- Ân, hiện tại cũng không cần vội vã giết chết Thâm Uyên công chúa, dù sao chỉ cần theo dõi nàng là được.
Phong Vân Vô Ngân trong nội tâm ý niệm chuyển động.
Lúc này, tên áo trắng Thánh Tăng, cũng đang tự mình đem bọn người Thâm Uyên công chúa, dẫn tới một miếu thờ. Miếu thờ này diện tích, rất là rộng lớn, bên trong trồng rất nhiều cây xanh, tiên khí lượn lờ, Tinh Vân biến ảo. Từng đợt phạm âm Phật hát thâm thúy, đều từ đó truyền ra, cho người một loại cảm giác rửa hết thẩy bụi trần vậy.
- Thâm Uyên công chúa, các ngươi đi đến miếu thờ nghỉ ngơi đi, ngày mai, tiểu tăng tự mình an bài các ngươi đi lễ Phật.
Áo trắng Thánh Tăng chắp tay trước ngực, hơi rướn người nói ra. Lúc này Thâm Uyên công chúa nhìn về phía áo trắng Thánh Tăng, ánh mắt lại có một tia ám chỉ như vậy. Chợt sau đó, ánh mắt áo trắng Thánh Tăng, cũng hơi chút biến hóa. Hai người này biểu lộ biến hóa rất nhỏ, người bên ngoài là không có thấy được. Mà Thâm Uyên công chúa và áo trắng Thánh Tăng, địa vị vô cùng cao minh, người bình thường không dám đi nhìn nét mặt của bọn họ. Đặc biệt là áo trắng Thánh Tăng, từng bước hoa sen, thánh khiết Quang Minh, lại để cho người có cảm giác nhỏ bé tự ti, càng thêm không dám nhìn hắn. Hiện tại ngay cả Địa Huyệt Lãnh Chúa chủ thần, cũng quy củ xoay người đứng ở một bên, cúi đầu nghe lệnh vậy.
Người duy nhất chú ý đến áo trắng Thánh Tăng cùng Thâm Uyên công chúa, cũng chỉ có Phong Vân Vô Ngân mà thôi. Hiện tại Phong Vân Vô Ngân có thể kết luận một vấn đề, là hai người này, chính đang dùng linh hồn trao đổi, có thể là ước định sự tình gì đó, rất có cổ quái.
Sau đó áo trắng Thánh Tăng trực tiếp rời đi, còn Thâm Uyên công chúa mang theo mọi người, tiến vào trong chùa.
Chùa này chừng trăm mẫu, tiên khí mờ ảo, tiếng Chuông vang vọng, ngẫu nhiên có tăng nhân, đều hiển hiện ra tu vị cao thâm, mang phong cách cổ xưa. Nơi này có vô số gian phòng, đủ để cho đám người Thâm Uyên công chúa vào ở. Phong Vân Vô Ngân với tư cách là công tượng, ở bên trong chùa, tạm thời phân cho một căn phòng nhỏ.
Căn phòng này rất là nhỏ hẹp, bên trong chỉ có một chiếc bồ đoàn, giường nhỏ, cùng Phật tượng điêu khắc bằng gỗ, hiển hiện ra vẻ cổ kính vô cùng.
Trong phòng cũng không có đàn hương, nhưng cũng xuất ra mùi thơm, làm cho người vui vẻ thoải mái.
Phong Vân Vô Ngân khoanh chân ngồi ở trên giường nhỏ, một bên kiểm tra trạng thái thân thể, một bên tự hỏi cánh đối phó Thâm Uyên công chúa như thế nào. Nhưng từ tình huống hiện tại, Thâm Uyên công chúa cùng áo trắng Thánh Tăng, có khả năng là một đôi gian phu dâm phụ, một ổ rắn chuột, Phong Vân Vô Ngân muốn đối phó Thâm Uyên công chúa, chỉ sợ cũng khó tránh khỏi cùng với áo trắng Thánh Tăng kia giao thủ.
- Áo trắng Thánh Tăng, cũng không biết vì cái gì, ta đối với hắn cũng không vừa mắt, hơn nữa cũng cảm giác được, hắn là một người rất là âm hiểm dối trá. Hắn có tu vi rất là mạnh mẽ, so với Địa Huyệt Lãnh Chúa cùng Ác Ma Lãnh Chúa còn cao thâm hơn. Ta nếu như không có đi Chân Long vị diện rèn luyện, khẳng định không phải là đối thủ của hắn, nhưng hiện tại nếu như không phải cố kỵ, tại Phật Tổ vị diện gây chuyện, ta cũng sẽ trực tiếp ám sát tên áo trắng Thánh Tăng. Nhưng hiện tại phải suy nghĩ kỹ hơn.
Phong Vân Vô Ngân thầm nghĩ.
Đúng lúc này...
- Cát... Cát... Cát...
Có tiếng chổi quét lá rụng vang lên, ngay tại bên ngoài phòng nhỏ Phong Vân Vô Ngân vang lên.
Phong Vân Vô Ngân nhìn xem, sau đó nhìn thấy lão tăng râu tóc bạc trắng, ăn mặc tăng bào màu xám, ở bên ngoài lưng còng xuống, quét sạch lá rụng trước sân.
- Ân? Lão tăng này khí tức thập phần phiêu diêu, cũng không dễ dàng khóa chặt cảnh giới chân thật của hắn, tựa hồ là hạ vị thần, lại tựa hồ là trung vị thần, ồ, còn có chút như là thượng vị thần. A, người Phật Tổ vị diện, tu vi thật không thể phán đoán không ra.
Phong Vân Vô Ngân cười cười, cũng cũng không thèm để ý.
Phong Vân Vô Ngân nhìn lão tăng kia từ ngoài cửa sổ quét sạch qua, sau đó vòng trở lại quét một lần, về sau lại quét một lần nữa. Tựa hồ là Phong Vân Vô Ngân quanh quẩn tại ngoài cửa sổ, cũng không có rời đi.
Tình huống có chút quái dị.
Phong Vân Vô Ngân trong lòng căng thẳng, thầm nghĩ, chẳng lẽ lão tăng này phát hiện được bí mật ta sao?
Phong Vân Vô Ngân hiện tại, thân mang Dịch Hồn Châu, khí tức đại biến, linh hồn ngụy trang, hình dạng đều biến thành bộ dạng cực kỳ hèn mọn bỉ ổi, ai có thể nhận được bản tôn Phong Vân Vô Ngân? Mà ngay cả Địa Huyệt Lãnh Chúa, Thâm Uyên công chúa, áo trắng Thánh Tăng, đều không có phát hiện ra sơ hở.
Chẳng lẽ Tảo Địa lão tăng khám phá ra ta sao?
Phong Vân Vô Ngân không tin thuyết tà.
Cho nên phối hợp khoanh chân ngồi.
Nhưng Tảo Địa lão tăng, rõ ràng tiếp tục tại ngoài cửa sổ phòng của Phong Vân Vô Ngân, thỉnh thoảng, còn ngẩng đầu nhìn Phong Vân Vô Ngân lộ ra dáng tươi cười rất là sâu xa khó hiểu.
Phong Vân Vô Ngân chú ý tới, lão tăng này, râu tóc bạc trắng, lông mi thật dài, cũng là một mảnh tuyết trắng. Nhưng hắn có bộ mặt hồng nhuận như trẻ mới sinh, ánh mắt của hắn, rất là thâm thúy, nhưng cũng không sắc bén, thật giống một cái đầm nước sâu, thâm bất khả trắc vậy.
Phong Vân Vô Ngân càng cảm thấy hiếu kỳ, hắn thầm nghĩ, chẳng lẽ Tảo Địa lão tăng, là một siêu cấp cao thủ? Thật sự là đem nội tình của ta vạch trần ra sao?
Tảo Địa lão tăng, luôn tại ngoài phòng của Phong Vân Vô Ngân không đi.
Phong Vân Vô Ngân chỉ cảm thấy nổi da gà, hắn cũng không bình tĩnh nữa, cũng không làm sao được, trực tiếp đứng dậy, đi đến phía trước cửa sổ, ra vẻ hèn mọn bỉ ổi nói.
- Lão hòa thượng, ngươi tại ngoài phòng ta quét tới quét lui là vì sao? Mau mau rời đi thôi.
- Ah ~~~~ ha ha ha ha ~~~~~~ Lão hòa thượng liên tục cười nhẹ, trong mắt bạo phát đi ra hào quang sáng chói như Ngôi Sao, hắn bỗng nhiên lẩm bẩm nói.
- Đợi lát nữa, phương trượng chủ trì nơi đây, muốn mời Thâm Uyên công chúa đi thiện phòng dùng cơm bố thí. Ha ha ha, năm trước, Thâm Uyên công chúa đi vào Phật Tổ vị diện lễ Phật, cũng là ở tại nơi này.
Nói xong, nhìn Phong Vân Vô Ngân thật sâu, sau đó mới nghênh ngang rời đi.
Ngay tại thời điểm Phong Vân Vô Ngân hồ nghi bất định, thình lình phát hiện, tay mình, nhiều hơn một vật.
Tảo Địa lão tăng quay đầu lại, nhìn Phong Vân Vô Ngân thật sâu, sau đó mới phiêu nhiên bỏ đi.
Phong Vân Vô Ngân tâm thần kịch chấn, nhẹ nhàng đem cửa sổ đóng lại, sau đó một lần nữa khoanh chân ngồi ở trên giường, im lặng suy nghĩ lời của Tảo Địa lão tăng.
- Đợi lát nữa, chủ trì phương trượng nơi đây, muốn mời Thâm Uyên công chúa đi thiện phòng dùng cơm bố thí. Ha ha ha, năm trước, Thâm Uyên công chúa đi vào Phật Tổ vị diện lễ Phật cũng ở tại nơi này.
Phong Vân Vô Ngân nhiều lần phỏng đoán, liên tưởng.
Nghĩ tới nghĩ lui, bỗng nhiên Phong Vân Vô Ngân trong đầu linh quang thoáng hiện, nói ra.
- Chẳng lẽ nói, lão hòa thượng là ám chỉ ta, đợi lát nữa Thâm Uyên công chúa đi đến gian phòng của phương trượng dùng cơm bố thí, nơi nàng ở chính là không có người rồi sao? Chẳng lẽ lại để cho ta sớm đến đó ôm cây đợi thỏ, rình mò bí mật gì đó sao?
- Hắn lại nghĩ đến chỗ Thâm Uyên công chúa năm trước ở đó, năm trước Thâm Uyên công chúa cũng có thể đi thiện phòng phương trượng chủ trì dùng cơm. Nếu như vậy, cùng năm nay có quan hệ gì?
Phong Vân Vô Ngân tiện tay, bồ đoàn bỗng nhiên bị nhét vào sự vật, lấy ra xem xét, đó là một con mắt.
Không, đây không phải là con mắt, mà là một loại con mắt pháp bảo, phát ra khí tức u mật.
Phong Vân Vô Ngân nghiên cứu một chút, không có đem công hiệu cái con mắt này nghiên cứu ra, nhưng bỗng nhiên, hắn cắn nát ngón tay, nhỏ máu tại bên trên con mắt.
Lập tức, một đoạn tin tức xẹt qua tâm trí Phong Vân Vô Ngân.
- Ký Ức Ma Nhãn, có thể đem một đoạn hình ảnh, nhớ lại trong ma nhãn.
Móa nó, cái đồ chơi này, chính là tương đương với camera trước kia, tại trên địa cầu vẫn dùng.
Phong Vân Vô Ngân trong lòng hiểu rõ.
- Tảo Địa lão tăng cho ta Ký Ức Ma Nhãn, sau đó nói cho ta biết, đợi lát nữa Thâm Uyên công chúa muốn đi phòng của phương trượng. Như vậy, Ân, ta hiểu được rồi.
Phong Vân Vô Ngân cũng suy một ra ba hướng, đủ loại tình huống cần suy ra.
- Lão tăng kia nhất định là muốn cho ta thừa dịp Thâm Uyên công chúa sau khi rời khỏi gian phòng, sau đó vụng trộm ẩn núp, dùng cái Ký Ức Ma Nhãn này, trộm nhìn mà thôi.
Lúc này trong đầu của Phong Vân Vô Ngân, thoáng hiện lên khuôn mặt tên áo trắng Thánh Tăng tuấn mỹ vô cùng.
- Cái này... Chẳng lẽ là nhìn trộm áo trắng Thánh Tăng cùng Thâm Uyên công chúa trộm tình?
Phong Vân Vô Ngân càng nghĩ càng cảm thấy có khả năng này.
Bởi vì Thâm Uyên công chúa cùng áo trắng Thánh Tăng lúc trước đã từng liếc mắt đưa tình, biểu lộ mập mờ, tựa hồ là dùng linh hồn truyền âm hẹn hò với nhau.
- Ân!!!! lão tăng quét rác còn nói, năm trước Thâm Uyên công chúa cũng là ở chỗ này, có làm chuyện đó hay không. Năm trước, áo trắng Thánh Tăng, buổi tối cũng tới đây, cùng Thâm Uyên công chúa trộm tình sao. Năm nay cũng hẳn là như vậy. Cho nên, lão tăng quét rác ám chỉ ta có thể dùng Ký Ức Ma Nhãn quay chụp.
- Ách? Nếu là như vậy, lão tăng vì sao không tự mình làm? Tại sao phải ám chỉ ta như vậy.
- Úc, đúng rồi, tăng nhân Phật Tổ vị diện, đức cao vọng trọng, không tranh quyền thế, loại sự tình bẩn thỉu này, chắc chắn sẽ không tự thân đi làm rồi.
- Còn có, lão tăng kia tu vi khẳng định mạnh mẽ vô cùng, bởi vì nhận ra ngụy trang của ta, cũng nhìn ra ta trà trộn vào trong đội ngũ Thâm Uyên công chúa, có mưu đồ khác. Cho nên mới tìm tới ta như vậy.
- Cao minh. Cao minh! Ân, hắn đoán chắc ta, nhất định trộm trở về.
Bỗng nhiên, Phong Vân Vô Ngân vỗ mạnh trán của mình, sau đó nói ra.
- Ha ha ha ha, nếu như Thâm Uyên công chúa cùng áo trắng tăng nhân tư thông, đó chính là nàng đuối lý, điều này liên quan đến tôn nghiêm của Ác Ma Lãnh Chúa, thậm chí tôn nghiêm của toàn bộ Thâm Uyên vị diện, lão Tử nắm giữ bí mật của nàng tư thông như vậy, liền có thể danh chính ngôn thuận giết nàng. Sau đó, đem Ký Ức Ma Nhãn này phóng tới Thâm Uyên vị diện, để cho thổ dân Thâm Uyên vị diện đều chứng kiến như vậy, như vậy... Ha ha ha ha ha ha... tất cả thổ dân Thâm Uyên vị diện, chỉ sợ đều không có mặt mũi gặp người, đều nói Thâm Uyên công chúa bị chết là tốt nhất? Ha ha ha ha, quá sung sướng rồi.