Đột nhiên. Sau tất cả những phẫn nộ, bất mãn, cau mày, ủng hộ… vô số người trở nên trầm mặc. Trong cơn trầm mặc, bọn họ dần lộ vẻ xúc động. Bọn họ rốt cuộc đã chân chính “nghe” được bài hát này. “Bạn thích tôi? Bạn không thích tôi? Đó là quyền tự do của bạn. Tôi chỉ hy vọng một lúc nào đó tiếng hát của tôi có thể khiến bạn rung động.” “Vì giấc mơ âm nhạc của mình, tôi đã hát ra âm phù đầu tiên, kể từ đó đến nay tôi chưa bao giờ...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.