Về phần chủ tịch thì đợi hôm nào hắn có trạng thái tốt lại vẽ cho ông ấy một bức là được. “Tặng ta?!” Trịnh Tinh rốt cuộc cũng nỗ lực để rời mắt khỏi bức tranh và nhìn về phía Lâm Uyên, biểu tình trên mặt nghiêm túc vô cùng. “Ngươi biết giá trị của bức tranh này không?” “Đại khái.” “Được, quyết định vậy đi!” Trịnh Tinh rất sợ Lâm Uyên đổi ý, vừa nói chắc xong chính nàng cũng cảm thấy ngượng ngùng. “Trịnh di sẽ không chiếm lợi của ngươi, ngươi ra giá đi.” “Ta nói...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.