Khi đang ngủ, Lục Quế Hoa nói thầm với Lục Vệ Quốc: "Anh nói xem, cứ cách vài ba hôm vợ chú ba lại mang đồ ăn qua đây, khiến chúng ta trông có vẻ bất hiếu."
"Cha mẹ anh quá đáng thật, không gọi hai đứa cháu gái thì thôi, ngay cả ba đứa cháu trai cũng không gọi húp một ngụm. Bọn họ ăn hết một niêu đất lớn như vậy."
Lục Vệ Quốc bực mình nói: "Chúng ta không biếu đồ ăn ngon cho cha mẹ thì thôi, vợ chú ba biếu, em còn muốn cha mẹ chia ra à?"
"Em không muốn ăn, bọn nhỏ thèm ăn thôi." Lục Quế Hoa trả lời, đồ ăn nhà chú ba nấu rất ngon, cô ta có thể ngửi thấy mùi thơm.
Lúc đầu chia nhà thật thoải mái, nhưng mọi thứ đều phải dựa vào chính mình, mỗi ngày nghĩ xem phải nấu món gì đến phát sầu.
Rau xanh trong nhà đã hết khi chú ba cưới vợ, rau mới trồng bây giờ vẫn còn thưa thớt, cũng không biết có sinh trưởng được không, nói không chừng mùa đông còn phải mua cải trắng mà ăn.
Giờ ngày nào cô ta cũng về nhà mẹ đẻ để kiếm rau ăn.
Cô ta muốn chia ít thịt, nhưng vợ chú ba thường xuyên mang đồ ăn qua. Bọn họ nấu thịt không cho thì không được, cho thì nhà bọn họ không đủ ăn, thật buồn bực.
Tô Mạt may suốt cả đêm, cuối cùng cũng may xong quần áo bông cho Tô Đình Khiêm. Cô kiểm tra vài lần, xác định không có vấn đề, lúc này mới cất quần áo bông vào không gian, tắt đèn đi ngủ.
Ngày hôm sau, sáng sớm Lý Nguyệt đã đến trả cái niêu, cái chậu và giỏ trúc đựng hạt dẻ hôm trước. Bà ấy phát hiện chỉ mới hai ngày không thấy, rau nhà thằng ba dường như sinh trưởng tốt hơn, còn rau nhà mình vẫn thưa thớt như cũ.
Tuy rằng mùa này thực sự không thể trồng rau lâu dài, nhưng đâu đến nỗi chênh lệch xa như vậy.
Vấn đề nhất định nằm ở cách trồng!
Xem ra không chỉ muốn ồn ào cải cách những chuyện khác, thậm chí cách trồng rau sinh trưởng liên tục cũng cần được cách mạng.
Lúc này Tô Mạt đang dọn dẹp nhà vệ sinh, nghe Lý Nguyệt Nga gọi, cô lên tiếng đáp, mời bà ấy vào trong nhà ngồi.
Lý Nguyệt Nga đặt đồ xong, đang định đi ra ngoài thì nhác thấy trong phòng phía tây chứa đầy bao tải. Bà ấy ló đầu vào xem, khẽ giật mình. Xem ra mấy hôm nay, vợ thằng ba lên núi thu hoạch vụ thu cũng gặt hái được kha khá.
Hôm qua bà ấy cũng lên núi thu thu hoạch vụ thu, đông người thịt ít cũng không nhặt được gì.
Lúc trước khi chà bắp, những chị em bạn già còn hỏi sao bà ấy không dắt con dâu mới theo làm chung, để cô đi lang thang trên núi.
Bây giờ xem ra vợ thằng ba mới là người thông minh, số điểm chà bắp đâu đủ đổi nhiều sản vật núi rừng như vậy. Đi trước người khác một bước, những người thu hoạch sau có thúc ngựa đuổi theo cũng không kịp.
Chẳng trách mọi người đều nói cá tìm cá, tôm tìm tôm, rùa tìm rùa.
Con trai bà ấy thông minh, tìm con dâu cũng thông minh. Thằng hai khờ khạo, nên mới tìm kẻ phá nhà như Lục Quế Hoa.
Lý Nguyệt Nga hài lòng rời đi, nhìn vườn rau tươi mới bên trong, bà ấy nghĩ một lát nữa phải đến đại đội lấy thêm rơm.
Qua một thời gian ngắn nữa, ước chừng nhiệt độ sẽ giảm xuống, buổi sáng sẽ có sương, những rau xanh non này phải dùng rơm che chắn, để tránh đến lúc đó bị sương làm hỏng.
Rau nhà con dâu phát triển tốt như vậy, rau nhà bọn họ không thể sống qua mùa đông, nói không chừng còn phải nhờ cô giúp đỡ.
Lý Nguyệt Nga vừa đi chưa lâu, Mã Tiểu Quyên lại tới, đứng ngoài sân gọi to, Tô Mạt đành phải ra khỏi nhà vệ sinh. Cô đặc biệt không nói nên lời, đi vệ sinh cũng không yên.
"Sao cậu đến sớm vậy?" Tô Mạt bất đắc dĩ hỏi. Tối qua cô may áo bông đến khuya, hơn nữa mấy ngày qua đều dậy sớm nên hôm nay ngủ hơi trễ.
"Haha..." Mã Tiểu Quyên cười xấu hổ: "Lúc nào cũng dậy sớm khi đi đâu đó, tớ quen rồi."
Chủ yếu là vì cô ta nghĩ đến sắp lên huyện nên vô cùng kích động, lăn qua lộn lại ngủ không được. Cô ta chưa từng nghĩ tới, có một ngày mình sẽ kích động khi vào thành phố như vậy.
"Trả rổ cho cậu nè." Mã Tiểu Quyên mang trả rổ đựng đồ hôm qua về cho Tô Mạt.
Tô Mạt cũng vui vẻ, tốt quá, lại có rổ rơm.
"Cậu ăn sáng chưa?" Tô Mạt hỏi.
"Chưa, tớ đợi lát nữa lên huyện đến tiệm cơm quốc doanh mua một cái bánh bao thịt lớn ăn." Mã Tiểu Quyên nói.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-vai-phu-phao-hoi-dua-vao-di-nang-buoc-len-dinh-cao-nhan-sinh/chuong-73.html.]
"Ăn chút gì trước đi, lát còn có sức đạp xe, tớ có vài cái bánh ngọt trứng gà."
Lần đầu tiên lên huyện với Mã Tiểu Quyên, cô đã mua bánh ngọt trứng gà này, chỉ là cô ăn không nhiều, đều cất trong không gian.
Tô Mạt giả vờ vào phòng lấy ba cái bánh ngọt trứng ra, mỗi người ăn một cái rưỡi, chia nhau ăn hết.
Bởi vì Mã Tiểu Quyên trông cao khỏe hơn Tô Mạt, cô ta quyết định sẽ chở Tô Mạt đi bằng xe đạp.
Tô Mạt thuận tay lấy một giỏ trúc treo ở ghế sau xr đạp, Mã Tiểu Quyên đẩy xe ra ngoài, Tô Mạt khóa cửa rồi lên đường.
Khi đi ngang qua bưu điện công xã, Mã Tiểu Quyên đến bưu điện để nhận tiền chuyển về, khá nhiều tiền, khoảng 200 tệ.
Trên đường đi, Mã Tiểu Quyên nói không ngừng. Hết cách rồi, cô ta bị ép làm việc ở nông thôn lâu như vậy, một khi có cơ hội vào thành phố, chẳng phải sẽ rất hưng phấn sao?
Đến hợp tác xã huyện, Tô Mạt thấy hai chiếc xe tải đậu bên cạnh đang dở hàng về hợp tác xã huyện, một chiếc đang dở than tổ ong, chiếc còn lại đang dở củi.
Tô Mạt không ngờ hợp tác xã huyện còn bán củi, cô còn tưởng rằng trong thành phố đều đốt bằng than đá.
Theo trí nhớ của nguyên chủ, lúc cô ấy còn nhỏ, trong nhà đều dùng than đá. Đến năm 1965, khi khí bắt đầu hóa lỏng, trong nhà đổi sang dùng bình gas, một bình khí hóa đâu giá 3,2 tệ, một nhà ba người có thể xài hơn một tháng.
Đúng lúc một lát nữa cô hỏi chị Lưu củi bán thế nào, đến lúc đó Lục Quốc Bình giúp cô đốn củi, cô trả tiền công, đỡ phải trả ít.
Tô Mạt dẫn Mã Tiểu Quyên vào hợp tác xã huyện, chị Lưu nhìn thấy Tô Mạt, nét mặt lập tức tươi cười, nhưng thấy người bên cạnh cô thì không nói gì.
"Chị Lưu, em dẫn bạn đến mua xe đạp, bây giờ có xe đạp chưa ạ?"
"Có, có, có." Chị Lưu cười nói: "Vẫn là em Tô tốt, biết nghĩ đến chị."
Chị Lưu dẫn hai người đi xem xe đạp, cũng là loại số hai mươi sáu, bảng hiệu phương bắc, giá 140 tệ thêm một phiếu xe đạp.
Mã Tiểu Quyên lập tức trả tiền, sau đó lại mua sắm các loại vật dụng hằng ngày, mua thêm rất nhiều đồ ăn không kiêng nể gì, khiến trong bụng chị Lưu đều nở hoa.
Cô bạn này của em Tô cũng là một người hào phóng, quyết đoán giống như cô.
Mã Tiểu Quyên cũng mua giỏ trúc đựng giống như Tô Mạt, cả giỏ đều chứa đầy ắp.
Chờ Mã Tiểu Quyên mua xong, Tô Mạt mới hỏi chị Lưu: "Chị Lưu ơi, củi trong hợp tác xã huyện bán thế nào ạ?"
Chị Lưu lắp bắp kinh sợ hỏi: "Em ở trong đại đội sản xuất, còn cần mua củi dùng sao?"
"Chồng em nhờ người đốn củi giúp em, em hỏi giá thử, đến lúc đó trả tiền công tốt một chút." Tô Mạt cười nói:
"Củi trong hợp tác xã này đều được chẻ bán, mười cân ba xu." Đầu năm nay, củi đều bán mười cân một lần.
Tô Mạt kinh ngạc, không ngờ củi lại mắc như vậy.
"Củi trong thành phố đắt hơn xíu, tất cả mọi người đều đốt bằng than tổ ong, nhưng than tổ ong phải có phiếu, không đủ thì mua củi xài thêm."
"Củi không cần phiếu ạ?"
"Chúng ta không cần, nhưng ở thành phố lớn thì cần phiếu." Chị Lưu cười giải thích: "Củi ở nông thôn bọn em đều nhặt ở trên núi, không cần đắt như thế, em cứ trả một xu một cân."
Trong lòng Tô Mạt nhớ rõ, lại mua thêm những vật dụng hằng ngày giống như hôm qua mua ở hợp tác xã, tốn tổng cộng 1,78 tệ. Đây đều là những vật dụng tiêu hao, bên chỗ cha mẹ cô cũng phải dùng, mỗi lần đến đây cô đều phải mua thêm một ít nhiều lần cho thỏa đáng.
Lại mua thêm mười cân bột ngô, đến lúc đó sẽ trộn cho Tô Đình Khiêm và những người khác, nhà cô đều là gạo trắng, cho bò ăn tốt quá cũng không ổn.
Bột ngô chín xu một cân, mười cân tốn chín hào.
Mua thêm một cân hoa quả bánh kẹo, một cân bánh ngọt trứng gà, hai cân táo chín. Hoa quả, bánh ngọt giá 1 tệ, bánh ngọt trứng gà giá 1,3 tệ, táo chín giá 0,78 tệ, tổng cộng là 3,08 tệ.
Cuối cùng, cô mua thêm vài cái túi lưới đựng đồ ăn, khi muốn tặng đồ ăn cho người khác, không có cái gì để đựng. Hôm nay chị Lưu bán được nhiều đồ như vậy, đang vui vẻ, xé thêm vài cái cho Tô Mạt không lấy tiền.
Dù sao những thứ này cũng là hợp tác xã huyện cho khách đựng đồ ăn, không tốn tiền.