Bất tri bất giác, khúc nhạc dần dần phai nhạt. Hồi cuối ở đoạn kết không hoàn toàn ngưng hẳn, giống như phiền muộn cũng giống như cảm thán, vĩnh viễn cũng không dừng lại. Tiếng đàn không biết từ khi nào đã trở nên càng thêm mềm mại. Giống như hốc mắt Tô Luyến chẳng biết từ bao giờ đã đỏ ửng, trong mắt có một làn sương ẩm ướt. Sẽ có người cảm thấy khó hiểu. Nghe nhạc khúc cũng khóc được à? Tô Luyến sẽ khóc, bởi vì nàng nghe được trong ca khúc này ngưng kết...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.