Kiếm Thần Thời Gian là một đạo kiếm ý chỉ thuộc về truyền thuyết.
Trên bầu trời lung linh có vô số Vị Diện, số lượng kiếm tu nhiều như lông lươn, trong đó cũng có không ít nhân tài, nhưng không có bất cứ kiêm tu nào tu luyện thành công kiếm ý Kiếm Thần Thời Gian.
Dù là trong những ghi chép cổ xưa cũng không có ai tu hành thàn công Kiếm Thần Thời Gian đáng sợ này.
Kiếm Thần Thời Gian chỉ tồn tại trong một số truyền thuyết.
Nhưng trước khi ấy, khi Phong Vân Vô Ngân dùng Kiếm Tiên Đồ Lục tu hành kiếm ý thì mơ hồ chạm đến pháp tắc thời gian. Đương nhiên, chút pháp tắc thời gian khi ấy vẫn rất nhạt, chỉ là một ấn tượng vô cùng mơ hồ. Nhưng vừa rồi sau khi Kiếm Tiên Đồ Lục tôi luyện thành bản mệnh thần thông, khi tôi luyện kiếm ý, pháp tắc thời gian kia càng ngày càng chân thực.
Dường như đưa tay ra là có thể chạm tới vậy!
Đó là một cảm giác vô cùng huyền diệu.
Phong Vân Vô Ngân biết, nếu hắn hạ thủ với tín ngưỡng của kiếm phong ấn trong cung điện Kiếm Thần thì rất có khả năng sẽ tôi luyện được pháp tắc kiếm ý kỳ lạ là Kiếm Thần Thời Gian này.
Phong Vân Vô Ngân mặc kệ tất cả, trực tiếp muốn hạ thủ với toà cung điện Kiếm Thần phong ấn một lượng kiếm khí và tinh thần tín ngưỡng của kiếm này!
Tuy không phải lúc thích hợp lắm, tuy có lẽ đây là một sự châm chọc, nhưng không thể phủ nhận, cung điện Kiếm Thần chính là kiến trúc địa tiêu của Đao Kiếm Vị Diện này! Phong Vân Vô Ngân cũng biết ở đây có đao tu chuyên giám sát cung điện Kiếm Thần, chỉ cần Phong Vân Vô Ngân hạ thủ là sẽ bại lộ ngay.
Nhưng một lượng năng lượng lớn như vậy ở ngay trước mặt, cuối cùng Phong Vân Vô Ngân cũng không thể kìm được. Hắn đã chạm tới pháp tắc vĩ đại của Kiếm Thần Thời Gian rồi, nhất định phải bổ sung năng lượng cho Kiếm Tiên Đồ Lục bản mệnh thần thông, tăng nhanh tốc độ lĩnh ngộ, như vậy mới thành công được.
Một kiếm tu đối diện với kiếm ý chí cao vô thượng tuyệt đối sẽ vô cùng ngứa ngáy, bất chấp tất cả phải lĩnh ngộ!
- Bắt đầu thôi!
Phong Vân Vô Ngân khống chế Kiếm Tiên Đồ Lục, bạo phát ra hàng nghìn hàng vạn luồng hấp lực, truyền thẳng lên cung điện Kiếm Thần ở phía trên nghìn mét.
Bên trong cung điện, vô số văn tự, kiếm thuật ảo diệu, kiếm khí, tín ngưỡng của kiếm, tất cả đều bị hấp thụ!
Kiếm Tiên Đồ Lục quả nhiên thần dị, tất cả những thứ gì liên quan đến kiếm đạo đều có thể thôn phệ, có bao nhiêu thôn phệ bấy nhiêu. Dù là kiếm tu lợi hại đến mức nào cũng không thể hấp thụ những thứ thuộc kiếm đạo nhưng thuộc tính khác với kiếm khí bản thân mình. Trong cung điện Kiếm Thần từng có một lượng lớn Kiếm Thần đắc đạo được cung phụng, tuy họ đều tu luyện kiếm thuật nhưng thuộc tính thì khác nhau, hấp thụ bừa bãi kiếm khí khác thuộc tính sẽ bị bạo thể…
Thế nhưng Kiếm Tiên Đồ Lục không quan tâm, tất cả đều trở thhành dưỡng liệu của nó hết.
Phong Vân Vô Ngân nằm dưới lòng đất, phóng thần thức ra, nếu có người của Đao Kiếm Vị Diện xuất hiện thì có lẽ hắn đành xông ra giết thôi.
Nhưng kỳ lạ là đã ba ngày ba đêm rồi chẳng thấy kẻ nào có hành động gì. Trong phạm vi nghìn dặm quanh đây không những không có ai tới mà thậm chí thần thức cũng không…
Quá bất ngờ…
Sự việc quá bất thường!
- Đám đao tu ở đây rốt cuộc đang giở trò gì? Ta đã bán đứng chính mình thế rồi mà còn không truy sát?
Phong Vân Vô Ngân chau mày, nhất thời không hiểu.
- Thôi vậy, mau chóng hấp thụ mọi thứ trong cung điện thôi, thêm được chút nào hay chút ấy!
…
Cung điện Hoàng Phủ Phấn.
Hoàng Phủ Phấn uy nghiêm ngồi trên bảo toạ.
Đột nhiên khoé mắt hắn giật một cái, đao quang kỳ dị bắn ra.
- Ừm, hắn bắt đầu động thủ với cung điện Kiếm Thần rồi. Ngông cuồng, quả nhiên ngông cuồng.
Năm người con của Hoàng Phủ Phấn cũng có mặt ở đây.
- Đáng chết! Đáng chết! Quá to gan! Dám động thủ với cung điện Kiếm Thần sao…
Lão tứ tính tình nóng như lửa gầm lên, đao khí bắn loạn trên đầu, sát khí đằng đằng.
- Ừm, món thần khí của hắn quả nhiên lợi hại, chuyên thu thập kiếm khí và tín ngưỡng của kiếm. Trong cung điện Kiềm Thần toàn kiếm khí dị chủng thuộc tính khác nhau hỗn tạp như vậy mà hắn cũng hấp thụ được. Hơn nữa số kiếm khí ấy vô cùng ngoan cố, bản toạ còn không thể hàng phục luyện hoá chúng, vậy mà hắn có thể…Ừm, đợi khi ta giết chết hắn sẽ lấy món thần khí đó để xem nếu có thể ta cũng muốn luyện hoá nó chơi.
Hoàng Phủ Phấn rất vui sướng.
Đúng thế, Hoàng Phủ Phấn rất vui sướng.
Vốn dĩ có kẻ làm mưa làm gió trước mũi, đối với một Chủ Thần như hắn thì đó là một sự đại sỉ nhục nhưng cùng với việc Phong Vân Vô Ngân lấy đi kiếm khí và tín ngưỡng trong cung điện Kiếm Thần thì tâm linh của Hoàng Phủ Phấn càng thêm hoàn hảo! Hoàn hảo! Không chút tỳ vết!
- Ha ha…khi hắn lấy hết mọi thứ trong cung điện Kiếm Thần thì bản toạ sẽ trở thành Chủ Thần mạnh nhất! Nhất thống thiên hạ!
Năm người con của hắn cũng tươi cười hớn hở.
- Ha ha…phụ thân đại nhân, con cảm thấy dường như đã bước một chân vào trong cánh cửa Chủ Thần rồi…Ha ha ha…
Đại nhi tử không ngừng cười lớn.
Không những bọn chúng, bất cứ một đao tu nào ở Đao Kiếm Vị Diện này tu vi cũng đang tăng lên, vết ố trong tâm linh đều được gột sạch.
Do sự khiếm khuyết trong tâm linh của Hoàng Phủ Phấn không ngừng được hoàn thiện nên phẩm chất của cả Đao Kiếm Vị Diện cũng được nâng lên.
…
Phong Vân Vô Ngân ở dưới lòng đất bảy ngày bảy đêm, tham lam hấp thụ mọi thứ liên quan kiếm đạo trong cung điện Kiếm Thần. Hàng nghìn hàng vạn luồng năng lượng luyện hoá kiếm khí và tín ngưỡng cũng gây ra động tĩnh không nhỏ.
Nhưng chẳng ai đến làm phiền hắn…
Quá kỳ lạ!
Phong Vân Vô Ngân nghĩ thế nào cũng không ra, càng nghĩ không ra lại càng nghĩ ngợi.
Bỗng nhiên hắn nghĩ tới một việc…
- Lần trước, cái tên ở Vị Diện cấp thấp nói vì sự tồn tại của cung điện Kiếm Thần mà tâm linh và tu hành của mấy nghìn đao tu như Hoàng Phủ Phấn bị ảnh hưởng. Nếu loại bỏ hết kiếm khí và ý chí của kiếm tu thì cảnh giới của chúng mới được viên mãn. A, ta hiểu rồi, chúng đang lợi dụng ta thay bọn chúng giải quyết tín ngưỡng tinh thần kiếm tu mà chúng bó tay! Thì ra là vậy…
Phong Vân Vô Ngân hiểu rồi.
- Cái này…ta lại thành ra giúp chúng, không thoả đáng lắm. Nhưng ta không thể vì thế mà từ bỏ được. Ta nhất định phải nghĩ được cách lưỡng toàn.
Phong Vân Vô Ngân lập tức phóng thần thức bao phủ cả cung điện Kiếm Thần.
Bên ngoài cung điện có một tầng thần lực, trong đó là Chủ Thần lự của Hoàng Phủ Phấn. Tầng thần lực này là Hoàng Phủ Phấn dùng để trấn áp kiếm khí trong cung điện. Nếu không có nó thì kiếm khí và tín ngưỡng tinh thần của kiếm sẽ bạo loạn, giết chết vô số đao tu ở Đao Kiếm Vị Diện, đồng thời gây tổn hại nhất định tới Đao Kiếm Vị Diện.
- Hừm? Liệu ta có làm gì được tầng thần lực kia không?
Tim Phong Vân Vô Ngân đập thình thình.
Phải biết là Thiên Địa Bá Khí Quyết của Phong Vân Vô Ngân vô cùng đặc biệt, lôi luyện vạn vật, có thể luyện hoá mọi loại năng lượng để hắn dùng.
Phong Vân Vô Ngân thả Phá Toái Chi Tâm ra.
Uỳnh!
Phá Toái Chi Tâm dừng lại trên tầng thần lực, bắn ra hàng vạn đạo ánh sáng. Thông qua nó, Phong Vân Vô Ngân cũng cảm nhận được sự khủng bố của Chủ Thần lực.
Đao khí thuần tuý và vô số đạo ý chí Chủ Thần đan xen lại mà thành, có lẽ phải đến nghìn tỷ đạo đao khí. Mỗi đạo đao khí đều tinh thuần, tuỳ tiện cũng có thể chặt đứt một đại lục lớn, giết chết một Thượng Vị Thần cũng dễ như trở bàn tay.
Mạnh!
Nhưng thuộc tính của Phá Toái Chi Tâm rất đặc biệt, bao dung thiên địa vạn vật, không hề bị đám đao khí kia công kích.
- Ừm, trực tiếp thôn phệ!
Uỳnh!!
Phá Toái Chi Tâm bạo phát một đạo tuyệt luân khủng bố, hấp lực mạnh mẽ phát ra!
Tầng thần lực bị Phá Toái Chi Tâm thôn phệ mất một phần.
Luyện hoá!
Luyện hoá thành năng lượng bản nguyên!
- Ừm, Thiên Địa Bá Khí Quyết của ta quả nhiên lợi hại, bá đạo tuyệt luân, đúng là có thể hấp thụ luyện hoá Chủ Thần lực!
Phong Vân Vô Ngân mừng rỡ.
Hơn nữa hắn cảm nhận rõ ràng rằng, luyện hoá Chủ Thần lực còn dễ chịu hơn so với Địa Ngục Chi Tử.
Sau khi luyện hoá dần Chủ Thần lực, phẩm chất của Phá Toái Chi Tâm cũng dần được nâng lên.
Giờ Phong Vân Vô Ngân có thể tuỳ ý khống chế Phá Toái Chi Tâm thôn phệ Chủ Thần lực, khống chế bản mệnh thần thôn Kiếm Tiên Đồ Lục hấp thụ kiếm khí và tinh thần tín ngưỡng của kiếm tu trong cung điện Kiếm Thần.
Vẹn cả đôi đường.
…
Bên trong cung điện Chủ Thần của Hoàng Phủ Phấn.
Hoàng Phủ Phấn ngồi khoanh chân, ôn dưỡng đao ý, tiềm tâm tu hành. Khi tinh thần trong cung điện Kiếm Thần dần biến mất, phẩm chất của Đao Kiếm Vị Diện cũng không ngừng tăng lên, tâm linh Hoàng Phủ Phấn càng thêm hoàn thiện, hắn cũng phải tranh thủ thời gian tu hành, tôi luyện tâm linh.
Còn năm người con của hắn cũng ngồi cúi đầu cảm ngộ thiên đạo, muốn nhân cơ hội xung kích Chủ Thần. Phía trên đầu chúng có tinh vân hội tụ, mơ hồ có những đạo Chủ Thần Ngân Tích.
Đang xung kích về hướng Chủ Thần!
Cũng có nghĩa là sáu người bọn Hoàng Phủ Phấn đang ở trạng thái bế quan, tuyệt đối không được có ngoại vật gây rối.
Đúng lúc ấy…
- Hửm?
Hoàng Phủ Phấn mở mắt, đôi mắt vốn dĩ trầm ổn của hắn lúc này loé lên sự chấn kinh và phẫn nộ.
Sự thay đổi của Hoàng Phủ Phấn cũng khiến nhiệt độ cả Đao Kiếm Vị Diện tụt xuống lạnh băng, mặt đất rung chuyển dữ dội.
- Phụ thân đại nhân, sao vậy?
Năm nhi tử của hắn lập tức mở mắt nhìn Hoàng Phủ Phấn đang phẫn nộ.
Thực tế là, sau khi Hoàng Phủ Phấn trở thành Chủ Thần hắn đã phẫn nộ rồi.
Cũng đúng, trong vũ trụ này, việc khiến một Chủ Thần phẫn nộ là rất hiếm.
- Tiểu tử này giỏi thật!
Hoàng Phủ Phấn giận quá lại bật cười:
- Còn dám luyện hoá Chủ Thần lực! Ngông cuồng! Đã ngông đến mức này rồi!
Cả năm nhi tử đều giật mình, dấu tích Chủ Thần trên đầu biến mất…mọi công sức trước đó là tan biến, bắt buộc phải bế quan lại từ đầu.
- Phụ thân đại nhân, hắn…hắn có thể luyện hoá Chủ Thần lực của người? Sao…sao có thể chứ?
Đại nhi tử run rẩy hỏi.
- Lẽ nào sức mạnh của ta lại cảm ứng sai? Quá điên cuồng! Bản toạ không làm gì hắn lại được đằng chân lân đằng đầu, bắt đầu công khai luyện hoá Chủ Thần lực của ta. Hừm, tu vi của hắn như vậy lại luyệnhoá được Chủ Thần lực của ta…Ha ha, một Hạ Vị Thần luyện hoá Chủ Thần lục? Ha ha…bảo vật cũng không ít, không biết là món thần khí gì đây…
Hoàng Phủ Phấn cười gằn.
- Phụ thân đại nhân, vậy chúng ta mau giết hắn đi! Hắn đúng là đang công khai khiêu chiến quyền uy của người!
Tứ nhi tử sát khí đằng đằng nói.
- Hừ, tiểu tử này rất thông minh, vừa luyện hoá cung điện Kiếm Thần, vừa luyện hoá Chủ Thần lực, tốc độ lại cân bằng như nhau. Cũng có nghĩa là hắn muốn luyện hoá cạn kiệt cả cung điện Kiếm Thần và Chủ Thần lực của ta ở đó cùng một lúc. Nói cách khác, nếu ta giết hắn bây giờ thì tâm linh không thể đạt đến mức hoàn hảo. Muốn giết hắn bắt buộc phải đợi đến khi hắn luyện hoá hết tín ngưỡng, tinh thần kiếm tu…Hắn ta suy nghĩ cẩn thận đến đáng sợ.
Phù Dao Trực Thượng Cửu Vạn Lý trầm ngâm.
Rồi hắn vung tay:
- Được rồi, sáu người chúng ta tiếp tục tu hành, bế quan, mặc kệ hắn. Giờ ta đang tu hành đến lúc quan trọng, không thể phân tâm đi đối phó hắn. Cứ để hắn ngông cuồng một lúc. Đến khi ta nhất bộ đăng thiên, cũng chẳng bận tâm chỗ Chủ Thần lực bị hắn luyện hoá, điều dưỡng một chút là bổ sung lại được.
- Được, phụ thân đại nhân, theo ý người!
…
Phong Vân Vô Ngân lúc này vô cùng tiêu dao tự tại.
Hắn công khai hấp thụ Chủ Thần lực vậy mà Hoàng Phủ Phấn lại nhẫn nhịn.
- Ha ha ha…khi ta chưa luyện hoá hết tinh thần văn minh tín ngưỡng Kiếm Thần thi chúng sẽ không dám làm gì ta cả, ha ha ha…Được được, ta sẽ thoải mãi luyện hoá, khoảng hai tháng nữa mới hoàn thành được.
Phong Vân Vô Ngân ngáp một cái, gác chân chữ ngũ nằm ngủ.
Trong lúc ấy thì Kiếm Thần Thời Gian Pháp Tắc của hắn đang ngày một rõ rệt..
Ngày thứ hai mươi…
Kiếm Tiên Đồ Lục đã hấp thụ được khoảng một phần năm cung điện Kiếm Thần, không ngừng truyền vào bản mệnh kiếm khí thần thông.
Đột nhiên một đạo linh quang bắn vào trong mắt Phong Vân Vô Ngân, hắn mở mắt ra, linh hồn rung động:
- Nắm được rồi! Cuối cùng cũng nắm bắt được rồi!
Kiếm khí bản mệnh thần thông đã từ màu tím chuyển thành hoàng kim!
Tử cấp thần thông đột biến thành kim cấp thần thông!
Uỳnh!
Kiếm khí bản mệnh thần thông phát ra một tiếng thần ngữ!
Đó là ngôn ngữ của thần!
Bí ẩn khó hiểu, cổ phác thâm sâu!
Nhưng mang trong nó văn minh và lịch sử của thời hỗn độn sơ khai.
Một lời thần ngữ ngắn gọn chắc không ai hiểu được, có lẽ ngay cả Chủ Thần Hoàng Phủ Phấn cũng vậy.
Nhưng Phong Vân Vô Ngân lại hiểu rất rõ.
Tiếng nói ấy là:
- Kiếm Thần Thời Gian!!!!