“Được, lát nữa gặp ngươi ở phòng bên cạnh.” Lão Chu cười đáp, giả vờ như không thấy đôi mắt đỏ hồng của Diệp Hồng Ngư. “Ừm.” Diệp Hồng Ngư nhìn lão Chu, đột nhiên cười nói, “Nhắc mới nhớ, ta và Tiện Ngư lão sư cũng tính là người một nhà, dù sao trong tên của chúng ta đều có một chữ Ngư nha.” Lão Chu: “? ? ?” Khi dễ ta lớn tuổi trí nhớ không tốt hả? Trước đó khi ta dùng câu này để bấu víu quan hệ với ngươi, ngươi còn chẳng thèm để ý...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.