Hôm nay, cả Chiến Tần đế quốc hoàn toàn bị cô lập, không có bất kỳ người nguyện ý trợ giúp.
Dĩ nhiên, điều này bởi vì thế lực Bạch gia quá khổng lồ, là Vô Biên Hải Vực Cự đầu, cho dù là tất cả đế quốc, tất cả tông môn Huyền Tôn đại lục toàn bộ liên hợp lại, cũng không thể chống lại Bạch gia được.
Chiến Tần đế quốc hoàng đế, bằng trực quan biết được nội tình Bạch gia, ban đầu, cùng Phong Vân Vô Ngân đi thăm dò Cổ Thương bảo tàng, Bạch gia tùy tiện phái ra một tên nô bộc, U Phó, có thể đem hoàng đế đánh chết.
Cuộc chiến này, làm sao đánh đây?
- Chẳng lẻ muốn nghển cổ bị giết?
Lúc này trên người hoàng đế phát ra vẻ kiên nghị, rsau đó đứng lên.
- Không, thà rằng huyết chiến một trận, cũng không muốn ngồi chờ chết.
- Bệ hạ là chiến sao, chết thì thế nào, cho dù bị Bạch gia giết chóc, cũng muốn tiêu diệt một phần quân đội Bạch gia. Có thể giết bao nhiêu thì giết bao nhiêu, giết một thì đủ vốn, giết hai là có lãi rồi.
Mấy tên tướng quân hàng năm chinh chiến, cũng đều gào thét kêu lên, hoàn toàn muốn dùng tánh mạng đi bảo vệ tôn nghiêm Chiến Tần đế quốc.
- Chiến!
Hoàng đế cuối cùng nói ra.
Trong lúc này, Thừa tướng đi ra, sau đó ung dung nói.
- Bệ hạ, theo như vi thần đánh giá, trận này là lấy trứng chọi với đá, hoàn toàn không thể, nếu chiến thì Chiến Tần đế quốc truyền thừa sẽ bị diệt vong.
- Ân? Ái khanh, ngươi có cái kế sách gì?
Hoàng đế thoáng sửng sốt, nói.
Thừa tướng phân tích, nói.
- Bệ hạ, nếu như vi thần đoán không sai, Bạch gia kia trên thực tế là bởi vì Phong Vân Vô Ngân mà đánh Chiến Tần đế quốc. Dù sao, Bạch Quang là chết ở trong tay Phong Vân Vô Ngân, cùng Chiến Tần đế quốc chúng ta cũng không quan hệ trực tiếp. Khụ khụ, bệ hạ lần trước đi tìm kiếm Cổ Thương Kiếm Đế bảo tàng là cùng Phong Vân Vô Ngân khiến cho người của Bạch gia hiểu lầm, cho là bệ hạ cùng Phong Vân Vô Ngân có liên hệ. Hiện tại, Phong Vân Vô Ngân chọc đến đại cừu gia, tự mình lại giống như con rùa, đoán chừng Bạch gia không tìm được Phong Vân Vô Ngân, mượn Chiến Tần đế quốc chúng ta khai đao, nếu như vậy thì trừi xanh ở đâu? Phong Vân Vô Ngân chọc tai họa, lại muốn Chiến Tần đế quốc chúng ta đi gánh chịu, điều này tại sao như vậy? Vì vậy, bệ hạ ngài có thể liên lạc Phong Vân Vô Ngân, sau đó đem hắn giao cho Bạch gia, nói như vậy...
- Càn rỡ!
Chiến Tần đế quốc hoàng đế giận tím mặt.
- Ngươi đang nói cái gì? Bạch gia lòng muông dạ thú, muốn đem bàn tay đưa về phía Huyền Tôn đại lục, liên quan gì đến Vô Ngân công tử? Hơn nữa, mặc dù chuyện này là bởi vì Vô Ngân công tử, nhưng chúng ta nhận được ân tình cứu mạng của Vô Ngân công tử, ngươi cho rằng chúng ta là người vong ân phụ nghĩa, bán bạn cầu vinh sao? Kể từ hôm nay, ai dám nói bậy về Vô Ngân công tử, ngay lập tức chém đầu.
- Vâng, Bệ hạ.
Tên Thừa tướng, mặt như màu đất, không dám nói nữa.
Hoàng đế trầm ngâm chốc lát, sau đó cất cao giọng nói.
- Chư vị ái khanh, từ ngày hôm nay, tất cả nhân thủ chia ra trấn thủ vương quốc, cùng Bạch gia khai chiến, ta cũng thử câu thông tổ tiên, xem có thể truyền tống tin dữ cho tổ tiên hay không.
Nhưng, hoàng đế trong lòng rõ ràng, tổ tiên ở cao cấp vị diện căn bản không thể nào trợ giúp được hậu nhân đang ở cấp thấp vị diện.
U Mật Tháp kia cũng là tùy cơ phủ xuống, không bị Chiến Tần đế quốc hoàng thất thao túng, Chiến Tần đế quốc hoàng thất không thể chủ động câu thông với tổ tiên được.
- Bãi triều!
Hoàng đế đứng lên, sau đó cùng thái giám, cung nữ hộ vệ trực tiếp rời khỏi Kim Loan bảo điện.
- Vâng.
Bên trong Ngự hoa Viên.
Hoàng đế cùng hoàng hậu, phía sau có mấy tên cung nữ, thái giám hầu hạ hạ, đang cùng uống rượu, thương nghị. Trên bầu trời, một vầng trăng như máu, phát ra khí tức diệt vong.
- Bệ hạ.
Hoàng hậu cực kỳ ôn nhu nói.
- Bệ hạ, ngài không cần quá phiền lòng, nếu là kiếp số, thì đế quốc cũng không thể nào trường tồn không suy, ngài cũng không nên tự trách, Bạch gia, thật sự không phải chúng ta có thể chống lại.
- Hoàng hậu, ta tự hỏi làm việc không thẹn với lương tâm, Bạch gia kia ỷ thế hiếp người, nếu có tử chiến ta cũng bảo toàn cốt khí Chiến Tần đế quốc nhất mạch.
Ngừng lại một chút, hoàng đế có chút lúng túng nhìn hoàng hậu, sau đó thở dài.
- Ta cũng không trách cứ Vô Ngân công tử, ta cũng không hối hận cùng Vô Ngân công tử tương giao.
Hoàng hậu cảm thấy buồn cười.
- Cái đó và Vô Ngân công tử không liên quan, thế giới Võ giả thực lực vi tôn, cường giả muốn diệt người yếu, chỉ cần một cái lý do nho nhỏ là được rồi. Chuyện này, không thể trách bất luận kẻ nào, nếu như phải trách, cũng chỉ có thể trách, Bạch gia quá mạnh mẽ, chúng ta quá yếu.
Hoàng đế buồn bã thở dài.
- Hiện tại cũng không thể liên hệ với Vô Ngân công tử. Bất quá... Cho dù liên hệ với Vô Ngân công tử, cũng không có gì dùng, Vô Ngân công tử, mặc dù giống như một viên sao chổi, ở thời gian cực ngắn trở thành thiên tài không gì so sánh nổi, nhưng chung quy là thế đơn lực bạc, bây giờ không cách nào cùng Bạch gia chống lại.
- Hiện tại, hy vọng duy nhất, chính là Vô Ngân công tử, ngày sau có thể diệt sạch Bạch gia, báo thù cho chúng ta.
Hoàng hậu dịu dàng cầm tay hoàng đế, ôn nhu như nước.
Hoàng đế thâm tình đưa mắt nhìn hoàng hậu, nhẹ nhàng vỗ vỗ tay hoàng hậu.
- Hoàng hậu, để ngươi chịu ủy khuất rồi.
Ngừng lại một chút, hoàng đế bỗng nhiên nói.
- Hoàng hậu, ngươi nghe ta, một khi chúng ta cùng Bạch gia khai chiến, ngươi lập tức... Ngươi lập tức đem đám người Lâm Lang hài nhi tất cả cũng giết... Đem tất cả công chúa, Quận chúa, nha hoàn, tỳ nữ... Toàn bộ giết.
Nói xong, trong mắt hoàng đế, tràn ra nước mắt, đây là lần đầu tiên hoàng đế bi ai đến muốn khóc như vậy.
Hoàng hậu thành thục, đột nhiên chấn động, nàng hiểu ý tứ hoàng đế.
- Người của Bạch gia, muốn đem tất cr nữ nhi của Chiến Tần đế quốc hoàng thất toàn bộ làm mỏ kỹ, thay vì chịu nhục, không bằng tự sát.
Hoàng hậu oa một tiếng, khóc lên, nhưng sau đó vẫn cực kỳ kiên cường nói.
- Yên tâm, bệ hạ, chúng ta, chúng ta thà rằng đã chết, cũng sẽ không chịu nhục.
Hoàng đế rơi lệ, nhìn về phía chân trời, ánh mắt lóe lên.
Yêu thai bí thuật Phong Vân Vô Ngân thành công tiến hóa Đế Thú, mặc dù là Đế Giai 1 kiếp, nhưng hoàn toàn có thể cùng Đế Giai 3 kiếp chiến đấu. Nhưng nếu đến cao vị diện, tình huống lại khác đi rất nhiều.
Phong Vân Vô Ngân lòng tràn đầy vui mừng, sau đó trở về Giới Vương Quân Đoàn tổng bộ gặp Thanh Thanh, cha vợ, cùng với Ngọc Yêu Nhiêu.
Vừa về tới Giới Vương Quân Đoàn, Phong Vân Vô Ngân cũng cảm giác được, không khí có cái gì không đúng.
Sau khi nhìn thấy Thanh Thanh cùng Lý Vạn Tiên, lúc này Lý Vạn Tiên ngưng trọng nói.
- Con rể ngoan, xảy ra chuyện lớn rồi.
- Ân? Xảy ra chuyện gì?
Phong Vân Vô Ngân sửng sốt, nhưng sau khi nhìn thấy cha vợ, cùng Thanh Thanh bình yên vô sự, hắn cười cười.
- Các ngươi không có chuyện gì, thì đúng là không có đại sự gì.
- Vô Ngân công tử, ngài coi ta là người nào?
Ngọc Yêu Nhiêu bỗng nhiên lên tiếng nói, nàng gần đây cũng là gầy đi rất nhiều, hốc mắt có chút thâm quầng.
Phong Vân Vô Ngân tự nhiên hiểu, Ngọc Yêu Nhiêu thiếu phụ thành thục động lòng người, tựa hồ là đối với mình có mối tình thắm thiết, cũng cam nguyện dâng hết thảy.
Phong Vân Vô Ngân cực kỳ chân thành, nghiêm túc nói.
- Yêu Nhiêu tiểu thư, ngươi cũng là bằng hữu cực kỳ trọng yếu. Ngươi cùng Phấn Hồng Quân Đoàn, nếu có nguy nan, ta Phong Vân Vô Ngân, tất nhiên xuất thủ, ghánh vác tất cả.
- A.
Sau khi cảm nhận được trong giọng nói của Phong Vân Vô Ngân tràn đầy chân thành, Ngọc Yêu Nhiêu tâm thần rung mạnh, hai hàng nước mắt từ từ chảy ra.
- Có... Có lời này, cả đời Yêu Nhiêu cũng không uổng phí rồi.
- Tốt lắm, trở lại chuyện chính.
Lý Vạn Tiên nói.
- Vô Ngân, Chiến Tần đế quốc đối với ngươi mà nói, ý vị như thế nào? Ta nghe nói, ngươi cùng Chiến Tần đế quốc hoàng thất, quan hệ cũng không tệ lắm.
- Chiến Tần đế quốc? Hoàng đế?
Phong Vân Vô Ngân thần sắc vừa động.
- Chiến Tần đế quốc hoàng đế, đối với ta mà nói, là bạn tốt, thật lòng tương giao. Nếu Chiến Tần đế quốc có nguy nan, ta cũng dốc sức giúp đỡ.
- Vậy là được rồi!
Lý Vạn Tiên nghiêm mặt nói.
- Bạch gia xuất binh muốn tiêu diệt Chiến Tần đế quốc hoàng thất.
Lúc này, Hắc Đế cũng hiện thân.
- Đúng vậy, Vô Ngân công tử, Bạch gia lần này đơn giản muốn bức ngươi đi ra, Chiến Tần đế quốc là mồi, nếu như ngươi không hiện thân, Bạch gia liền đem Chiến Tần đế quốc trực tiếp tiêu diệt. Nghe nói, Bạch gia tuyên bố, muốn giết Chiến Tần đế quốc hoàng thất, muốn đem toàn bộ công chúa Quận chúa Tần phi hoàng hậu Chiến Tần đế quốc đi làm mỏ kỹ.
- Cái gì!
Phong Vân Vô Ngân hai mắt sát cơ nổ tung, kiếm khí trùng tiêu, hơi thở Chân Long cuồng bạo.
- Bạch gia hèn hạ vô sỉ, có chuyện gì đều có thể đối phó với ta, nhưng bọn chúng lại dùng loại thủ đoạn hạ lưu này. Hừ, dù sao ta phải rời khỏi... Ách, dù sao, ta cùng Bạch gia ân oán, nhất định phải chấm dứt, Hảo, chuyện này, ta sẽ không bàng quan đứng nhìn, nhất định phải đem Bạch gia nhổ tận gốc, giết, giết.
Phong Vân Vô Ngân thật sự nổi giận rồi.
Cảm nhận được sát cơ của Phong Vân Vô Ngân, Hắc Đế cũng giật nảy mình, sau đó nhiên nói.
- Vô Ngân công tử, kiếm khí trên người của ngươi tinh tiến rất nhiều, Bổn đế biết rồi, ngươi đã dung hợp cái kiếm cốt kia.
Ngừng lại một chút, Hắc Đế có chút thẹn thùng nói.
- Thật xin lỗi, Vô Ngân công tử, Giới Vương Quân Đoàn chúng ta sẽ không tham dự chiến đấu lần này, không thể trợ giúp ngươi. Phải biết rằng, Giới Vương Quân Đoàn chúng ta một khi tham chiến, Vô Biên Hải Vực sẽ hỗn loạn, sẽ dẫn phát vị diện đại chiến, cơ hồ sẽ phải đem vị diện này, toàn bộ hủy diệt.
Phong Vân Vô Ngân gật đầu, tỏ vẻ hiểu.
Trên thực tế, tình huống bây giờ cùng Phong Vân Vô Ngân lúc trước xuyên việt từ Địa Cầu rất giống nhau, càng là thế lực lớn, khả năng sống mái với nhau lại càng nhỏ. Một khi khai chiến, chính là thế chiến, muốn hủy diệt hết thảy, không có ai có thể gánh chịu cái hậu quả này.
- Hắc Đế, ta cũng không yêu cầu xa vời với Giới Vương Quân Đoàn các ngươi tham chiến. Coi như là ta một thân một mình, cũng muốn trở về Chiến Tần đế quốc, cùng Bạch gia chết chiến đấu tới cùng. Bọn họ nghĩ diệt Chiến Tần đế quốc, ta sẽ khiến cho bọn họ thất bại thảm trọng, chỉ cần Bạch Cốt Đao Đế không tự mình xuất thủ, ta liều chết cũng muốn làm cho Bạch gia thương cân động cốt.
Ở bên trong đôi mắt Phong Vân Vô Ngân, bộc phát ra sát cơ ngập trời, không cách nào ngăn chặn.