc như cung điện đế vương, ít nhất cũng có đến hàng nghìn vạn thanh thượng cổ bảo kiếm lơ lửng phía trên cung điện. Những thanh kiếm này phát ra âm thanh leng keng rất linh động, giống như vật sống vậy.
Quanh đó là những đường kiếm khí, tín ngưỡng, văn minh của kiếm…
Mỗi đạo kiếm khí đều có màu vàng kim, trong kiếm khí đều có một gương mặt đủ mọi cung bậc hỷ nộ ái ố.
Những oán hồn bi thương đang gào thét như không cam tâm…
- Đao tu chó chết huỷ cơ nghiệp của ta, ta chết không nhắm mắt!
- Đao tu vô sỉ! Không phải chính thống, tội đáng tru di!
- Ta không cam lòng! Không cam lòng!
…
Những tiếng gào thét đó đều mang thuộc tính linh hồn xuyên thẳng vào linh hồn của những người bọn Thiếu Khanh khiến toàn thân họ lạnh toát.
Còn vô số những triện tự hình kiếm khắc trên khe hở ranh giới không gian kể lại chân lý của kiếm đạo. Nếu có kiếm tu tham ngộ ở đây thì chắc chắn tiến bộ vượt bậc.
Đây chính là cung điện trước đây của Kiếm Thần! Ở đây cung phụng một số vị Kiếm Thần cường đại nhất, được sự triều bái của hàng tỷ kiếm tu.
Phong Vân Vô Ngân nhìn từ xa, trong đầu lập tức hiện ra cảnh tượng hàng tỷ kiếm tu ở đây quỳ bái.
Một số kiếm tu đắc đạo lập đàn giảng về kiếm đạo, tiếp nhận tín ngưỡng và sự cung phụng.
Phía trên khu vực này là một tầng thần lực dày, trên đó phủ đầy những văn tự hình đao, trấn áp những công trình kiến trúc này.
Có thể tưởng tượng được nếu để số tín ngưỡng trong cung điện Kiếm Thần thoát ra thì sẽ gây nên vụ bạo động lớn thế nào.
Kiếm Tiên Đồ Lục trong linh hồn Phong Vân Vô Ngân đã đạt đến mức cao nhất. Lúc này hắn cũng đang rất muốn trực tiếp luyện hoá những luồng kiếm khí vĩ đại này!
Nhưng bắt buộc phải kiềm chế!
- Á, thật đáng sợ, trong đầu cứ có âm thanh ù ù, giống như hàng vạn kiếm khí đang chặt chém, toàn thân tan nát…
Thiếu Khanh ôm đầu đau đớn.
Những người khác càng như không thể chịu nổi, nước mắt chảy đầm đìa.
Sau khi vào Đao Kiếm Vị Diện, tuy mỗi người đều được phát một miếng ngọc bội để chịu đựng được áp lực ở đây, nhưng lại không thể chịu nổi uy lực từ cung điện Kiếm Thần bị trấn áp này.
Một điều không nghi ngờ gì được đó là, chỉ cần cung điện Kiếm Thần này mất đi sự trấn áp thì tất cả những người có mặt lúc này, trừ Phong Vân Vô Ngân ra, sẽ lập tức bị tan thành tro bụi.
- Quá tốt rồi! Chỉ cần hấp thụ toàn bộ kiếm khí, tín ngưỡng kiếm và ý chí bảo kiếm trong cung điện này thì ta sẽ được lợi ích rất lớn!
Trong lòng Phong Vân Vô Ngân hừng hực khí thế.
- Đi nhanh nào!
Cuối cùng Thiếu Khanh không kìm được đưa đoàn người ra khỏi khu vực này.
Cuối cùng mọi người cũng đến khu dịch trạm vô cùng giản dị.
Trong dịch trạm đã có rất nhiều người từ những Vị Diện cấp thấp khác như bọn họ.
Mọi người đồng bệnh tương lân, đối xử với nhau rất có hoà khí.
Sau khi sắp xếp xong.
Phong Vân Vô Ngân đợi đến nửa đêm một mình ra khỏi dịch trạm.
Phong Vân Vô Ngân giấu khí tức đi, sau khi xác định không có ai theo dõi thì hắn căn cứ toạ độ đã ghi nhớ tìm đến bên cạnh cung điện Kiếm Thần.
Lúc này là nửa đêm, trên trời dày đặc những vì sao lấp lánh, kiếm khí phong ấn xung quanh cung điện Kiếm Thần phát ra những tia sáng huỳnh quang sáng chói.
Tín ngưỡng và văn minh của kiếm ập tới khiến Phong Vân Vô Ngân có cảm giác thân thiết.
Phong Vân Vô Ngân nói trong lòng…Chư vị tiền bối kiếm tu đã bị bọn kiếm tu với Hoàng Phủ Phấn là tên cầm đầu sát hại, thân thể đã chết nhưng kiếm khí còn mãi, sau khi ta kế thừa y bát của các vị nhất định sẽ giết sạch toàn bọ đao tu trên Vị Diện này!
Sau khi cầu nguyện, Phong Vân Vô Ngân không vội vàng thúc động Kiếm Tiên Đồ Lục ngay, hắn biết chắc chắn đây là cấm địa của Đao Kiếm Vị Diện, một khi xảy ra bất ngờ là bọn Hoàng Phủ Phấn sẽ biết ngay. Phong Vân Vô Ngân cũng không thể một lúc hấp thụ hết chỗ tín ngưỡng kiếm dồi dào này. Trong quá trình hấp thụ mà bị đao tu phát hiện không phải sẽ công cốc sao?
Vì thế hắn quyết đoán từ bỏ cung điện này, đi hấp thụ những kiếm tự nhỏ hơn trước.
Cuối cùng đến một kiếm tự khá lớn, hắn phóng thần thức kiểm tra xung quanh không có bất cứ sinh vật nào khác thì mới yên tâm.
- Ừm, ngươi phải kìm nén lâu như vậy rồi, giờ sẽ giải phong ấn cho ngươi ăn một bữa no!
Bản mệnh thần thông khắc trên Thần Vị Lệnh Bài, Kiếm Tiên Đồ Lục lập tức phóng hấp lực.
Một luồng sáng xuyên thủng tầng thần lực đao khí chui vào kiếm tự.
Rất nhanh, vô số đạo tín ngưỡng kiếm khí bị tia sáng từ Kiếm Tiên Đồ Lục hút ra.
Phong Vân Vô Ngân cảm nhận được rõ ràng, Kiếm Tiên Đồ Lục đang dần lớn lên!
Sau nửa giờ, tất cả kiếm khí, tín ngưỡng, tinh thần của kiếm trong kiếm tự đều bị hút sạch sẽ.
Kiếm tự lúc này trở thành cái vỏ trống rỗng!
- Đa tạ chư vị tiền bối!
Phong Vân Vô Ngân cúi người rồi đi tìm những kiếm tự khác.
Kiếm TiênĐồ Lục lúc này đang nhanh chóng luyện hoá mọi thứ vừa hấp thụ. Có điều, hút thì nhanh nhưng luyện hoá thì khá chậm, phẩm chất của Kiếm TiênĐồ Lục dần được nâng lên.
Sau vài cú nhảy Phong Vân Vô Ngân đã đến kiếm tự thứ hai.
Phong Vân Vô Ngân lặp lại quá trình như vừa rồi, hấp thụ tín ngưỡng của kiếm trong đó. Không lâu sau kiếm tự này lại trở thành cái vỏ trống rỗng.
Xong việc hắn cũng cúi mình thành khẩn, trong lòng cầu nguyện như muốn siêu độ cho những tín ngưỡng kia.
Cứ thế Phong Vân Vô Ngân không ngừng đi qua các kiếm tự, kiếm miếu, kiếm điện.
Sau đó Phong Vân Vô Ngân đã thành thục, có thể tuỳ ý khống chế Kiếm TiênĐồ Lục, bắn ra vài chục đạo ánh sáng đồng thời hấp thụ kiếm khí của một vài kiếm tự.
Sau mười tiếng.
Trời sáng…
Sau một đêm nỗ lực, Phong Vân Vô Ngân đã hấp thụ tín ngưỡng của 597 kiếm tự.
Lúc này trong lệnh bài, hoa văn đại diện cho Kiếm TiênĐồ Lục phát ra thứ hoạt lực như trái tim đập! Vì hấp thụ kiếm khí và ý chí của kiếm nên hoa văn này dường như có thể phát nổ bất cứ lúc nào!
Phong Vân Vô Ngân biết, Kiếm TiênĐồ Lục đang điên cuồng luyện hoá tín ngưỡng của kiếm đã hấp thụ cả đêm qua, một khi xong có lẽ sẽ có đột biến.
Nhưng theo đó kiếm khí sắc bén cũng như muốn thoát khỏi sự ràng buộc của Phong Vân Vô Ngân.
- Hỏng rồi, khi luyện hoá chỗ tín ngưỡng kiếm này ta sắp không khống chế được rồi. Ở đây toàn đao tu, chúng vô cùng nhạy cảm với kiếm tu, lại còn có ý thù địch, ta không thể để chúng phát hiện.
Phong Vân Vô Ngân lo lắng.
- Giờ phải tìm một nơi yên tĩnh để luyện hoá…
Phong Vân Vô Ngân cố gắng kìm giữ kiếm khí.
Đột nhiên có một đạo linh quang loé lên trong đầu Phong Vân Vô Ngân.
- Được, không làm thì thôi, đã làm phải làm đến nơi đến trốn! Ta xuống lòng đất của cung điện trốn một thời gian!
Phong Vân Vô Ngân quyết định, rồi phi hành đến cung điện Kiếm Thần.
Phong Vân Vô Ngân biến thành một đạo kim quang chui xuống lòng đất bên dưới cung điện Kiếm Thần. Sau đó hắn thu lại hẳn khi tức, phóng Phá Toái Chi Tâm ra ngoài cơ thể dung hợp vào lòng đất.
Như vậy hắn sẽ như ngủ đông, bắt đầu luyện hoá tín ngưỡng kiếm khí trong Thần Vị Lệnh Bài.
Phong Vân Vô Ngân chỉ trong một đêm dùng Kiếm TiênĐồ Lục trên Thần Vị Lệnh Bài hấp thụ như đói như khát tín ngưỡng của kiếm trong hàng trăm kiếm tự. Huy chương trên Kiếm TiênĐồ Lục bắt đầu phình to, kiếm khí bắt đầu không kìm được mà thoát ra, vô cùng nguy hiểm. Hắn trực tiếp chui xuống lòng đất phía dưới cung điện Kiếm Thần lén luyện hoá tinh hoá kiếm khí mới hấp thụ được.
Một nghìn mét sâu dưới lòng đất.
Cả người Phong Vân Vô Ngân rơi vào trạng thái huyền diệu, vô nhân vô ngã, hơi thở dường như không còn, mọi thứ xung quanh đều như hoà vào làm một thể thống nhất. Nhưng Kiếm TiênĐồ Lục trên lệnh bài thì vẫn luôn luyện hoá kiếm khí.
Huy chương vốn hỗn độn trên Kiếm TiênĐồ Lục lúc này bắt đầu trở nên rõ ràng, để lộ ra một góc của băng sơn.
Trong quá trình luyện hoá cũng thoát ra một số lượng kiếm khí nghiền nát nham thạch ở xung quanh, nhưng chúng không bị thoát ra quá xa mà chỉ ở quanh người Phong Vân Vô Ngân, như vậy người ngoài không dễ gì phát hiện ra.
Phong Vân Vô Ngân ở dưới lòng đất ba ngày ba đêm.
Ngày thứ tư Thiếu Khanh thấy Phong Vân Vô Ngân lâu chưa về không khỏi thấy lo lắng. Hơn nữa Phong Vân Vô Ngân là do hắn đưa tới, chẳng may gây hoạ gì thì sẽ khó tránh khỏi liên luỵ tới bọn hắn. Thiếu Khanh cuống cuồng rời khỏi dịch trạm lặng lẽ tìm kiếm, khi đi qua những kiếm tự kia thì giật mình!
Những kiếm tự vốn tràn ngập kiếm khí và tinh thần tín ngưỡng của linh kiếm giờ đều trở thành đống phế tích, tất cả tín ngưỡng tinh thần của kiếm bị trấn áp trong đó không còn lại chút nào nữa! Phải biết là chúng đã tồn tại vô số năm, bất tử bất diệt, ngay Chủ Thần Hoàng Phủ Phấn cũng không thể tiêu diệt chúng, vậy mà giờ không còn gì cả!
Thiếu Khanh sững người, đi mấy chục dặm chỉ thấy một vùng hoang tàn, đi qua bất cứ kiếm tự nào cũng tối tăm, hoang tàn…
- Mấy ngày trước vẫn còn…sao…giờ…
Lông trên người Thiếu Khanh dựng ngược hết lên.
- Vị…vị đại nhân đó...cũng mất tích mấy hôm nay. Lẽ nào đại nhân ấy có liên quan gì tới chuyện này. Lẽ nào ngài nghĩ mọi cách vào Đao Kiếm Vị Diện là vì những kiếm tự này?! Quá đáng sợ, vị đại nhân đó đúng là gan to tày trời… Ngay đồ của Đao Kiếm Vị Diện cũng dám…dám động đến…
Thiếu Khanh nghĩ, càng nghĩ càng thấy việc biến mất của kiếm khí và văn minh tinh thần liên quan đến Phong Vân Vô Ngân.
Sợ việc không thể trùng hợp như vậy được, Phong Vân Vô Ngân vừa đến thì kiếm tự bị trộm, hơn nữa cũng đúng lúc Phong Vân Vô Ngân biến mất.
- Vốn dĩ những bậc đại năng ở Đao Kiếm Vị Diện hy vọng mọi kiếm khí còn lại ở đây đều biến mất. Giờ vị đại nhân kia làm đúng ý Hoàng Phủ Phấn đại nhân, nhưng đại nhân này lại lén lén lút lút, e là sẽ chọc giận Hoàng Phủ Phấn đại nhân. Đáng nhẽ ra nên nói rõ trước, được sự đồng ý đã chứ... Chủ Thần mà giận dẽ thì hỏng! Lần này có lẽ bọn ta xong đời rồi…Đúng, ta phải trở về ngay, trở về Gia Cát Vị Diện…
Thiếu Khanh suy tính lợi hại một lúc, cuối cùng quyết định chuồn lẹ.
Vì thế hắn không quan tâm đến những mỹ nhân và thợ lành nghề ia nữa, một mình rời khỏi Đao Kiếm Vị Diện.
Không lâu sau khi Thiếu Khanh đi, khu vực này…