(Dịch nghĩa: Ta muốn cưỡi gió bay lên vút, Lại sợ lầu quỳnh cửa ngọc, Trên cao kia lạnh buốt. Ðứng dậy múa giỡn bóng, Cách biệt với nhân gian.) Không còn là tiếng người trời trên chín tầng mây mà là tiếng nói của người đang ngắm trăng dưới nhân gian nhưng vẫn vô cùng thoát tục. Giờ khắc này, con ngươi Phí Dương co rụt lại, ngay cả trái tim cũng run rẩy không ngừng. Nếu tắt màn hình máy vi tính thì bóng hắn in trên màn hình sẽ là một gương mặt cực kỳ khoa trương....
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.