Đèn giữa sân khấu vụt tắt, Lâm Uyên thả tay cầm micro xuống. Rõ ràng đã hát xong ca khúc nhưng tiếng đàn đệm của đội nhạc vẫn khiến bi thương lan tràn trong không trung, rót vào trái tim mỗi khán giả, bên tai bọn họ vẫn còn lượn lờ giọng hát khàn khàn mê hoặc kia. “Trời ạ! Giọng khản đặc sao có thể hay đến thế?” “Ta nghe mà rơi nước mắt. Mẹ nó ta nhất định phải nghe bài này trăm lần. Lẽ ra anh nên trốn dưới gầm xe chứ không nên ở trong xe…...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.