Mũi kiếm xuyên thấu thân thể của Phong Vân Bách Thắng, dĩ nhiên trực tiếp đâm đến da thịt của Phong Vân Vô Ngân, mặc dù vết thương rất nông, thế nhưng vẫn có máu tươi chảy ra.
Máu tươi trên ngực Phong Vân Bách Thắng bắn tung tóe, văng vào trong vết thương nhợt nhạt cả Phong Vân Vô Ngân.
Phong Vân Vô Ngân chỉ cảm thấy toàn thân nóng hổi vô cùng, trong đầu tựa hồ bị đột ngột nhét vào thứ gì đó.
- Hài nhi Vô Ngân, phụ thân đi!
Phong Vân Bách Thắng nhẹ nhàng đẩy ra Phong Vân Vô Ngân, sau đó thân thể mềm nhũn, ngã vào trên thi trể của Triệu Lâm Lâm, trước khi chết, khóe miệng hiện ra một tia hỗn loạn giữa áy náy và vui mừng, dáng tươi cười thật ấm áp.
Trong nháy mắt, phu thê Phong Vân Bách Thắng và Triệu Lâm Lâm đều chết trong chủ điện chủ gia tộc!
Phong Vân Vô Ngân chỉ cảm thấy ngũ lôi oanh đỉnh, sau gáy dường như bị nổi đên, ghé vào trên thi thể phụ mẫu điên cuồng hô khóc....
- Phụ thân! Mẫu thân! Tỉnh lại, tỉnh lại!
Tuy rằng hắn là người xuyên qua, thế nhưng loại cảm tình toát ra từ trong máu thịt này, đã xâm nhập sâu vào tim hắn.
- Được rồi, người phạm tội đã chết, chúng ta có thể an tâm phục mệnh với Ngạo Hàn Tông rồi!
- Phi! Ngoan cố, chết cũng đáng đời!
- Tự sát, chung quy vẫn tiện nghi cho bọn họ, nếu một mặt tiếp tục ngoan cố, ta chắc chắn tận tay đánh bọn họ thành tro bụi.
- Bại hoại!
...
Thi thể phu thê hai người Phong Vân Bách Thắng, Triệu Lâm Lâm còn chưa lạnh, đám người xung quanh đã bắt đầu há miệng châm chọc chửi rủa chế nhạo. Dường như, ngay cả đối với một đôi người chết, bọn họ cũng phải lăng nhục một phen.
“Là đám chó chết kia bức phụ mẫu ta phải tự tử! Kiếp trước ta là cô nhi, lúc xuyên qua, vẫn là cô nhi! Hận!”
Tiếng ong ong như đám ruồi bọ xung quanh, khiến trong lòng Phong Vân Vô Ngân tràn ngập hận ý! Hắn chậm rãi ngẩng đầu, ánh mắt nhìn từ trái sang phải, chầm chậm đảo qua dừng lại trên khuôn mặt những người đó, ngay cả người trong Phong Vân gia tộc, hắn cũng không buông tha nửa tấc.
Phong Vân Vô Ngân thấy rất tỉ mỉ, rất chăm chú, tựa hồ phải gắt gao nhớ kỹ bộ dáng của những người ở đây! Khắc vào trong trí nhớ của hắn.
Lúc này hắn giống như một con thú bị lâm vào cảnh khốn khó, nguyên bản trong con ngươi ngây thơ chất phát, lại nổi lên tơ máu màu đỏ tươi.
Đây, căn bản không phải là ánh mắt mà một nhi đồng mười tuổi nên có.
Đám người xung quanh, bất kể là ai tếp xúc đến ánh mắt Phong Vân Vô Ngân, sâu trong nội tâm đều nổi lên ý lạnh kỳ quái! Dĩ nhiên không dám đối mắt cùng Phong Vân Vô Ngân.
- Tôn nhi Vô Ngân của ta, cháu đi qua đây, từ hôm nay trở đi, gia gia sẽ chăm sóc cho cháu!
Phong Vân Mặc thổn thức thở dài, nhẹ nhàng vẫy Phong Vân Vô Ngân.
Lúc này “Hạ lão thái” kia kêu lên một tiếng:
- Chờ một chút, lão huynh Phong Vân Mặc, phu thê Phong Vân Bách Thắng đã chết, tiểu oa nhi này tự nhiên không thể giữ được! Cần phải biết, dưỡng hổ vi hoạn, hôm nay liền để chúng ta diệt cỏ diệt tận gốc, kết thúc mọi chuyện.
Một lời vừa dứt, bốn phía tăng thêm hơn mười đạo sát khí dày đặc, tầng tầng lớp lớp, bao trùm tập kích về phía Phong Vân Vô Ngân.
Trong đó, bao gồm cả đám huynh đệ tỷ muội ruột thịt của Phong Vân Bách Thắng.
- Tiểu oa nhi này, cũng giết luôn đi!
Lão giả da mặt đỏ thẩm, đạm mạc nói.
- Tiểu oa nhi này, nhất định phải giết!
Bên ngoài chủ điện Phong Vân gia tộc, nhân vật cao tầng quần áo chỉnh tề đến từ năm gia tộc khác của Khâu Hác Thành đều hời hợt nói.
Diệt cỏ diệt tận gốc!
Ánh mắt tràn đầy oán độc kia của Phong Vân Vô Ngân, đã kích thích sát ý trong lòng bọn họ.
Phong Vân Vô Ngân thình lình kinh hãi. Đang bị tức giận cừu hận chiếm cứ đầy óc, rốt cuộc lúc này đột nhiên bị tình thế bất lợi đánh nát.
- Căn cứ ký ức thân thể này, đây chính là một thế giới mạnh được yếu thua. Thờ phụng luật rừng, ở đây không có pháp luật, tất cả pháp luật đều được thành lập trên nắm tay! Bọn họ muốn giết ta, chỉ bất quá vừa động ngón tay mà thôi.
- Làm sao ta có thể chết được? Vừa mới xuyên qua đến thế giới này, lẽ nào phải tiếp thu số phận tử vong?
- Không!
- Chờ một chút!
Phong Vân Mặc hoảng sợ vội vàng kêu lên:
- Các vị, con ta Phong Vân Bách Thắng, nhi tức ta Triệu Lâm Lâm đã tự sát tạ tội. Tôn nhi ta Phong Vân Vô Ngân còn nhỏ tuổi, hà tất phải đuổi tận giết tuyệt như vậy?
- Lão huynh Phong Vân Mặc, ngươi nhìn một chút, ánh mắt của tiểu oa nhi kia, oán độc, ngoan lệ đến cỡ nào. Mặc dù hắn nhìn người của Phong Vân gia tộc các ngươi, cũng là loại ánh mắt như vậy. Nói lời không dễ nghe, nếu như ngươi lưu lại một mạng cho hắn, chung quy là mầm tai họa! Ngày sau hắn tìm được cơ hội, ngươi không sợ hắn làm mưa làm gió, hủy đi căn cơ của Phong Vân gia tộc hay sao?
Một lão giả râu tóc bạc trắng nhưng thân thể cường tráng đứng ở bên cạnh cầm điều thuốc nói.
- Da Luật huynh đê, nói chuyện giật gân! Ăn ngay nói thật, hài nhi Vô Ngân căn cốt tầm thường, thiên phú tập võ chỉ lơ lỏng bình thường...
Phong Vân Mặc cố gắng biện giải. Hắn đã đáp ứng thỉnh cầu duy nhất của Phong Vân Bách Thắng trước khi chết, bảo toàn một mạng cho Phong Vân Vô Ngân. Ngày hôm nay nếu như Phong Vân Vô Ngân bị giết, lương tâm Phong Vân Mạc khó có thể yên bình.
- Không được, hôm nay oa nhi này hẳn phải chết!
Hạ lão thái kia híp mắt lại, trong đôi mắt ti hí, tản ra sát khí lạnh lùng.
- Phụ thân, làm sao phụ thân phải khổ sở làm trái ý tứ của mọi người như vậy?
Lúc này, trong đám người Phong Vân gia tộc, có một người nam tử trung niên phong độ, mặc áo trắng nho nhã đi ra:
- Ngũ đệ và đệ muội đã chết, Vô Ngân ở lại trên đời này, cũng là cô nhi bơ vơ, tại sao không để cho hắn sớm đi xuống phía dưới, để cho cả nhà bọn họ được đoàn tụ? Huống hồ, phụ thân, chúng ta có lòng bảo vệ Vô Ngân, cũng không đủ lực mà bảo vệ! Hôm nay nếu như Vô Ngân không chết, sáu đại gia tộc trong Khâu Hác Thành nhất định nổi nên tranh chấp, nói không chừng còn có thể kinh động Ngạo Hàn Tông, trả quá quá lớn, quá lớn!
Người đàn ông mặc đồ trắng này chính là con trưởng của Phong Vân Mặc, Phong Vân Sở. Thái độ làm người của Phong Vân Sở, giỏi về tâm kế, tu vi huyền khí đã đợt tới Hậu Thiên thất phẩm, tương đương với Phong Vân Mặc, ổn định đứng ở vị trí đệ nhị cao thủ trong Phong Vân gia tộc. Lời hắn nói, tự nhiên có chút trọng lượng.
- Đúng vậy! Giết đi!
- Giết đi!
Đám người Phong Vân gia tộc bắt đầu ồn ào kêu lên.
Phong Vân Mặc rơi vào hoàn cảnh tiến thoái lưỡng nan, ngẩng đầu nhìn Phong Vân Vô Ngân, lại nhìn một đám người sát khí dào dạt xung quanh. Bất đắc dĩ thở dài một tiếng.
- Gia tộc chó má! Hôm nay, nếu ta muốn kiếm được mạng sống, chỉ có thể liều một lần! Phong Vân gia tộc này, quả thực không đáng tin cậy!
Phong Vân Vô Ngân biết thân mình lúc này ở vào tình cảnh cửu tử nhất sinh. Bất luận kẻ nào đều không đáng tin cậy chỉ có thể dựa vào chính mình.
- Ha ha ha ha! Ha ha ha ha, cáp!
Đột ngột, Phong Vân Vô Ngân cười to. Trong tiếng cười ẩn chứa thích ý vô cùng, tràn đầy trào phúng và châm biếm.
- Ừm?
Hơn mười người trong đại điện, đồng thời sững sờ, ánh mắt, đều đồng thời nhìn về phía Phong Vân Vô Ngân.
- Tốt, tốt! Rất tốt!
Phong Vân Vô Ngân ngừng cười, cao giọng nói:
- Sáu đại gia tộc Khâu Hác Thành, quả nhiên là đại gia tộc lâu đời! Ra vẻ thật tốt! Thật là uy phong! Cả đám người tu vi huyền khí cũng không yếu kém đi? Muốn giết một hài tử mười tuổi, quả nhiên là giống như dẵm chết một con kiến! Trên thực tế, ta cũng có thể cảm thấy vạn phần vinh hạnh, ngẫm lại cũng đúng, tuổi tác ta còn nhỏ, tay trói gà không chặt, lại chết ở trong tay mười mấy tên cao thủ trong sáu đại gia tộc Khâu Hác Thành vây công! Ngày sau, nếu có người viết kịch về Khâu Hác Thành, sẽ viết lại việc hôm nay, cải biên thành tiết mục ai cũng khoái “sáu đại gia tộc Khâu Hác Thành vây công tiểu hài đồng mười tuổi Phong Vân Vô Ngân, uy phong lẫm lẫm, khí thế bức người!” Chỉ bất quá, không biết các ngươi có thể vì thế mà đỏ mặt hay không đây?
Một loạt ngôn từ này từ trong miêng Phong Vân Vô Ngân nói ra, rõ ràng, nói năng rất có khí phách. Hơn mười người vây quanh hắn, ngươi xem ta, ta xem ngươi, trong mắt xác thực cũng hiện lên một tia thần sắc xấu hổ.
Phải biết rằng, sáu đại gia tộc của Khâu Hác Thành, thuộc về quý tộc, nhiều ít cũng muốn nói đến mặt mũi.
Tru sát phu thê Phong Vân Bách Thắng và Triệu Lâm Lâm là tông chủ Ngạo Hàn Tông tự mình hạ lệnh, thế nhưng, tông chủ Ngạo Hàn Tông chưa nói qua, phải muốn chết giết của Phong Vân Vô Ngân.
Phong Vân Vô Ngân, tay không tấc sắt, lên trời không đường, xuống đất không cửa, nếu muốn mạng sống, ngoại trừ nói ra một đống lời nói xem thường này, thực sự không còn cách nào khác.
- Phong Vân gia tộc của chúng ta cũng rất giỏi nha. Bị người chạy ào ào vào trong nhà, giết nam nhân, giết nữ nhân, giết tiểu hài tử, cái rắm cũng không dám đánh, ngược lại trở thành đồng lõa, rất giỏi, thực sự rất giỏi!
Phong Vân Vô Ngân dùng ánh mắt châm chọc, nhìn một chút đám “thân nhân” đám người Phong Vân gia tộc.
- Hạ lão thái, một tiểu hài tử nói mà thôi, đừng quan tâm hắn, ngươi ra tay giết hắn đi thôi!
Lão giả Da Luật kia, giật dây Hạ lão thái nói.
- Tiểu muội cảm thấy Da Luật lão ca đi giết tương đối thích hợp hơn!
Hạ lãi thái nói ngược lại. Ngừng một chút, nàng quay đầu nói với lão giả sắc mặt đỏ thẫm:
- Trần lão ca, nếu không, người đi giết hắn?
- Ách... Chuyện này... Thật sự, để đám vãn bối đi giết tương đối thích hợp hơn.
Lão giả họ Trần kia xấu hổ cười. Hắn gần đến bảy mươi tuổi, hiện tại tinh tế vừa nghĩ, muốn chính tay hắn đi giết một hài đồng mười tuổi, xác thực có chút châm chọc.
Lúc này ở phía sau...
- Ha ha! Một tiểu oa nhi thật nhanh mồm nhanh miệng! Ha ha! Có ý tứ, có ý tứ!
Một tiếng nói tràn đầy ngạo khí đột nhiên vang lên, tựa như từ bốn phương tám hướng đè qua đây! Cùng với âm thanh, một trâm uy áp mờ mịt, rót vào trong chủ điện Phong Vân gia tộc.
- Là... Là tu vi huyền khí, cường giả đạt được cảnh giới Hậu Thiên thập phẩm đại viên mãn.
Trong chủ điện, tộc trưởng mấy đại gia tộc đều hít sâu một ngụm khí lạnh.
Ngay sau đó, một cổ khí lạnh thổi từ cửa đại điện tiến đến, rất nhanh, trong không khí liền ngưng tụ ra một tầng băng mỏng. Có thể khiến đại điện nguyên bản ấm áp như xuân, vậy mà bỗng chốc trở thành trời đông giá rét.
- Đại nhân của Ngạo Hàn Tông đến rồi! Là đại nhân Ngạo Hàn Tông đến rồi!
- Có ý tứ! Có ý tứ!
Tiếng bước chân nhẹ nhàng vang lên, một gã thanh niên mặc áo trắng bay bay, vẻ mặt kiêu căng chậm rãi tiến vào từ ngoài điện.
Nhịp bước của hắn cũng không nhanh, đi từ cửa đại điện đến vị trí Phong Vân Vô Ngân đứng, khoảng chừng hai mươi mấy thước, thế nhưng dường như hắn chỉ đi khoảng chừng vài bước, đã đi tới cách trước mặt Phong Vân Vô Ngân ba thước.
Phong Vân Vô Ngân chỉ cảm thấy không khí xung quanh thân thể dường như bị đông cứng lại.
Khiến cho hắn, có chút cảm giác hít thở không thông.
- Người tới rất mạnh, còn cường đại hơn nhiều so với những người ở đây! Đúng, là người của Ngạo Hàn Tông!
Trong lòng Phong Vân Vô Ngân đã rõ.
- Tham kiến sứ giả Ngạo Hàn Tông đại nhân!
Trong đại điện, lập tức vang lên một loạt tiếng hô cung kính.
Mà lúc này trên mặt đám người Da Luật gia tộc cũng đều hiện ra nét vui mừng.
Nguyên nhân chính là, tên sứ giả đại nhân đột nhiên đến của Ngạo Hàn Tông này, chính là thiếu niên thiên tài năm năm trước Ngạo Hàn Tông đã lựa chọn từ Da Luật gia tộc... Da Luật Hoành!
Ngạo Hàn Tông, mỗi cách năm năm sẽ lựa chọn một nhóm thanh niên có thiên phú cao, trụ cột tốt trong các thành thị gia tộc nằm trong khu vực quản hạt của bọn họ, nhập vào trong tông phái.
Người bên phía Da Luật gia tộc nhìn Da Luật hoành, trong lòng đều thổn thức không ngớt. Năm năm trước, lúc Da Luật Hoành rời khỏi gia tộc chỉ bất quá là thiếu niên thiên tài tu vi huyền khí Hậu Thiên ngũ phẩm mà thôi, ngắn ngủi năm năm trời, hắn đã đạt được cảnh giới Hậu Thiên thập phẩm đại viên mãn, chỉ còn cách Tiên Thiên một bước xa mà thôi.
- Ha ha, Hoành nhi, không nghĩ ra, tu vi của ngươi, dĩ nhiên tiến nhanh như vậy, thực sự là đáng mừng, quả thật là kiêu ngạo của Da Luật gia tộc chúng ta.
Tộc trưởng Da Luật gia tộc, Da Luật Chân vuốt râu cười, nhìn các vị tộc trưởng gia tộc khác, trên mặt tỏa ra hào quang khoe khoang.
Da Luật Hoành này chính là tiểu nhi tử của thân đệ đệ Da Luật Chân của hắn, lại nói tiếp, coi như cũng là diệt nhi của Da Luật Chân rồi.
Nhưng mà...
- Đừng nói nhiều lời. Hôm nay, ta phụng mệnh tông chủ, qua đây thẩm tra phu phụ Phong Vân Bách Thắng, có đền tội hay không!
Da Luật Hoành nhướng mày một cái, lạnh lùng nói. Căn bản không thèm nể mặt Da Luật Chân một chút nào.
Cũng đúng, hiện nay Da Luật Hoành là người của Ngạo Hàn Tông, tiền đồ không thể số lượng, chính là một Da Luật gia tộc, hắn hà tất phải quá mức quan tâm?
Da Luật Chân bị nghẹn một chút, sắc mặt trắng bệch, không dám nói thêm nửa câu.
Lúc này, Da Luật Hoành chắp hai tai phía sau, thần thái cao ngạo, hơi xem kỹ thi thể của Phong Vân Bách Thắng và Triệu Lâm Lâm, sau đó gật đầu:
- Kiểm chứng không sai lầm, hai kẻ gian ác này, xác thực đã chết.
Phong Vân Vô Ngân nắm chặt hai quyền, móng tay đã đâm sâu vào da thịt trong lòng bàn tay.
Hắn hận! Hắn giận!
Thế nhưng, hiện tại, hắn làm có có tư cách đi hận, đi giận?
- Ngươi là hậu nhân của đôi gian nhân này!
Cuối cùng Da Luật Hoành nhìn về phía Phong Vân Vô Ngân:
- Lời ngươi vừa nói, ta đều nghe thấy được. Ngươi là một người thông minh, ngươi, có thể không chết. Ngạo Hàn Tông chúng ta đều khinh thường ra tay giết hại đối với tồn tại như chó lợn trâu dê!