Mục lục
Xuyên Thành Vai Phụ Pháo Hôi, Dựa Vào Dị Năng Bước Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhưng dâu cả lại có tới tám cân thịt, lần này cô ấy đặt trước bốn cân, cũng là hai cân mỡ hai cân thịt. Hai cân thịt ấy Lưu Ngọc Chi cầm đi muối một cân, còn một cân thì băm ra làm nhân sủi cảo.

Bữa trưa ăn một ít, buổi tối cũng không ăn nhiều.

“Cha thằng bé này, anh có muốn cầm một bát sủi cảo qua cho cha mẹ không?” Lưu Ngọc Chi hỏi. Cô ấy nghĩ cha mẹ chồng cũng được chia thịt nên không cho.

Lục Hành Quân xua tay: “Em ba vừa cầm cho cha mẹ rồi, họ già ăn không được mấy, ăn không hết nhiều thế đâu. Lần sau chúng ta cho.”

Ngẫm nghĩ một lúc, Lục Hành Quân lại nói: “Lần sau có gì ngon em hãy nhớ tới cha mẹ, dù cho nhiều ít cũng được, tối thiểu phải cho họ.”

Lưu Ngọc Chi nghe vậy lại thấy không vui, cứ như cô ấy là người keo kiệt phàm ăn vậy.

“Thì cũng tại em nghĩ cha mẹ cũng có nhiều thịt như chúng ta rồi mà, bọn họ chỉ có ba miệng ăn, nhưng chúng ta thì tận năm miệng ăn đấy. Ngày nào lũ trẻ cũng mong được ăn ngon.”

“Có nhiều thì cho nhiều, có ít thì cho ít, dù chỉ cho họ chút ít thôi cũng là cho, cũng là lòng hiếu thảo của chúng ta.” Lục Hành Quân nói, anh ta là anh lớn trong nhà, anh ta nên gánh vác trọng trách hiếu thảo với ông bà già mới phải.

“Em là dâu trưởng, cũng phải làm gương cho các em chứ.”

Lưu Ngọc Chi cười chế giễu: “Dâu trưởng ấy à? Vợ thằng ba còn được, chứ anh thấy vợ thằng hai đấy, cô ta coi em là chị dâu cô ta bao giờ chưa?”

Lục Hành Quân cứng họng, không còn lời gì để nói.

Ngày hôm sau, Tô Mạt ăn sáng xong, cô đạp xe tới bưu điện gửi đồ cho Lục Trường Chinh.

Ngoài áo len và sốt nấm ra thì cô cũng gửi khá nhiều hạt dẻ, hạch đào với hạt thông. Tối qua cô viết một lá thư cho anh, kể về một số chuyện xảy ra gần đây, cũng ngỏ ý mơ hồ rằng mình nhớ anh, dặn dò anh chú ý đến sự an toàn và sức khỏe bản thân.

Nghĩ là gửi ở bưu điện công xã còn phải thêm một ít thủ tục nên Tô Mạt tới thẳng bưu điện huyện để gửi, Thời điểm đóng gói, Tô Mạt còn dặn nhân viên bọc sốt nấm mấy lớp, tránh để lúc vận chuyển sốt rỉ ra ngoài làm bẩn áo len.

Nhiều đồ nên dù đường khá ngắn nên vẫn tốn một tệ.

Gửi đồ xong xuôi, Tô Mạt lại đi rút năm mươi tệ mà bác gái gửi cho. Cô ngẫm nghĩ một lúc, thấy nên gọi điện cho bọn họ để nói sơ qua về tình hình bên này.

Tô Mạt báo số điện thoại cho nhân viên trực bốt, đầu dây bên kia bắt máy, nhân viên mới gọi Tô Mạt vào.

Hôm nay Tô Đình Đức không có nhà, chỉ có Phó Mạn Hoa và anh họ thứ hai của Tô Mạt – Tô Dịch Viễn. Người nghe máy là Tô Dịch Viễn.

“Em gái, anh nghe cha mẹ nói em đã cưới chồng bên đó rồi hả? Sao lại như vậy?” Tô Mạt vừa mới alo, giọng điệu kích động của Tô Dịch Viễn đã truyền tới.

“Anh hai, sao anh lại ở nhà?” Cô nhớ hình như Tô Dịch Viễn không phải bộ đội ở tỉnh Quế.

Tô Dịch Viễn lớn hơn nguyên chủ bốn tuổi, lúc còn nhỏ, anh ta cũng từng sống ở Thượng Hải một thời gian, mối quan hệ giữa anh ta và nguyên chủ rất tốt. Anh ta cũng là người thường xuyên gửi tiền và đồ cho nguyên chủ.

“Tại sao anh lại không được ở nhà? Anh đã được điều đến tỉnh Quế rồi, đừng có lảng sang chuyện khác nữa, nói nhanh đi, tại sao em đã đi cưới chồng rồi?”

Lúc Tô Dịch Viễn về nhà, sau khi nghe che mẹ nói xong, anh ta suýt tức chết. Nếu không phải tại anh ta vừa được điều đến đây nên chưa thể xin nghỉ phép, chắc anh ta sẽ lao tới tỉnh Hắc Giang ngay mất.

Tô Mạt đành kể lại chuyện Lục Trường Chinh cứu mình cho anh ta.

“Vậy là em phải cưới cậu ta chỉ vì chuyện này thôi?” Tô Dịch Viễn thật sự không tin nổi.

“Cũng không hẳn là vì chuyện này, chủ yếu là do anh ấy trông đẹp trai, đúng kiểu mà em thích.”

Tô Dịch Viễn: …

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-vai-phu-phao-hoi-dua-vao-di-nang-buoc-len-dinh-cao-nhan-sinh/chuong-89.html.]

“Em gửi một tấm ảnh cậu ta tới đây cho anh, anh muốn xem thử cậu ta đẹp trai đến mức nào.” Tô Dịch Viễn suýt sặc, anh ta rất muốn xem đó là người thế nào mà có thể khiến em gái anh ta vừa liếc mắt cái đã thích.

Nhà họ Tô cũng toàn người ưa nhìn, thường là những người đẹp trai anh tuấn trong miệng người khác.

“Gửi rồi, mấy ngày trước em có gửi một ít nấm mật ong, hạt dẻ linh tinh cho mọi người qua bưu điện. Chắc tầm mấy ngày nữa là tới nơi.” Lúc Tô Mạt ra bưu điện gửi đồ lần trước, cô cũng gửi luôn một tấm ảnh qua đó.

“Em gửi mấy thứ kia làm gì? Em để lại mà ăn, không đủ tiền thì cứ nói với anh hai, anh hai sẽ gửi tiền cho em.”

“Anh hai, em đủ tiền tiêu mà. Mấy thứ kia là em nhặt được từ trên núi, là đặc sản của vùng núi phía Bắc đấy, ở phía Nam không có đâu. Em gửi qua bưu điện rồi, mọi người ăn thử nhé.”

Tô Dịch Viễn nghe xong mà suýt oà khóc, cô em gái nhỏ dễ thương của anh ta lại đi lên núi để nhặt đồ, vất vả biết bao.

Đang lúc Tô Dịch Viễn định biểu diễn trò lừa tình thì Phó Mạn Hoa đứng bên cạnh đã đánh anh ta: “Gọi điện thoại đường dài rất tốn kém, nói ngắn gọn thôi, hỏi xem em gái con gọi tới là vì chuyện gì.”

Tô Dịch Viễn cứng họng, bấy giờ mới hỏi: “Em gái, em gọi điện thoại tới thế này có chuyện gì không?”

“Anh hai, có phải bác cả đang đứng bên cạnh anh không? Để em nói chuyện với bác gái đi.”

Tô Dịch Viễn đành đưa điện thoại cho Mạn Hoa với thái độ rất không tình nguyện.

“Bác cả, cháu nhận được tiền rồi, sau này bác không cần gửi nữa đâu. Cháu đã gặp ông nội Trương, bọn họ đều cho cháu tiền, cháu đủ tiền tiêu mà.” Tô Mạt nói.

“Cháu gặp bọn họ à? Bọn họ thế nào rồi? Ông già có khoẻ không?”

“Tinh thần khá ổn định, nhưng người thì gầy đi nhiều lắm. Cháu sẽ dành thời gian để tới thăm bọn họ thường xuyên hơn, dặn bọn họ chăm sóc sức khoẻ thật tốt.”

“Được, cháu cũng nhớ chăm sóc bản thân cho tốt đấy.” Phó Mạn Hoa nhắc nhở.

“Cháu biết rồi, bác cả không cần lo lắng đâu. Mấy ngày trước cháu tới chỗ chú Canh, chú ấy cũng cho cháu một trăm tệ.” Tô Mạt cũng nói khéo là Canh Trường Thanh cũng giúp đỡ bọn họ.

“Ừm, chú Trường Thanh của cháu là người tốt, nhưng chú ấy cũng bận bịu công việc, cháu đừng tới tìm chú ấy quá nhiều.”

Có Canh Trường Thanh đứng trên âm thầm bảo vệ, cuộc sống của những người đó sẽ không tới mức quá khổ sở. Nhưng nếu để liên lụy tới Canh Trường Thanh thì e là tương lai khó đoán trước được lắm.

“Cháu hiểu mà, bác cả yên tâm.”

“Được rồi, có lẽ hai tháng nữa bác sẽ tới thành phố Hải, đến lúc đó bác sẽ tìm cháu.” Phó Mạn Hoa nói.

“Dạ, lúc nào tới bác cả cứ nói với cháu một tiếng, cháu sẽ tới huyện thành đón bác.” Có tuyến xe đi từ thành phố đến huyện Thanh Khê.

“Được, đến lúc đó bác sẽ gửi điện báo cho cháu.” Phó Mạn Hoa nói.

Sau đó hai người hỏi thăm sức khoẻ nhau rồi cúp máy, Tô Dịch Viễn vẫn đang đứng bên cạnh đợi đến lượt mình nói chuyện thấy vậy thì giận đến mức trợn tròn mắt.

Cuộc trò chuyện lần này kéo dài mười phút, tốn mười một tệ của Tô Mạt.

Nói chuyện điện thoại xong, Tô Mạt nghĩ đến việc tới hợp tác xã mua bán mua ít thịt, số thịt cô mua trước đó cũng chỉ còn một cân.

Bao gồm cả những gì Canh Trường Thanh thì hiện giờ trong tay Tô Mạt có phiếu mười cân thịt. Cô tới đó trước xem thịt thế nào rồi sẽ quyết định mua mấy cân sau.

Tô Mạt ra khỏi bưu điện không bao lâu thì gặp chị Lưu.

Chị Lưu đang nói chuyện cười đùa với một người phụ nữ trung niên đẩy xe đạp, nhìn thấy Tô Mạt, chị Lưu vội chạy đuổi theo cô.

“Em gái Tô, em đi đâu vậy?” Chị Lưu thấy trên xe đạp Tô Mạt chỉ treo một cái sọt, hơn nữa nó cũng không đựng cái gì nên hơi thất vọng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK