Nói xong, Phí Dương cúi người chào rồi rời khỏi sân khấu. Còn một câu Phí Dương không nói. Bởi vì nó quá tàn nhẫn. Chỉ sợ bây giờ ngươi luôn không rảnh, do công việc, do trò chơi, do đủ loại nguyên nhân —— Chờ đến khi ngươi rảnh rồi, người đã không còn ở đó. Đây là trải nghiệm thực tế của Phí Dương. Xin đừng quên, thời gian rảnh của hắn thật ra còn không nhiều bằng các ngươi… . . . = Lời tác giả = Ông ngoại ta rất thích con cháu cầm tay mình....
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.