Hình thành một nghi thức trang nghiêm, nghi thức Hạo Khí nhận chủ!
Ngoài hai nghi thức mình đã trải qua là Canh Khí nhận chủ và Tử Khí nhận chủ ra, Phong Vân Vô Ngân chưa từng thấy người khác xung kích cảnh giới, tiếp nhận nghi thức tẩy lễ. Trước đây, khi hắn tiếp nhận nghi thức nhận chủ không thấy có gì đặc biệt. Hôm nay là người đứng ngoài nhìn, trong lòng Phong Vân Vô Ngân bỗng nhiên dấy lên cảm giác kính ngưỡng. Hắn thu con Tiên Thiên Giao Long vào trong đan điền, đáp xuống sơn mạch muốn vào trong cung điện xem thế nào.
Trên dãy sơn mạch này bố chí rất nhiều cấm chế để tách biệt thế giới dưới đáy biển. Trên núi có đầy kỳ hoa dị thảo, vô số các loại san hô muôn hình muôn màu. Cỏ nước, tảo biển đều sống ở đây, cho người ta cảm giác về một thế ngoại đào nguyên.
Phong Vân Vô Ngân quyết định thu lại cả mảnh Bích Thủy Thần Châu vào Nạp Giới, bước đến trước cửa chính của cung điện.
Tòa cung điện này không lớn, được dựng nên từ những viên kỳ thạch dưới đáy biển. Bên ngoài không có vệ binh canh giữ. Phong Vân Vô Ngân nghiêng đầu nghe ngóng thì thấy từ bên trong có tiếng nói trong trẻo của một vài nữ tử…
- Thất công tử…ngài cố lên! Cố lên chút nữa là hóa Tử thành Hạo, thành tựu Tiên Thiên Hạo Khí Cảnh. Sau này địa vị trong tộc sẽ đại tăng! Bệ hạ sẽ để ý đến ngài nhiều hơn!
- Mau, mau đốt Linh Thạch! Tăng nhanh tốc độ nghi thức!
- Nhất định phải nhanh lên, để lâu e sinh biến!
- Hửm? Cái gì Thất công tử?
Phong Vân Vô Ngân mừng rỡ, không kìm được bước vào trong.
Cung điện không lớn, vừa nhìn là thấy hết tình hình bên trong.
Chỉ thấy, một thiếu niên mặc trường bào đỏ rực đang ngồi khoanh chân. Người này chỉ khoảng mười bảy mười tám tuổi, mặt mũi thanh tú, nét mặt lạnh lùng cao quý. Trong đôi mắt lấp lánh sự kiên nghị không gì sánh nổi. Yêu khí tỏa ra khắp toàn thân, hiển nhiên đây là một yêu tộc biến thành hình người!
Xung quanh thân thể thiếu niên đó đầy những Tử Khí, vô số luồng Hạo Khí tinh thuần từ phía trên bắn xuống dung nhập vào Tử Khí xung quanh thân thể thiếu niên đó khiến Tử Khí tiến hóa thành Hạo Khí.
Nhìn kỹ sẽ thấy trên hai tay thiếu niên đó phủ đầy vảy rắn, còn có một cái đuôi to dài mười mấy trượng. Cùng với việc Hạo Khí không ngừng chảy vào cơ thể, lớp vảy rắn trên tay thiếu niên đó bắt đầu rụng xuống, để lộ ra làn da trắng mịn của con người. Chiếc đuoi kia cũng không ngừng thu nhỏ lại.
Rõ ràng, khi tiếp nhận Hạo Khí tẩy lễ, khi lớp vảy kia rụng ra, thiếu niên đó phải chịu đựng sự đau đớn tột cùng. Hắn nghiến răng ken két, mồ hôi trên trán túa ra, nhưng hắn không hề kêu lên, ánh mắt càng thêm phần kiên nghị, nói:
- Ta phải chịu đựng sự đau đớn này, xung kích cảnh giới là muốn lấy thể diện trước mặt phụ hoàng, mang vinh quang về cho mẫu thân! Những kẻ đó nói ta huyết thông không thuần, là tạp chủng, sỉ nhục mẫu thân ta, ta phải cho chúng thấy, ta là cốt nhục của phụ hoàng! Huyết thống trong người ta không hề thua kém chúng!
- Ồ, xem ra, khi xung kích cảnh giới, thân thể hoàn toàn biến thành hình người thì yêu thú phải chịu đựng sự thống khổ mà võ giả con người không thể sánh được. Tiểu tử này tâm tính kiên định, khá có khí phách.
Phong Vân Vô Ngân gật gù. Hắn vốn là võ giả con người, vào thế giới đáy biển này thì tất cả yêu thú đều là địch nhân của hắn mới phải, gặp bất cứ loại yêu thú nào giết được là giết. Nhưng bây giờ, nhìn thấy thiếu niên yêu thú kia, Phong Vân Vô Ngân lại không hề có muốn giết.
Hơn nữa, thiếu niên đó đang tiến hành nghi thức Hạo Khí nhận chủ trang nghiêm, Phong Vân Vô Ngân cũng không hèn hạ đến mức phá hoại nó.
Bên cạnh thiếu niên đó bố trí một trận pháp, ở trung tâm là một cái đỉnh lò khổng lồ, một vài tì nữ mặc áo đỏ nhạt, gương mặt đầy vẻ lo lắng đang ném từng viên Tử Khí Linh Thạch vào trong lò. Ngọn lửa màu tím rừng rực cháy trong lò, thiêu đốt số Linh Thạch kia. Trong khu vực thiếu niên kia ngồi cũng có một trận pháp nối liền với đỉnh lò.
Thiêu cháy Linh Thạch, xung kích cảnh giới, tăng nhanh tốc độ nghi thức nhận chủ.
Những tì nữ kia gương mặt đều rất lo lắng, không ngừng ném Linh Thạch vào lò, không lâu sau, Tử Khí Linh Thạch đã hết không còn một mẩu.
Phong Vân Vô Ngân thấy những tì nữ kia chưa hoàn toàn tiến hóa thành người. Phía sau họ đều có một cái đuôi nhỏ, trên cổ có phủ vảy rắn màu đỏ. Có điều phong tư kiều mỹ, dáng người thon gọn, đều là mỹ nhân cả.
- Chết rồi, Thất công tử, chúng ta hết tik Linh Thạch rồi!
- Đáng ghét, Thất công tử cũng là thân sinh nhi tử của bệ hạ, vậy mà số Linh Thạch phát mỗi tháng lại quá ít thế này, kém xa các công tử khác! Đaị công tử và nhị công tử bọn hộ còn được phát Hạo Khí Linh Thạch nữa…
- Không sao…
Thất công tử sắc mặt trắng bệch, rõ ràng sự thống khổ phải chịu đựng ngày một mãnh liệt. Hắn cố gắng nhẫn nhịn.
- Ta chịu được! Khi nghi thức Hạo Khí nhận chủ hoàn thành thì địa vị của ta trong tộc sẽ lên cao như thuyền gặp nước, công pháp truyền thừa sẽ giác tỉnh! Phụ hoàng sẽ không coi thường ta nữa!
- Nhưng…Thất công tử…không có Tử Khí Linh Thạch thì có lẽ nghi thức…Thất công tử, ngài sẽ rất đau đớn.
Mấy tì nữ đều như muốn khóc.
Đúng lúc đó, một tì nữ bỗng nhiên thét lên.
- Con người, là một con người xông vào cung điện!
Mấy tì nữ kia sắc mặt kinh hoàng, lập tức tiến lại đứng phía trước bảo vệ cho Thất công tử.
- Con người…bằng hữu…ngươi là ai? Ngươi muốn…muốn…muốn thế nào?
Thất công tử nói với chút sợ hãi.
Dù là con người hay yêu thú, khi đang xung kích cảnh giới đều là lúc vô cùng yếu ớt, không những nghi thức nhận chủ dễ bị gián đoạn mà còn rất dễ bị giết chết.
Thất công tử đến nơi này bí mật tiến hành nghi thức là vì sợ bị kẻ khác làm gián đoạn mà tất cả thành công cốc.
- À…
Phong Vân Vô Ngân cười.
- Ngươi không cần sợ, ta chỉ tình cờ đi qua đây thôi. Ta là bằng hữu, không phải địch nhân.
- Bằng hữu?
Mấy tì nữ kia ánh mắt đều lộ vẻ nghi hoặc.
- Con người? Bằng hữu? Con người chỉ biết đuổi giết yêu thú đáy biển bọn ta cướp đi nội đan, luyện hóa nhục thể…sao có thể là bằng hữu?
Phong Vân Vô Ngân quét mắt nhìn bên trong cái lò, tốc độ tiếp dẫn Hạo Khí của Thất công tử đang giảm dần, cả nghi thức nhận chủ dường như đang trở nên khó khăn.
- Á…
Cuối cùng Thất công tử không chịu nổi nữa, thét lên một tiếng đau đớn.
Tim Phong Vân Vô Ngân khẽ động…Thất công tử và những nữ yêu này xem ra không phải loài hung tàn, ngang ngược. Thường thì khi nhìn thấy con người thì yêu thú sẽ chẳng nói chẳng rằng mà xông tới giết. Mấy tì nữ này tuy thực lực không phải kinh người nhưng tốt xấu thế nào cũng là yêu thú Tử Khí Cảnh. Toàn thân ta không có chút năng lượng nào mà phản ứng của họ không phải xông tới giết mà là sợ hãi.
Được rồi, ta có mấy chục van viên Tử Khí Linh Thạch, đối với ta chẳng đáng tiền mấy, sao ta không làm việc thiện, giúp Thất công tử này chứ?
Phong Vân Vô Ngân nghĩ bụng, bất giác tiến lại gần cái lò.
Mấy tì nữ kia sợ hãi kêu lên:
- Con người, ngươi, ngươi đừng có lại đây! Ngươi mau tránh ra!
- Hửm?
Phong Vân Vô Ngân khựng lại.
Một tù nữ cố ra vẻ hung hăng, quát lớn:
- Con người! Ngươi vẫn là một tiểu hài tử. Bọn ta là yêu thú, biến hóa thành bản thể sẽ ngoạm chết ngươi! Ngươi mà tiến lại là ta…ta…ăn thịt ngươi!
Câu nói uy hiếp thốt ra từ miệng nữ tử này lại trở nên vô cùng đáng thương, giống như đang cầu xin vậy.
- Hì hì…
Phong Vân Vô Ngân bật cười.
- Các ngươi đã ăn thịt người bao giờ chưa?
- Chư...chưa…
Mấy tì nữ kia cứ lắp bắp trả lời.
- Nhưng ngươi vẫn nên mau chóng rời khỏi đây đi. Thất công tử đang xung kích cảnh giới, là lúc quan trọng nhất, xin ngươi đừng có đánh…Cái này…cho ngươi, xin ngươi đi đi!
Mấy tì nữ đó tháo phục sức vàng bạc trên tay xuống đưa cho Phong Vân Vô Ngân.
- Ha ha, những yêu thú thật đơn thuần, lương thiện! Được rồi, ta sẽ giúp!
Phong Vân Vô Ngân được những nữ nhân chất phác đơn thuần này khiến cho tâm trạng vui vẻ, lấy ra một miếng Tử Khí Linh Thạch. Số Linh Thạch này chưa được mài giũa, có hình tròn, đường kính phải đến mấy mét, nếu phân giải thành Tử Khí Linh Thạch tiêu chuẩn thì có lẽ phải được mấy trăm viên.
Phong Vân Vô Ngân ném miếng Linh Thạch đó vào thẳng trong lò.
Tốc độ của nghi thức Hạo Khí nhận chủ của Thất công tử lập tức tăng nhanh.
- Á? Tảng Linh Thạch to quá!
Mấy tì nữa kia kêu lên, địch ý đối với Phong Vân Vô Ngân giảm mất hơn nửa.
Phong Vân Vô Ngân không nói gì, lại lấy từ trong Nạp Giới ra một miếng Linh Thạch to tương tự ra ném vào lò, rồi vỗ vỗ tay nói:
- Chắc số này đủ cho Thất Công Tử dùng rồi chứ? Nếu chưa đủ thì chỗ ta vẫn còn đây.
Sau khi Phong Vân Vô Ngân ném Linh Thạch vào lò, tốc độ nghi thức Hạo Khí nhận chủ của Thất công tư tăng nhanh. Nỗi thống khổ cũng giảm đi không ít. Lúc này hắn mới có thời gian hít một hơi sâu:
- Vị bằng hữu, đa tạ ngươi đã giúp! Xích Yến Thao ta cảm kích vô cùng! Từ nay về sau, ngươi chính là huynh đệ sinh tử với Xích Yến Thao ta! Yêu thú đáy biển bọn ta trước nay không giỏi ăn nói, huynh đệ, ta không nói những lời cảm kích nữa…Ân tình này, chắc chắn ta sẽ đền đáp nhiều lần, cả đời không quên!
- Hì hì, không có gì, không có gì.
Phong Vân Vô Ngân cười, rồi lại lấy thêm vài miếng Linh Thạch lớn nữa ra ném vào lò.
Tử Khí Linh Thạch trong lò ngày một nhiều, ngọn lửa cháy càng ngày càng mạnh, nghi tức nhanh chóng diến ra, từng đợt năng lượng Hạo Khí dồi dào đổ xuống như thác.
- Oa, nhnah quá!
Mấy tì nữ kia vỗ tay cười lớn, gương mặt tươi cười ngây thơ:
- Con người, đa tạ ngươi! Ngươi là người tốt, cực cực kỳ tốt! Trên thế gian này không còn con người nào tốt hơn ngươi nữa đâu!
Lòng Phong Vân Vô Ngân đột nhiên lạnh đi…Câu này sao nghe cứ như đang chọc quê mình vậy nhỉ? Mình là người cực cực kỳ tốt trên thế gian này? Võ giả con người chết dưới tay mình không đếm xuể, vừa rồi lại giết thêm một đàn yêu thú đáy biển. Thậm chí mình còn bị liệt vào danh sách năm trăm ác nhân của Hải Vực Tiền Tứ Giới.
Mẹ nó, mình là người tốt?
Mấy tì nữ kia đều vứt hết sự cảnh giác cùng nhào tới, ngượng ngùng mà dũng cảm thơm nhẹ lên má Phong Vân Vô Ngân.
Phong Vân Vô Ngân ngại ngùng:
- Cái này…không cần đa lễ, không cần đa lễ.
- Người tốt đến đáy biển làm gì vậy?
Một tì nữ dùng con mắt long lanh nước nhìn Phong Vân Vô Ngân.
- Các vị cô nương, đừng gọi ta là người tốt được không?
Toàn thân Phong Vân Vô Ngân nổi da gà.
Đúng lúc đó, phía trên cung điện cuồn cuộn yêu phong, yêu khí, mấy chục đạo yêu khí trào dâng từ bốn phương tám hướng, nước biển bốc hơi ào ạt.
- Ha ha ha, Xích lão thất! Cuối cùng ta cũng tìm được ngươi rồi! Ha ha ha! Ngươi lại lén lút trốn ở đây xung kích Tiên Thiên Hạo Khí Cảnh, đúng là lưới trời thưa nhưng khó lọt. Mẹ kiếp! Tháng trước, ngươi đánh chết đệ đệ của ta, lúc đó chắc ngươi không nghĩ tới ngày này? Nghe đây, lão tử sẽ phá hoại nghi thức Hạo Khí nhận chủ của ngươi, lột da, rút gân, uống máu, ăn gan ngươi! Ha ha ha! Xích Huyết Thủy Mãng, đây là yêu thú dị chủng đấy, chẹp chẹp, uống máu ngươi chắc chắn bổ lắm! Có điều…nghe nói ngươi là tạp chủng, huyết mạch không tuần chính, ài…
Thất công tử nghiến răng, giận dữ quát:
- Tên rùa kia! Ngươi là đồ hèn hạ! Nhân lúc bản thiếu gia xung kích cảnh giới đến đánh lén! Hạ lưu!
- Hừ! Bình thường ngươi trốn trong Xích Huyết động phủ, lão tử muốn báo thù mà không thể, khó khăn lắm mới đợi được cơ hội này, lẽ nào lại bỏ qua? Không lẽ phải đợi ngươi thành công, tu vi tăng tiến rồi đến báo thù? Ngươi tưởng ta ngu chắc?
Kẻ kia cười điên dại.
- Yên tâm, ta sẽ không giết ngươi nhanh đâu, ta sẽ đích thân làm gián đoạn nghi thức Hạo Khí nhận chủ của ngươi, cho ngươi chết trong phẫn uất và không cam lòng! Ha ha ha, các huynh đệ, động thủ! Lát nữa sẽ được ăn thịt rắn, lột da rắn!
Bỗng chốc, tất cả những đám mây Hạo Khí phía trên cung điện đều bị tấn công! Vô số luồng năng lượng tụ lại thành đao thương kiếm kích, kích sát những đám mây.
Nghi thức Hạo Khí nhận chủ lập tức dừng lại, không còn bất cứ tia Hạo Khí nào bắn xuống nữa.
- Phụt!
Thất công tử nộ khí công tâm, hộc máu tươi.
- Ta hận! Vậy là công cốc hết rồi!
Ngừng một chút, hắn ngoảnh sang Phong Vân Vô Ngân:
- Huynh đệ, mau rời khỏi đây đi! Đây là bọn rác rưởi Ngũ Sắc Quy tộc, bỉ ổi vô sỉ, chúng ngửi thấy khi tức của huynh đệ thì sẽ không hay đâu.
- Ồ, yêu tộc rùa đen à?
Phong Vân Vô Ngân khẽ cười.
Mấy tì nữ kia khóc nức nở:
- Thất công tử…chúng ta xông ra liều mình với bọn khốn đó!
- Không ăn thua đâu.
Thất công tử nản lòng, gương mặt ảo não.
- Các ngươi đều không phải đối thủ của bọn rùa đen đó. Chúng là Tiên Thiên Hạo Khí Cảnh, tuy huyết mạch còn kém xa chúng ta, nhưng...ơ…
Đột nhiên mấy tì nữ cùng quỳ xuống, cầu xin Phong Vân Vô Ngân:
- Người tốt, ngài còn Linh Thạch không? Xin hãy…hãy cho bọn ta mượn một ít! Chỉ cần có đủ Linh Thạch thì nghi thức vẫn có hy vọng hoàn thành…
- Linh Thạch?
Phong Vân Vô Ngân gãi mũi.
- Đám rùa đen trên đó rất hung hăng, đốt cháy Linh Thạch để thúc đẩy nghi thức, chặn đứng công kích của chúng, đó chỉ là cách trị ngọn, không phải trị gốc. Ccái này…nếu muốn trị cả gốc lẫn ngọn thì, hì hì, chỉ có một cách…
- Cách gì?
Thất công tử và mấy tì nữ cũng kinh ngạc hỏi.
- Xem ra, các ngươi quá đơn thuần.
Phong Vân Vô Ngân cười, rồi thần lực ngưng tụ toàn thân, chân giậm mạnh, một luồng yêu khí bắn lên trời, chân của con giao long xuyên qua bàn chân Phong Vân Vô Ngân, một luồng lực đưa Phong Vân Vô Ngân bay ra khỏi cung điện.
- Thất công tử, hắn…hắn định làm gì?
Mấy tì nữ vừa kinh hoàng vừa khó hiểu.
- Cách của hắn là gì? Hắn ra ngoài làm gì? Lẽ nào lại ra…cho bọn rùa đen đáng ghét đó…ăn mất…
Phía trên cung điện.
Phong Vân Vô Ngân đứng trên Tiên Thiên Giao Long, ánh mắt lạnh lùng quét bốn phía.
Chỉ thấy, bốn bề là một đám nam tử lùn tịt lưng đeo mai rùa, bao vây quanh cả dãy sơn mạch.
Đứng đầu là một tên cao chưa tới một mét, trên lưng là cái mai rùa nặng nề, hơn ba mươi tuổi, mép mọc hai sợ râu, hình tượng nhìn rất hạ lưu.
- Con người? Là con người sao? Oa, nghe nói thịt người ăn ngon lắm!
Đám nam tử đeo mai rùa kia lập tức dừng công kích, nhìn Phong Vân Vô Ngân với ánh mắt đê tiện.
- Lão đại, hắn ta còn nuôi một con giao long, quá tốt rồi, chúng ta ăn cả người lẫn rồng đi!
- Đúng là may mắn! Vận khí của lão tử quá tốt!
Nam tử nhìn hạ lưu kia cười điên cuồng.
- Hôm nay có thịt người, thịt giao long để ăn, lại được uống máu Xích Huyết Thủy Mang, ăn thịt rắn. Chẹp chẹp, không cẩn thận lão tử lại tiến hóa thẳng lên Long Quy ấy chứ! Ha ha ha!
Phong Vân Vô Ngân đột nhiên lên tiếng:
- Khi ta Canh Khí và Tử Khí nhận chủ đều bị bọn tiện nhân công kích, định làm gián đoạn nghi thức của ta. Vì thế ta đã thề, phàm là bọn muốn phá hoại nghi thức nhận chủ của người khác mà để ta thấy, giết! Các ngươi…đi chết đi!
Phong Vân Vô Ngân quát lên, thân hình con Tiên Thiên Giao Long phình to, hai cánh tay vồ tới, đuôi giao long quất một phát, nước biển bốc hơi, thần lực mạnh mẽ khiến cả hải vực rung chuyển dữ dội.
Phụt! Phụt! Phụt!
Đám rùa kia huyết thống thấp kém sao có thể chịu nổi thần lực của giao long?
Trong chớp mắt mấy nghìn con yêu thú rùa đen bị đánh tan tác, ngay những cái mai cứng cáp cũng bị tan tành.
Phong Vân Vô Ngân đánh chết đám yêu thú rùa, tâm niệm khẽ động, Tử Khí Hóa Lô hút hết đám thi thể vào trong, rồi ngay sau đó cho ra lò những viên Hạo Khí Nhục Hoàn Tử thơm phức.
Phong Vân Vô Ngân cất hết Hạo Khí Nhục Hoàn Tử vào Nạp Giới, tay cầm một viên vừa ăn vừa thu Tiên Thiên Giao Long về, quay lại cung điện.
Thất công tử và mấy tì nữ há hốc mồm sững sờ nhìn Phong Vân Vô Ngân không nói được lời nào.
Phong Vân Vô Ngân ăn xong một viên Nhục Hoàn, vươn vai một cái, híp mắt cười:
- Cách để trị cả ngọn lẫn gốc mà ta vừa nói chính là đánh chết chúng. Đơn giản vậy mà các ngươi cũng không nghĩ ra sao?