Mục lục
Xuyên Thành Vai Phụ Pháo Hôi, Dựa Vào Dị Năng Bước Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Ngày hôm sau, lúc Lục Trường Chinh vào đội, lại dẫn hai con nhỏ theo. Nói bên kia có chuyên gia về phương diện ngụy trang tới, bảo hai con nhỏ cùng đi học ké.

Tô Mạt không cần đi làm, lại không cần chăm con nên đạp xe đạp đi dạo chung quanh. Đi đến vài khu người nhà của mấy nhà máy lớn, phát hiện bọn buôn lậu thật sự rất nhiều, sau đó lại đi tới phố Cao Đệ.

Phố Cao Đệ là phố buôn bán vô cùng phồn hoa của Quảng Châu, co lịch sử lâu đời, trước đây có nhiều cửa hiệu lâu đời của Quảng Châu đặt trụ sở chính ở đây. Thời điểm mà hộ cá thể phất lên, nơi này lại càng trở thành nơi tụ tập của các hộ cá thể.

Tô Mạt tới nơi này, một là để tiếp tục làm quen, hai là để đến thử vận may. Hai năm nay, có không ít người bắt đầu sửa lại các án xử sai, nói không chừng sẽ có người bị điều đi quay trở lại đây muốn bán cửa hàng.

Cửa hàng bên phố Cao Đệ đều là khu mái vòm đặc sắc của Quảng Châu. Lầu một là cửa hàng, lầu hai lầu ba thì có người ở.

Khu mái vòm là một nét đặc sắc của tỉnh Quảng Đông, tương tự như biệt thự liên hợp ở đời sau.

Tất cả các cửa hàng được xây dựng liền nhau, sau đó phần phía trước được mở ra, phía trước cửa hàng nối liền với một hành lang dài có thể tránh mưa che nắng, thuận tiện cho khách hàng nhàn nhã chọn mua hàng hóa.

Tô Mạt đã sớm để ý tới những khu mái vòm này, mấy năm nay đến Quảng Châu cũng thường xuyên tới đây xem thử. Đương nhiên, cô lấy danh nghĩa tìm người thân, cũng quen mặt với không ít láng giềng ở đây.

Tô Mạt vừa mới đi vào, bà Từ hóng mát dưới đền thờ đã hỏi: “Tiểu Tô, lại tới tìm người à?”

“Đúng vậy, bà Từ. Dạo này có ai quay về không ạ?” Tô Mạt nói xong đi lên phía trước, cầm nửa túi ổi đưa cho bà Từ.

“Bà này, tôi mang trái cây biếu bà đây.”

“Khách sáo quá.” Bà Từ cười tủm tỉm nhận lấy.

Sau đó, kể cho Tô Mạt nghe mấy người gần đây trở về: “Hy vọng có thân thích của cô.”

Bà Từ là người địa phương, lúc còn trẻ cũng là tiểu thư nhà tư bản, có hơn phân nửa cửa hàng ở phố Cao Đệ này đều là của nhà bà ta.

Lúc trước bà ta cũng nhanh chóng quyết định nộp phần lớn gia sản lên, giữ hai khu mái vòm ở con phố này dùng để ở, hai tòa nhà đầu tiên trên phố Cao Đệ chính là nhà bà ta.

Lúc bắt đầu vận động, nhà bà ta cũng bị chút ảnh hưởng, nhưng bà Từ rất quyết đoán, lập tức từ bỏ không ít thứ để bảo vệ được người nhà.

Hiện giờ con cái đều có công việc ở các nhà máy xung quanh, trước đó bà Từ cũng chăm sóc cháu chắt.

Sau khi các cháu đi học, bà ta nhờ quan hệ để làm điện thoại công cộng, bình thường ở đền thờ nghe điện thoại, rồi tâm sự tám chuyện với hàng xóm, có thể nói là người có tin tức nhanh nhạy nhất phố Cao Đệ.

Chính vì Tô Mạt để ý thấy bà Từ có tin tức nhanh nhạy, nên lúc trước mới nghĩ cách để tiếp cận với bà ta, làm quen với bà ta và một số hàng xóm.

Đến lúc đó có người muốn bán khu mái vòm, cô cũng dựa vào mối quan hệ để biết tin trước.

Tô Mạt cảm ơn bà Từ rồi đạp xe đi vào.

Tô Mạt đi tới mấy khu mái vòm mà bà Từ nói trước, quả nhiên hàng xóm ở chung tại đây đều đã chuyển đi. So với những tòa nhà xung quanh, mấy tòa nhà trả lại cho chủ nhà này có vẻ sạch sẽ hơn rất nhiều. Cửa không có các loại tạp chất, ngoài cửa sổ lầu hai lầu ba cũng không phơi đủ loại quần áo.

Lúc đi đến tòa nhà cuối cùng, Tô Mạt thấy một ông cụ tóc hoa râm, thân hình có hơi còng đang dọn dẹp mấy đồ lặt vặt ở lầu một.

Lúc trước khi chủ nhà bị điều đi, những khu mái vòm này được khu phố cho nhà xưởng gần đó mượn làm ký túc xá cho công nhân viên chức. Lầu hai lầu ba thì để ở, còn cửa hàng lầu một thì bị đổi thành nhà bếp công cộng.

Tô Mạt tiến lên, dựa theo cái cớ lúc trước mà làm quen với ông cụ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-vai-phu-phao-hoi-dua-vao-di-nang-buoc-len-dinh-cao-nhan-sinh/chuong-326.html.]

“Bác à, cháu muốn hỏi thăm một người, bác biết Tô Thành không? Là người từ Thượng Hải tới đây buôn bán.”

Ông cụ đó nhìn Tô Mạt, trong mắt mang theo vẻ đề phòng.

“Anh ấy là họ hàng của cháu, mấy năm trước không liên lạc được, hiện tại nhà cháu chuyển đến Quảng Châu nên tới đây hỏi thăm.”

Ông cụ đó thấy Tô Mạt nói rất thành khẩn, hơn nữa chỉ là một cô gái, nhìn không giống người xấu.

Bởi vì có dị năng, nên Tô Mạt giữ gìn nhan sắc rất tốt, nhiều năm trôi qua mà trông vẫn không khác gì cô gái mười sáu mười bảy tuổi.

“Cô nói Tô Thành, có phải là người buôn bán vải vóc không?” Ông cụ nói chuyện, vừa mở miệng đã lộ rõ giọng Sơn Đông.

Tô Mạt:...

Chẳng lẽ cô chỉ tùy tiện bịa đặt, mà thật sự có người đó sao?

Sở dĩ Tô Mạt bịa đặt như vậy, vì nghĩ bình thường thương nhân bản địa và thương nhân nơi khác không có tới lui nhiều, không ngờ ông cụ này cũng từ nơi khác đến.

“Cụ thể làm ăn gì cháu cũng không rõ, chỉ biết anh ấy có một cửa hàng ở phố Cao Đệ.”

“Nếu là Tô Thành kia thì ban đầu cậu ta đã bị điều xuống đảo Hắc Ngư, mấy người có thể sai người đi tới nơi đó hỏi thăm, xem cậu ta có còn sống hay không.”

“Được, cháu cảm ơn bác ạ. Cháu hỏi thăm đã lâu, mà đây là lần đầu tiên hỏi được tin tức xác thực.” Tô Mạt nói xong thì dừng xe lại bên cạnh, tiến lên giúp đỡ ông cụ dọn dẹp đồ lặt vặt.

Ông cụ xua tay: “Cô bé, không cần cô giúp, việc này tôi làm xong ngay ấy mà. Kẻo làm bẩn quần áo của cô đấy.”

Hôm nay Tô Mạt mặc một chiếc áo sơ mi hoa, không phải loại chịu bẩn được.

“Không sao đâu bác à, quần áo bẩn thì giặt là được. Bác nói cho cháu biết tin tức quan trọng như vậy, cháu không có gì để cảm ơn bác, chỉ có thể giúp đỡ bác chút chuyện.”

Ông cụ thấy Tô Mạt kiên trì thì cũng không từ chối nữa. Tô Mạt vừa giúp ông cụ làm việc vừa tán gẫu chuyện nhà với ông ấy.

Biết được vào thời chiến tranh loạn lạc ông cụ từ tỉnh Sơn Đông tới Quảng Châu làm việc, sau đó lăn lộn ở Quảng Châu có chút tiếng tăm, cưới con gái của một người buôn gạo ở Quảng Châu. Dưới sự ủng hộ của nhà vợ đã xây cửa hàng này ở phố Cao Đệ, gia đình làm ăn cũng càng làm càng tốt.

Sau đó, cha vợ ông ấy đắc tội với tiểu nhân rồi bị hãm hại, khiến cả nhà ông ấy bị liên lụy, cùng đi theo.

Hiện giờ đã qua nhiều năm, đã sớm cảnh còn người mất, người một nhà cũng chỉ còn một mình ông ấy sống sót trở về.

Tựa như cửa hàng này, lúc trước chứa đựng bao nhiêu hy vọng của ông ấy, hôm nay lại bị khói lửa hun đến đen kịt, khắp nơi đều là vết dầu mỡ.

Chờ làm xong việc, ông bác nói: “Mấy người mau chóng phái người đi hỏi thăm đi, nếu cậu ta còn sống thì tìm quan hệ, cho cậu ta về sớm chút. Cửa hàng thứ hai đếm ngược từ bên phải, chính là của cậu ta.”

“Được, cảm ơn bác.”

Ông bác xua tay, bỗng nhiên nhớ tới gì đó nên vội vàng nói: “Sau khi cậu ta tới nơi này thì đổi tên thành Tô Vận Sinh. Nếu cô muốn hỏi thăm thì hỏi cả hai tên.”

Chẳng trách cô gái này nghe ngóng đã nhiều năm mà không nghe được gì.

“Thật sự rất cảm ơn bác. Vậy cháu về trước, sau này sẽ đến thăm bác.” Tô Mạt giúp đỡ không ít việc, trên người dính không ít bụi, chuẩn bị về tắm rửa trước, đến lúc đó lại tới làm thân.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK