Nó mãi mãi cũng không bao giờ lạc đường, nhưng có lẽ con người sẽ vì lạc đường mà không tìm được đường về nhà. Con gái thầy giáo An lại đưa Hachiko về nhà, định buộc nó lại, nhưng Hachiko kháng cự bằng cách không ăn không uống. Mấy ngày sau, con gái thầy giáo An đột nhiên hiểu ra. Nàng tháo xiềng xích, mở cánh cửa phòng vốn đang đóng chặt, vừa mỉm cười vừa rơi lệ: “Có lẽ ta hiểu được ngươi rồi.” Hachiko lần đầu tiên không có nổi điên chạy đi. Nó nhìn về phía...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.