Tô Mạt nhìn thấy, đôi mắt giật giật, vội vàng nói: "Anh cả, để em xách ba lô cho anh."
Tô Dịch Thâm xua tay nói: "Không cần, em xách túi hành lý kia, giúp anh đỡ mẹ một chút." Đường tuyết trơn trượt, mẹ còn đi giày da, đừng để té ngã.
Túi hành lý để lại cho Tô Mạt chứa đầy quần áo, tương đối nhẹ.
Về đến nhà, Tô Mạt lại bận rộn. Cô nhanh chóng nhóm lửa, đốt tường lửa, đốt kang, rồi đun một nồi nước, chờ đun nóng xong đưa cho Phó Mạn Hoa và Tô Dịch Thâm tắm rửa.
Hai mẹ con thấy Tô Mạt bận trước bận sau, trong mắt có chút kinh ngạc.
Lúc trước Canh Trường Thanh đã gọi điện nói Tô Mạt chăm sóc cho gia đình mình tốt lắm, thực ra bọn họ cũng nửa tin nửa ngờ, nhưng bây giờ thấy Tô Mạt như vậy, bọn họ mới hoàn toàn tin tưởng.
Sau khi sưởi ấm, Phó Mạn Hoa bắt đầu nhìn quanh nhà.
Tuy không bằng căn nhà của nhà họ Tô, nhưng ở nông thôn này cũng đã rất tốt rồi.
Gia cảnh đàng trai ở trong này, hẳn được xem là rất giàu có.
Phó Mạn Hoa nhìn khung gỗ nơi Tô Mạt trồng rau trong nhà, cảm thấy thú vị: “Cái này là cháu trồng à?”
Tô Mạt gật đầu: “Đúng vậy, mùa đông phương bắc không có rau xanh để ăn, cháu nhân giống trong phòng, mùa đông còn có chút rau xanh.”
Rau xanh này là Tô Mạt sử dụng dị năng chải vuốt sợi mỗi ngày nên chúng vô cùng khỏe mạnh, dù đi vắng vài ngày nhưng hiện tại chúng vẫn xanh tươi, phát triển tốt, hiện tại đã cao mười centimet.
"Tiểu Mạt, thấy cháu như vậy, bác cũng yên tâm."
Tô Mạt cười nói: "Trước kia cháu không hiểu chuyện, làm cho bác lo lắng."
Phó Mạn Hoa cười cười: “Người một nhà không nói lời hai nhà*, quan trọng nhất là cháu sống tốt. Cháu cũng không biết, khi nghe tin cháu kết hôn ở đây, bác cháu đã lo lắng đến vài ngày không ngủ.”
*thành viên trong nhà thì không nói chuyện khách khí như người ngoà i
*thành viên trong nhà thì không nói chuyện khách khí như người ngoà
Tô Mạt hơi áy náy, lúc đó cô chỉ nghĩ đến việc rời khỏi viện thanh niên trí thức, hơn nữa trong thôn còn có tin đồn, cô cảm thấy Lục Trường Chinh không tồi. Cộng với trải nghiệm mới xuyên sách, bốc đồng nên quyết định kết hôn.
“Thật xin lỗi, bác gái, là cháu quá xúc động, hại mọi người lo lắng.”
"Bất kể có xúc động, chỉ cần kết quả tốt là được. Hiện tại thấy cháu như thế này, rõ ràng rất tốt, chúng ta cũng yên tâm."
"Nhà chồng cháu ở đâu?" Phó Mạn Hoa hỏi.
“Vừa rồi lúc tới đây, có mấy dãy nhà ngói gạch xanh lớn.” Tô Mạt nói.
Phó Mạn Hoa gật đầu: “Chúng ta nghỉ ngơi một lát, lát nữa qua đó thăm hỏi một chút.”
Sau đó, bà ấy xách một cái túi hành lý lên, đặt lên ghế rồi mở ra: "Đi đường xa, bác cũng không mang theo quà gì cả. Cái túi này toàn vải dệt, cháu muốn gì thì giữ lại. Còn lại, cháu xem chuẩn bị cho cho nhà chồng cháu mỗi nhà một mảnh.”
Tô Mạt đi qua nhìn, thấy cả một túi đựng đầy vải, cô không khỏi chậc lưỡi: "Bác, sao bác lại mua nhiều vải như vậy?"
"Chú Canh của cháu cố ý gọi điện cho bác, bảo tôi mang thêm vải cho cháu. Bác nghĩ, vải diềm bâu Thượng Hải nổi tiếng khắp cả nước, nên mua thêm về tặng cho nhà chồng cháu làm quà."
Bà ấy cũng nghe Canh Trường Thanh nói, ở nông thôn, mỗi năm mỗi người chỉ được phát phiếu vải ba thước bốn, nên nghĩ ở đây vải đang khan hiếm.
Bà ấy là người nhà mẹ đẻ lần đầu đến nhà, nhất định không thể keo kiệt. Nhà mẹ đẻ thực lực hùng hậu, Tiểu Mạt ở nhà chồng mới có tiếng nói.
Mỗi mảnh vải này dài bảy thước, đủ để một người đàn ông trưởng thành may được một bộ quần áo. có một số mẫu đẹp, bà ấy còn lôi ra thêm vài mảnh nữa.
Cũng nhờ có mối quan hệ bền chặt của nhà họ Tô trong xưởng dệt, nếu không chỉ là phiếu vải thôi,cũng đã đủ rắc rối cho bà ấy rồi.
Tô Mạt nghe là Canh Trường Thanh nhờ, cô không khỏi mỉm cười, xem ra cái chăn bông đêm đó đã để lại ấn tượng sâu sắc cho chú Canh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-vai-phu-phao-hoi-dua-vao-di-nang-buoc-len-dinh-cao-nhan-sinh/chuong-139.html.]
Lần này khi đi mua sắm ở chợ Bắc Kinh, bà ấy tình cờ bắt gặp một mảnh vải bị lỗi đang được bán miễn phí, liều mạng tuổi trẻ khỏe mạnh, nên giật cho cô một mảnh lớn. Nó có màu vàng nhạt với những bông hoa, thích hợp làm vỏ chăn.
Lát nữa cô sẽ làm vỏ chăn, để anh cả không phải đắp chăn bông nữa.
"Được rồi, cảm ơn bác." Tô Mạt cảm động, biết bà ấy đang cố gắng cứu lấy thể diện.
Phó Mạn Hoa lại lấy một chiếc ba lô khác, từ trong đó lấy ra rất nhiều thứ: "Này là kem bông tuyết, dầu gội và sữa tắm này, bác cố ý đến cửa hàng Hữu Nghị mua cho cháu. Bác cũng mua một đôi bốt da nhung, bên này tuyết rơi, vừa vặn có thể mang.”
“Còn có hai lon sữa đặc, cháu giữ một lon mà uống. Lon còn lại, lát sang nhà chồng, đưa cho ông nội cháu.”
“Bác cũng chọn cho em một chiếc váy, kiểu dáng mùa thu, chờ đến mùa xuân thu lại mặc..."
Phó Mạn Hoa một bên vừa lấy đồ ra, vừa nói, trong lời nói tràn ngập sự quan tâm của người lớn dành cho người nhỏ tuổi.
Sau khi lấy những thứ này, Phó Mạn Hoa lần lượt lấy ra từng mảnh vải trong túi hành lý, đặt lên trên giường, cùng Tô Mạt chọn ra những thứ sẽ mang đến cho nhà họ Lục.
Tổng cộng có hơn hai mươi mảnh, phần lớn là vải bông, vải chéo và vải kaki với màu sắc đẹp mắt, còn có một số mảnh vải nhung, thậm chí còn có hai mảnh vải thời trang nhất như vải tổng hợp và len.
“Mảnh vải nhung màu xám này hơi tối, con gái như cháu mặc không hợp, lát nữa sẽ đưa cho mẹ chồng cháu. Cháu chọn thêm hai mảnh nữa, đưa cho hai anh chị dâu.”
Tô Mạt xem xét, chọn ra hai mẫu có màu sắc và hoa văn phù hợp với trẻ em hơn.
"Bác, nước nóng rồi, bác và anh cả có muốn rửa mặt, ngâm chân cho ấm không?" Tô Mạt thấy trong phòng bắt đầu ấm lên, nên nghĩ nước cũng nóng rồi.
"Cũng được, bác lau người chút." Phó Mạn Hoa nói.
Bà ấy ở trên tàu năm sáu ngày, cả người đều có mùi. Một lát lần đầu gặp mặt, người khác lại nghĩ bà ấy không chú ý đến vấn đề vệ sinh.
"Nếu không thì trực tiếp tắm luôn đi? Cháu có bồn tắm lớn, đun một nồi nước lớn, đủ dùng." Tô Mạt cảm thấy lau người không bằng tắm luôn cho rồi.
"Ai da, có thể tắm thì tốt quá." Phó Mạn Hoa vui vẻ.
Bà ấy ở phía nam ngày nào cũng tắm, mấy ngày không tắm, đúng là làm gì cũng không thoải mái.
Tô Mạt vội vàng đi ra ngoài, lấy bồn tắm ra rửa sạch, sau đó chuyển sang phòng phía tây, bảo Tô Dịch Thâm đổ nước nóng vào, sau đó lại ra bể múc nước.
Sau khi Tô Dịch Thâm đổ đầy nước tắm cho Phó Mạn Hoa, anh ấy bước ra tiếp quản công việc của Tô Mạt.
Tô Dịch Thâm vừa múc nước vừa hỏi: “Cha mẹ cậu ấy đối với em tốt không?”
Tô Dịch Thâm là một người trầm ổn, không phải loại người nói nhiều, cách biệt tuổi tác với Tô Mạt rất nhiều, không giống như Tô Dịch Viễn, có mối quan hệ thân thiết với Tô Mạt. Nhưng đối với người em họ duy nhất này, cũng là rất yêu thương, anh ấy thuộc kiểu người nói ít nhưng làm rất nhiều.
Tô Mạt gật đầu: "Bọn họ đều rất tốt với em."
"Chú thím có khỏe không?"
"Vẫn khỏe." Cô ấy đã hai mươi ngày không đến chuồng bò, cũng không biết bây giờ ở đó thế nào rồi.
"Nếu thuận tiện, hai ngày tới hãy đưa anh đến đó xem."
"Được." Tô Mạt đáp lại.
"Không biết mấy ngày tới chồng em có thể quay lại được không." Tô Dịch Thâm thở dài. Mọi chuyện chỉ là ngẫu nhiên, nếu lần này không gặp được, thì không biết sau này phải bao lâu mới có thể gặp một lần.
Anh ấy cũng chỉ xin nghỉ một tháng, nhiều nhất chỉ có thể ở lại đây ba bốn ngày. Bọn họ phải về Quảng Tây, hành trình sẽ mất ít nhất tám đến mười ngày, phải đổi bốn lần tàu.
Họ khởi hành từ tỉnh Quảng Tây vào ngày 14 tháng 11, hôm nay là ngày 27.
Tô Mạt cũng không biết, dù sao đây là mệnh lệnh của cấp trên. Nhưng cô nghĩ, nếu Lục Trường Chinh biết nhóm bác cả của cô đến thì anh cũng sẽ tranh thủ thời gian để quay lại.
Sau khi Phó Mạn Hoa tắm xong, ba người thu dọn đồ đạc chuẩn bị đến nhà nhà họ Lục.
Vừa bước vào sân đã gặp Lý Nguyệt Nga đang cầm thứ gì đó.
Lý Nguyệt Nga cũng nhìn thấy khói bắt đầu bốc lên ở bên này, biết bọn họ đã trở lại, nên bà ấy mang đồ của Tô Mạt lại đây.