Quả nhiên, vừa bước ra khỏi vành đai đã nhìn thấy một số người cầm s.ú.n.g đang tiến vào núi, chắc là đội dân binh của đại đội.
Tô Mạt nhìn thấy bọn họ thì ra vẻ kinh ngạc hỏi: “Vừa rồi tôi nghe thấy tiếng súng, các anh đi bắt con mồi nào sao?”
Đội trưởng dân binh Lục Bảo Gia xua tay: “Đã muộn rồi, thanh niên trí thức Tô mau về nhà đi.”
“À!” Tô Mạt đáp lại, dáng vẻ muốn nói lại thôi nhặt củi lên, còn thỉnh thoảng quay lại nhìn, vẻ mặt vô cùng tò mò.
Tô Mạt vừa đến gần nhà thì nhìn thấy Lý Nguyệt Nga lo lắng đi tới đi lui ở ngoài sân.
Nhìn thấy Tô Mạt, Lý Nguyệt Nga vội vàng chạy tới: “Tiểu Mạt, nhóc con con đó, sao muộn thế này mới về? Làm mẹ lo muốn chết.”
“Mẹ, sao vậy? Con đi đào một số thứ cho nên có hơi muộn. Vừa rồi con gặp đội dân binh dẫn người vào trong núi, lúc con còn ở trên núi hình như nghe thấy tiếng súng, có phải bọn họ b.ắ.n trúng thứ gì tốt không?” Tô Mạt giả vờ tò mò hỏi.
Lý Nguyệt Nga hạ giọng: “Có lẽ không phải, người về báo cáo nói rằng tiếng s.ú.n.g không phải từ s.ú.n.g tự chế mà là từ s.ú.n.g lục. Cha con và đại đội trưởng đã cùng đến công xã báo công an.”
Người quay lại báo cáo là một người lính cho nên có thể nghe thấy sự khác biệt giữa tiếng súng. Người ta nói nếu nghe thấy hơn chục tiếng động thì chắc chắn đã có chuyện gì đó xảy ra.
Thời buổi này, gián điệp tràn lan, dân chúng rất nhạy cảm với tiếng súng.
“Trong khoảng thời gian này con đừng lên núi nữa, trên núi có lẽ sẽ không yên bình.” Lý Nguyệt Nga nói.
Tô Mạt nhanh chóng gật đầu, ra vẻ vô cùng ngoan ngoãn. Sau đó cô kéo kéo túi vải buộc vào cột trúc xuống đưa cho Lý Nguyệt Nga, nhỏ giọng nói: “Mẹ, hôm nay con phát hiện Hoàng Liên, đào được rất nhiều.”
Lý Nguyệt Nga kinh ngạc, bà mở túi ra thấy đó thực sự là Hoàng Liên. Sau khi ngắm chừng trọng lượng, nó nặng khoảng hai ba cân, phơi khô cũng còn khoảng một cân.
Giá của Hoàng Liên rất đắt, ở trạm thu mua, một cân khô có thể bán 8 tệ.
Tiểu Mạt đúng là người may mắn, người khác lên núi không kiếm được gì. Vậy mà cô không chỉ có thể đào ra nhân sâm hoang dã, mà loại hiếm gặp như Hoàng Liên này cũng có thể đào nhiều như vậy.
Lý Nguyệt Nga buộc túi lại: “Con xử lý rồi phơi khô đi, đến lúc đó mang đến trạm thu mua để bán.”
Tô Mạt gật đầu.
Lý Nguyệt Nga giúp Tô Mạt mang củi vào kho chứa củi, nhìn thấy đống củi chất cao bên trong có chút kinh ngạc: “Những thứ này đều nhờ thằng nhóc Quốc Bình lấy cho con sao?”
“Gần như vậy, bản thân con cũng tự lấy một phần.” Tô Mạt không nói rõ, thật ra hơn phân nửa chỗ này đều là do cô âm thầm chuyển về từ không gian.
“Con vẫn chưa đưa tiền cho cậu ấy, mẹ, mẹ cảm thấy nên đưa cho cậu ấy bao nhiêu tiền?” Tô Mạt hỏi.
Lý Nguyệt Nga nhìn rồi nói: “Cho 5 hoặc 6 tệ gì đó đi.”
Lục Quốc Bình cũng là một đứa trẻ khốn khổ, cha cậu tham gia quân ngũ nhưng sau đó đã hy sinh, để lại một mình mẹ cậu ấy nuôi hai anh em. Phần lớn tiền trợ cấp của cha cậu ấy đều bị gia đình ông bà và chú của cậu ấy lấy hết, chỉ để lại một ít cho ba mẹ con bọn họ.
Tuy nói bọn họ là gia đình liệt sĩ, đại đội cũng chăm sóc một phần, nhưng lúc đó mọi người đều ăn không đủ no, có thể chăm sóc bọn họ được bao nhiêu chứ.
Khi không có thức ăn, mẹ của cậu ấy để bụng nói nhường đồ ăn cho hai đứa trẻ, còn mình thì uống nước để cầm chừng. Bây giờ hai đứa trẻ đã lớn, mình cũng mệt mỏi và ốm yếu, rõ ràng trẻ hơn bà 10 tuổi nhưng lại trông già hơn bà cũng 10 tuổi.
Nghĩ vậy, Lý Nguyệt Nga lại nói: “Nếu con xem trọng bọn họ thì mua chút trứng gà cũng được, vợ thằng bé cũng sắp sinh rồi, con cũng có thể cho cô ấy một ít đường nâu.”
“Vâng.” Tô Mạt đáp lại: “Mẹ, mẹ chờ một lát, con cắt mấy miếng nhân sâm, mẹ lấy về pha thành nước hoặc hầm canh cho ông nội uống.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-vai-phu-phao-hoi-dua-vao-di-nang-buoc-len-dinh-cao-nhan-sinh/chuong-97.html.]
Lục Bá Minh cũng đã uống bốn năm ngày, hiện tại tình trạng của ông đã tốt hơn rất nhiều, mỗi ngày có thể ngâm một hoặc hai lát sâm trong nước hoặc hầm thành canh để duy trì là được.
Ngày hôm qua Tô Mạt đã lấy cây nhân sâm hoang dã từ không gian ra, đặt ở nơi thoáng gió cạnh cửa sổ cho khô. Nếu không nhiều ngày như vậy mà nó vẫn giống như dáng vẻ mới đào thì sẽ không hợp lý.
Sau khi vào nhà, Tô Mạt lấy nhân sâm từ cửa sổ giường đất cắt vài miếng, gói trong khăn giấy rồi đưa cho Lý Nguyệt Nga.
“Mẹ, chờ khi nào cây nhân sâm này khô, con sẽ giữ lại cho mẹ và cha. Mười ngày nửa tháng hai người hầm canh hoặc ngâm nước uống cho nhà mình.”
“Được.” Lý Nguyệt Nga gật đầu, lát nữa bà sẽ gửi tiền nhân sâm rừng cho Tiểu Mạt.
“Muộn rồi, con đừng nấu cơm, mẹ có làm bánh bao ở nhà, lát nữa mẹ lấy mấy cái cho con, con mang về ăn với sốt nấm, rất ngon.” Lý Nguyệt Nga nói.
“Được, vậy con không nấu cơm nữa, mẹ vất vả rồi.”
Lý Nguyệt Nga xua tay: “Mấy cái bánh bao thì có gì vất vả đâu chứ. Con chờ chút, mẹ về lấy ngay cho con.”
Nói xong, Lý Nguyệt Nga vội vàng rời đi, chẳng mấy chốc đã mang mấy cái bánh bao đến, kèm theo đó còn có 300 tệ.
“Tiểu Mạt, 300 tệ này là tiền nhân sâm, mẹ cũng không biết nó có đủ hay không, nhưng cha mẹ chỉ có nhiêu đây mà thôi, con nhận đi.”
Tô Mạt mỉm cười, cô cảm thấy hạnh phúc vì có được cha mẹ chồng hiểu chuyện như vậy. Bọn họ sẽ không cho rằng mình là hậu bối cho nên phải hiếu thảo, bọn họ sẽ đền bù tương xứng cho mình nếu ở trong phạm vi năng lực của họ.
Điều này cũng đã thắng phần lớn mọi người.
“Mẹ, mẹ lấy tiền về đi, ông nội đã đưa tiền cho con rồi.” Tô Mạt nói.
“Hả? Ông nội đưa tiền cho con sao? Con trả tiền lại cho ông nội đi, lấy tiền của cha mẹ này.” Lý Nguyệt Nga nói. Ông cụ có thể có bao nhiêu tiền chứ, có lẽ đã tiêu hết cả vốn rồi.
Tô Mạt lắc đầu: “Ông nội nói đây tấm lòng của ông, con phải nhận. Con nhận của ông là được rồi.”
“Ông nội còn đưa cho con cái đó nữa.” Tô Mạt nói, giả vờ quay về phòng lấy ra một con cá vàng nhỏ đưa cho Lý Nguyệt Nga xem.
Lý Nguyệt Nga hoảng sợ, sự chú ý của bà bị dời đi.
“"Mau cất đi! Sao ông cụ lại cho con thứ này chứ? Thứ này tuyệt đối không được để cho người khác biết, nếu không sẽ có người theo đuôi, sẽ bị bắt đánh.”
“Con biết rồi, con sẽ cất thật kỹ. Lúc này con muốn cho mẹ xem nên mới lấy ra thôi.”
Lý Nguyệt Nga hạ giọng: “Mau giấu đi, sau này cho dù là ai cũng đừng lấy ra nữa.”
Dặn dò Tô Mạt xong, Lý Nguyệt Nga vội vàng bưng bát trở về nhà. Bà thật sự không ngờ ông cụ sẽ giấu thứ này, nhưng bà phải để ông giấu thật kỹ.
Sau khi Lý Nguyệt Nga trở về lập tức đến phòng Lục Bá Minh, kể cho ông nghe chuyện đã xảy ra.
Lục Bá Minh nghe xong thì mỉm cười: “Con đó, lá gan của con còn không bằng một nửa của Tiểu Mạt. Được rồi, cha biết rồi, con không cần lo lắng.”
“Hơn nữa cha đã cho tiền rồi, các con không cần cho nữa, Tiểu Mạt không phải người so đo.”
Lý Nguyệt Nga:...
Đúng! Bà nhát gan lắm.
Sau này tốt nhất là để bọn nhỏ ít vào phòng của cha, kẻo bọn nhỏ lại đào bới chỗ này rồi đến chỗ kia, sau đó đào ra thứ gì đó đến trước mặt bà, vậy thì rất phiền phức.