Trong nhà Lâm Uyên. Vào khoảnh khắc Lan Lăng Vương tháo mặt nạ xuống, trái táo đang được gọt vỏ trên tay mẹ hắn bỗng lăn xuống đất. Nam Cực ngồi trong góc phòng đột nhiên sủa vang, mà vị giáo viên dạy nhạc đã về hưu này ôm mặt khóc không thành tiếng. “Đó là con trai của ta… Cha sấp nhỏ, ngươi có nhìn thấy không? Con trai của chúng ta đang đứng trên sân khấu, nó đang ở đó!” “Anh!” Lâm Dao cũng bật khóc, nước mắt ràn rụa trên mặt. Lâm Huyên từ ngây ngẩn tới...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.