Rất nhiều tử khí linh thạch, chính khí linh thạch, Tiên Thiên bảo y, các loại Tiên Thiên binh khí đao thương kiếm kích, vũ kỹ bí tịch, thiên tài địa bảo, dược vật, đan dược.
Thu hoạch lớn nhất, là một túi Thiên Nhất thần thủy.
Một túi, chứ không phải một giọt.
Đương nhiên, cái túi này chỉ nhỏ bằng khoảng một nửa bàn tay, nhưng tương đối nổi bật, khoảng chừng trên trăm giọt.
- Thật tốt quá, vẫn còn có Thiên Nhất thần thủy. Chúc lão đã từng nói qua, để Khí Vận Thụ phát triển, có thể dùng Thiên Nhất thần thủy này tẩm bổ.
Phong Vân Vô Ngân tâm thần động lay động.
Hắn đeo cái quả nạp giới kia, bên trong tử khí linh thạch đã lấy hết, sau khi kiểm tra, chỉ thấy mầm của cây Khí Vận Thụ đã cao mấy mét, toàn thân màu xanh biếc, trên cây có 4 lá non, thần quang lượn lờ, khí tức năng lượng tinh thuần bài tiết ra phương viên vài mẫu, chung quanh Khí Vận Thụ, còn có rất nhiều kỳ hoa dị thảo, hương thơm lượn lờ.
Phong Vân Vô Ngân trực tiếp đem túi Thiên Nhất thần thủy, ném vào bên trong nạp giới, sau đó vận khởi một tia kiếm ý rất nhỏ, nhẹ nhàng nhảy lên, đâm rách cái túi, Thiên Nhất thần thủy bên trong, óng ánh long lanh, ngưng mà không tán, từng giọt rơi vãi xuống, sau đó rơi vào trên cây Khí Vận Thụ.
Lập tức, khí tức năng lượng bắt đầu tẩm bổ Khí Vận Thụ.
Phạm vi Khí Vận Thụ bao phủ, mở rộng đến mười mẫu đất, mà lúc này mắt thường có thể thấy được tốc độ tăng trưởng của cây, thân cây dài hơn một trượng, thô to cần đến hai người trưởng thành mới ôm hết. Rất nhiều phân cành cũng bắt đầu rút ra, bên trên đầu cành kết xuất trái cây, những trái cây này hiện lên quả màu ngà sữa, màu tím, màu đỏ nhạt, đó chính là cương khí linh thạch, tử khí linh thạch, chính khí linh thạch, chỉ có điều, mỗi một trái cây cũng chỉ to bằng móng tay, không có ý nghĩa, khoảng chừng ngàn vạn trái cây mói đủ. Những trái cây này quá nhỏ, còn chưa đến thời điểm ngắt lấy.
- Rất tốt, rất tốt.
Phong Vân Vô Ngân liên tục gật đầu.
- Chỉ cần Khí Vận Thụ không ngừng phát triển, thì có vô số tài nguyên tu luyện, để cho ta tiêu xài. Chỉ có điều, cần Thiên Nhất thần thủy quá khổng lồ rồi.
Phong Vân Vô Ngân đem tâm thần từ trong nạp giới lui ra. Bỗng nhiên bên trong đan điền hắn, Giao Long dữ tợn chui ra, chờ ăn. Phong Vân Vô Ngân đem thiên tài địa bảo trên giường, tất cả ném vào trong miệng Giao Long, cho nó ăn.
Sau khi kiểm kê một phen, lần này thu được mấy vạn khối chính khí linh thạch, tử khí linh thạch phẩm chất thượng giai. Phong Vân Vô Ngân lưu lại một bộ phận chính khí linh thạch, sau đó toàn bộ ném vào tử khí hoả lò luyện hóa, Tiên Thiên Giao Long cũng cắn nuốt một bộ phận linh thạch.
Bí tịch có ba mươi mấy cuốn, toàn bộ là Địa giai bí tịch, Thiên giai bí tịch hiếm thấy.
Địa giai kiếm kỹ bí tịch, cũng có 3 cuốn, nhưng Phong Vân Vô Ngân có Thiên giai kiếm kỹ, tạm thời không vội đi tu luyện những Địa giai kiếm kỹ này.
Về phần Tiên Thiên bảo y, Tiên Thiên binh khí, Phong Vân Vô Ngân tạm thời để trong nạp giới.
Trong đó có 2 cổ kiếm, phát ra khí tức Thượng Cổ Kiếm Tu, chưa chờ Phong Vân Vô Ngân kịp phản ứng, kiếm tiên đồ lục trong nạp giới đã tuôn ra hấp lực, đem hai thanh bảo kiếm di vật Thượng Cổ Kiếm Tu này hấp thu rồi.
Kiếm tiên đồ lục hoàng kim sáng bóng, lại nồng đậm hơn một phần, ý chí mông lung, bắt đầu xuyên qua linh hồn Phong Vân Vô Ngân.
- Cảnh giới của ta, sau khi tăng lên tới Tiên Thiên Tử Khí cảnh đỉnh phong, còn chưa có quan sát kiếm tiên đồ lục. Hôm nay, kiếm tiên đồ lục đã chiếm được rất nhiều ý chí tàn phá của Thượng Cổ kiếm đế, vinh quang cũng đã lộ ra, huy hoàng như thần, ý chí vàng óng nồng đậm, ta hiện tại muốn quan sát kiếm tiên đồ lục, cũng nên tìm được diệu dụng của nó, nói không chừng 10 phân 9 kiếm ý sẽ lĩnh ngộ ra. Nhưng nơi đây là địa bàn yêu thú đáy biển, ta cũng không dám chủ quan, tùy ý lâm vào trong ý cảnh kiếm tiên đồ lục được.
Cũng đúng, một khi quan sát kiếm tiên đồ lục, Phong Vân Vô Ngân sẽ tiến vào trạng thái nhập định, vô nhân vô ngã, giống như rơi vào một giấc ngủ say, không cách nào tự kềm chế. Cũng không biết sẽ nhập định bao lâu, có lẽ phải mấy ngày hay nửa tháng đây.
- Cần phải tìm được một chỗ tuyệt mật tu luyện, mới có thể tĩnh tâm quan sát kiếm tiên đồ lục, việc này không thể nóng nảy được. Ngày mai, ta liền rời khỏi Xích Huyết Động phủ, một mình tại thế giới đáy biển du lịch, tìm kiếm chỗ hoang vắng. Nếu gặp được yêu thú gây chuyện, trực tiếp chém giết, luyện hóa thành viên thịt, tăng cường lực lượng cơ thể.
Phong Vân Vô Ngân trong lòng đã có quyết định.
Lúc này, Phong Vân Vô Ngân nằm ngủ, tử khí hoả lò trên đỉnh đầu rầm rầm luyện hóa linh thạch, tẩm bổ Thiên Địa đan điền.
Tại khu vực Xích Huyết Động phủ.
Trưởng lão điện.
Đại Trưởng Lão Xích Huyết Thủy Mãng nhất tộc, là một tên Thánh Giai cổ xưa, tu vi mạnh mẽ. Là thúc thúc của đương kim Mãng Hoàng, nhưng bởi vì nguyên nhân huyết thống, cả đời hắn không cách nào tấn chức trở thành Đế cấp.
Lúc này, Đại Trưởng Lão ngồi ở trên giường, trên mặt toàn bộ đều là mãn nguyện, khóe miệng biểu lộ vui vẻ nhẹ nhàng.
Một mỹ phụ tuyết trắng, đang mặc quần áo, quấn tóc, nàng lúc này có vẻ mặt lười biếng, trên khuôn mặt còn hiện dư vị mây mưa, trên gương mặt hồng nhạt, càng thêm xinh đẹp mị sắc, phong tình vạn chủng.
- Tiểu Tuyết, ngươi lá gan rất lớn đấy, đêm nay mà vụng trộm chạy đến đây. Ngươi không sợ Mãng Hoàng biết được sao?
Đại Trưởng Lão ngưng mắt nhìn mỹ phụ kia xinh đẹp không chê vào đâu được, chậc chậc bật cười.
- Mãng Hoàng hiện tại nào có lòng dạ thanh thản để ý tới chúng ta. Hắn và Trân phi, Tiểu Thất, đang vô cùng cao hứng, bàn luận ngày mai đi cấm địa.
Mỹ phụ kia cảm thán, buồn bã nói.
- Tiểu Tuyết, Mãng Hoàng cùng Tiểu Thất tiến vào cấm địa, chuyến đi này cũng có thể ba năm, bảy tám năm, thậm chí mười năm. Vừa vặn tiện nghi chúng ta, từ nay về sau, thời gian chúng ta hẹn hò nhiều hơn rất nhiều.
Đại Trưởng Lão ánh mắt lập loè, trong con mắt thấu phát ra ánh sáng tham lam cùng dục niệm.
Mỹ phụ trên mặt bỗng nhiên hiện lên một mảnh thần sắc thê lương thương cảm.
- Oan gia, ngươi chỉ biết hẹn hò, hẹn hò. Thật sự là tầm nhìn hạn hẹp, Trân phi tiện nhân kia, còn có Tiểu Thất nghiệt súc, sau khi bọn chúng từ cấm địa tu hành trở về, chúng ta sẽ bị mẹ con bọn hắn ép lên tuyệt lộ. Oan gia, ngươi liền nhẫn tâm để mẫu tử chúng ta biến thành tù nhân sao?
Nói đến đây, mỹ phụ kia lã chã rơi lệ, trong đôi mắt đẹp toàn bộ đều là ủy khuất.
- Tiểu Tuyết! Ngươi muốn cái gì?
Đại Trưởng Lão bỗng nhiên nghiêm mặt nói.
- Ta biết rõ ngươi đang suy nghĩ gì, nhưng ta cho ngươi biết, Tiểu Thất là Thất Thải Mãng Hoàng huyết mạch Xích Huyết Thủy Mãng nhất tộc chúng ta, vạn năm khó gặp. Hắn trời sinh ra đã là Mãng Hoàng, cũng đã không cách nào thay thế. Ngươi muốn bóp chết tiểu Thất là không có khả năng. Đừng nói là ngươi, coi như là ta, cũng không dám vọng động một sợi tóc của Tiểu Thất. Tiểu Tuyết, ngươi mau chóng bỏ ý niệm này đi, để tránh rước họa vào thân, hương tiêu ngọc vẫn.
Ngừng lại một chút, Đại Trưởng Lão gương mặt hòa hoãn xuống, sau đó ôn nhu nói.
- Tiểu Tuyết, ngươi yên tâm, chỉ cần còn ta, Tiểu Thất không có khả năng tổn thương đến ngươi. Ta sẽ bảo hộ mẹ con các ngươi bình an.
- Cũng không phải chuyện như thế.
Mỹ phụ buồn bã nói.
- Oan gia, mẫu tử Trân phi tiện nhân kia số mệnh đã thành, ta cũng mặc cho số phận. Nhưng có một việc, ngươi nhớ lại tình cảm của chúng ta những năm gần đây, ngươi phải làm chủ cho ta.
- Chuyện gì?
Đại Trưởng Lão hai mắt ngưng lại nói.
- Là nhân loại thiếu niên Phong Vân Vô Ngân kia, con ta nhận được tin tức từ Vô Biên Hải vực thế giới loài người. Thì ra Phong Vân Vô Ngân kia, là nhân vật mà các thế lực lớn tại Vô Biên Hải vực tứ Giới truy nã, hắn là tên ác dâm, táng tận thiên lương. Phong Vân Vô Ngân, nhục nhã con ta, còn nghĩ rất nhiều thủ đoạn hèn hạ, hắn có tâm địa ác độc, dạy bảo cho Tiểu Thất nghiệt súc. Người này, nhất định không thể lưu lại, nhất định phải xử trí. Bởi vậy, ta sẽ đem tin tức Phong Vân Vô Ngân ở Xích Huyết Động phủ, đưa cho những thế lực nhân loại truy nã Phong Vân Vô Ngân kia biết được.
- Tiểu Tuyết, điều này không tốt lắm đâu?
Đại Trưởng Lão mặt lộ vẻ khó khăn.
- Ngươi biết rõ, Phong Vân Vô Ngân là huynh đệ sinh tử của Thất hoàng tử, Mãng Hoàng cùng Trân phi, đều cực kỳ coi trọng, dùng lễ đối đãi với Phong Vân Vô Ngân. Mãng Hoàng còn đặc biệt nói qua ta, chỉ cần Phong Vân Vô Ngân tại Xích Huyết một ngày, chúng ta phải dùng lễ nghi rất long trọng đối đãi hắn. Hôm nay, ngươi bán đứng Phong Vân Vô Ngân, điều này, sau này nếu như bị Mãng Hoàng cùng Tiểu Thất biết được, chỉ sợ, chỉ sợ không tốt lắm đâu.
- Hừ!
Mỹ phụ yêu kiều hừ một tiếng, khóc đến lê hoa đái vũ, trên gương mặt vô cùng mịn màng, hiện ra rõ ràng một tia phẫn uất, sau đó nàng xoay người, nói ra.
- Đại Trưởng Lão, ngươi ngay một gã nhân loại, cũng không chịu trợ giúp Tiểu Tuyết đối phó sao, từ nay về sau, chúng ta Ân Đoạn Nghĩa Tuyệt. Những năm gần đây, chúng ta vụng trộm hẹn hò, ta vốn đã áy náy vạn phần, mỗi ngày mỗi đêm đều chờ đợi lo lắng, sợ Mãng Hoàng phát hiện. Nỗi khổ của ta, sợ ngươi cũng không biết. Mà thôi, chúng ta chia tay như vậy, nhất đao lưỡng đoạn.
Nói xong, mỹ phụ muốn đi gấp.
- Tiểu Tuyết!
Đại Trưởng Lão lại đau lòng, lại hoảng loạn, thả ra một đám Thánh Quang, đem mỹ phụ cuốn lấy, sau đó lên tiếng buồn bã thở dài.
- Tiểu Vô, ngươi muốn cùng ta Ân Đoạn Nghĩa Tuyệt, điều này ta làm không được. Được rồi, chờ ngày mai Mãng Hoàng, Trân phi, Tiểu Thất tiến vào cấm địa, ngươi mang tấm lệnh bài này, đem những tên nhân loại kia mang tới. Xích Huyết Thủy Mãng nhất tộc chúng ta, sẽ không trực tiếp tham dự sự tình đối phó Phong Vân Vô Ngân, đám nhân loại tranh đấu, cùng chúng ta không quan hệ.
Nói xong, Đại Trưởng Lão thu hồi Thánh Quang trói buộc, từ trong lòng lấy ra một khối lệnh bài xà hình, lớn bằng lòng bàn tay, bên trong tỏa ra khí tức man hoang tự nhiên, uy nghiêm trầm trọng, sau đó trực tiếp ném cho Tiểu Tuyết.
- Tiểu Tuyết, cái này, ngươi hài lòng chưa?
Mỹ phụ kia nín khóc, mỉm cười, trên gương mặt xinh đẹp phong nhã, vũ mị thành thục hiện ra rõ ràng giống như thiếu nữ trẻ trung, sau đó nàng tiến lên, hời hợt hôn Đại Trưởng Lão. Đại Trưởng Lão ánh mắt lập tức si ngốc, lẩm bẩm nói.
- Oan nghiệt, Tiểu Tuyết, ngươi làm ta mê chết rồi.
Mỹ phụ tay cầm lệnh bài của Đại Trưởng Lão, thướt tha từ trong phủ đệ Đại Trưởng Lão, bước nhanh đi ra, sau khi nàng đi ra khỏi phủ đệ của Đại Trưởng Lão, khuôn mặt đã lộ ra vẻ vô cùng dữ tợn, sát khí, nàng luôn miệng thì thào nói.
- Phong Vân Vô Ngân... Phong Vân Vô Ngân...
Mỹ phụ này đương nhiên là thân mẫu của Đại Công Tử, chính thê của Mãng Hoàng.
Phong Vân Vô Ngân tại động phủ Xích Huyết ở một đêm, hai ngày sau rời giường, vài tên xà nữ tiến tới hầu hạ Phong Vân Vô Ngân mặc quần áo rửa mặt. Sau đó cũng cho Phong Vân Vô Ngân hay, Mãng Hoàng, Thất công tử, Trân phi, đã tiến vào cấm địa, bắt đầu lịch lãm. Thất công tử sau khi xuất quan, ít nhất cũng sẽ tấn chức đến Thánh giai, còn có thể tấn chức Đế giai.
- Người tốt, ngài sẽ ở Xích Huyết động phủ, ở đến lúc Thất công tử xuất quan sao?
Một xà nữ xấu hổ lên tiếng hỏi thăm, trong ánh mắt nàng tràn đầy chờ mong cùng khát vọng, nàng rất muốn Phong Vân Vô Ngân lưu lại.
Không ngờ, Phong Vân Vô Ngân lại nói.
- Không được, ta hôm nay liền rời khỏi Xích Huyết động phủ. Ta có thật nhiều sự tình muốn đi làm, giành giật từng giây, không thể trì hoãn chút nào.
- A? Người tốt, ngài hôm nay muốn đi? Cũng quá gấp rồi?
Vài tên xà nữ, đều toát ra vẻ thất vọng, buồn vô cớ.
- Ha ha, ta cũng không phải đi không trở về, yên tâm, ta từ nay về sau lúc nào rảnh rỗi cũng tới thăm đám các người. Sau này Thất công tử tu thành Thánh giai, thậm chí Đế giai, chỉ cần thân thể của ta tại Vô Biên hải vực, hắn dễ dàng có thể tìm được.
Phong Vân Vô Ngân quyết tâm đã định, mặc cho ai đều không thể giữ lại.
- Nha...
Vài xà nữ, nhất thời nghẹn lời, nghĩ giữ Phong Vân Vô Ngân lại, rồi lại không dám mở miệng. Chỉ có thể đưa mắt nhìn Phong Vân Vô Ngân rời đi.
Phong Vân Vô Ngân tính tình phóng khoáng tiêu sái, biển rộng thiên không, vô câu vô thúc, mỉm cười hướng ngoài cung điện đi đến.
Bên ngoài Cung điện.
Phong Vân Vô Ngân bước đi ra, cũng không còn tính toán từ biệt, muốn tế lên tiên thiên Giao Long, trực tiếp bay khỏi Xích Huyết động phủ.
Đúng lúc này...
Mấy đạo chính khí lưu quang, lóe lên.
- Phong Vân Vô Ngân bằng hữu.
Đại công tử, nhị tiểu thư, Tam công tử, Tứ công tử, Ngũ công tử, Lục tiểu thư, cùng vài tên Xích Huyết thủy mãng nhất tộc hoàng tử công chúa đi tới, đi đến trước mắt Phong Vân Vô Ngân.
- Ừ?
Phong Vân Vô Ngân sững sờ.
- Các ngươi muốn làm cái gì?
- A.
Nhị tiểu thư thản nhiên cười, phong tư cực đẹp.
- Phong Vân Vô Ngân bằng hữu, ngươi muốn rời khỏi Xích Huyết động phủ?
- Các ngươi còn muốn lưu ta?
Phong Vân Vô Ngân nhịn không được cười lên.
- Ta ngày hôm qua giết rất nhiều khách khanh, tự biết nghiệp chướng nặng nề, không dám lại ở đây, do đó muốn từ biệt, sau này còn gặp lại.
- Khanh khách...
Lục tiểu thư, lớn lên tuyết bạch khả ái, cười rộ lên bày ra hai cái má lúm đồng tiền thật sâu.
- Phong Vân Vô Ngân bằng hữu, ngươi thích nói giỡn, những khách khanh kia không biết tốt xấu, trêu chọc Phong Vân Vô Ngân bằng hữu, chết cũng chưa hết tội. Phong Vân Vô Ngân bằng hữu, ngươi chiến lực siêu quần, sát phạt quả quyết, huynh đệ mấy người tỷ muội chúng ta, đều thập phần bội phục thủ đoạn của ngươi, muốn lưu ngươi ở một thời gian ngắn, hướng ngươi lãnh giáo một ít võ đạo.
Vài tên hoàng tử, công chúa, lại đem Phong Vân Vô Ngân vây lại, khuyên nhủ Phong Vân Vô Ngân lưu lại. Mà ngay cả đại công tử, tam công tử, trước cùng Phong Vân Vô Ngân từng có xung đột chính diện, lúc này đều có khuôn mặt tươi cười đón chào, ân cần giữ Phong Vân Vô Ngân lại.
Phong Vân Vô Ngân trong nội tâm hồ nghi bất định, những người này muốn làm gì?