Tô Mạt và chị Lưu cùng cân hai sọt trái cây. Sau khi trừ hết cân của sọt tre, thì số lượng táo là năm mươi sáu cân, lê là năm mươi ba cân. Táo năm hào một cân, Tô Mạt kiếm được hai mươi tám đồng; lê là bốn hào rưỡi một cân, thu nhập xấp xỉ hai mươi tư đồng.
Tổng thu nhập từ việc bán trái cây hôm nay là xấp xỉ năm mươi hai đồng.
[Phổ cập khoa học: Giá bán trái cây dựa trên giá cả của hợp tác mua bán Hồ Nam Trường Sa năm một nghìn chín trăm bảy mươi mốt, lê ở khu vực Đông Bắc hơi rẻ chút. Nhưng bản thân lê trắng là loại quả khá đắt nên có lẽ chúng không rẻ hơn nhiều.]
Bán trái cây xong, Tô Mạt lại quay về hợp tác xã mua bán với chị Lưu. Cô mua một miếng vải thô và hai cân dầu mỡ. Hai ngày trước, lúc ăn cơm ở nhà Lý Nguyệt Nga, Tô Mạt có nghe bà ấy nói dầu mỡ gần hết rồi, hôm nay tiện nên cô mua luôn cho bà ấy một cân.
Một miếng vải thô là mười lăm đồng, dầu mỡ giá bốn hào hai một cân, hai cân tốn thêm gần một đồng nữa.
Hôm nay Tô Mạt không có ý định đi chợ đen, cô vội vã quay về may đồ bông. Sau khi rời khỏi chỗ chị Lưu, cô tới bưu điện huyện gửi thư chứa bản thảo rồi lái xe về thẳng nhà.
Trên đường đi, Tô Mạt tìm một nơi không có người, sau đó cất vải thô và sọt tre vào không gian, còn dầu mỡ thì treo trên tay cầm. Đồng thời, cô lấy chiếc bếp lò nhỏ dùng lúc tận thế rồi dùng dây thừng buộc cố định vào ghế sau.
Thời điểm đi ngang qua hợp tác xã mua bán công xã, Tô Mạt nhìn thoáng qua, phát hiện bên trong vẫn đang chật ních người.
Xem ra, dù ở thời đại nào cũng không thể coi thường sức chiến đấu của mấy bác trai bác gái.
Tô Mạt tính toán thời gian, nghĩ lương thực của đại đội chắc cũng phơi sắp khô rồi, có lẽ sắp phải đóng thuế nông nghiệp rồi, giao thuế xong là đến đoạn phân lương thực chia tiền.
Tô Mạt háo hức vô cùng, mặc dù cô không được bao nhiêu công điểm nhưng cô thật sự tò mò về giá đóng thuế nông nghiệp và kết toán công điểm. Ở thời đại này, đây là chuyện quan trọng nhất với tất cả các đại đội sản xuất, đến lúc đó cô sẽ tới để được chứng kiến dịp trọng đại này.
Khi tới đại đội, Tô Mạt còn cố tình chọn đi một con đường nhỏ, kết quả vẫn chạm mặt mấy thím đang mang hạt bắp đã lột kỹ đến kho hàng đại đội, Lý Nguyệt Nga cũng có mặt trong số đó.
Nhìn thấy Lý Nguyệt Nga, Tô Mạt đành phải dừng lại chào một tiếng: “Mẹ.”
“Tới hợp tác xã mua bán à?” Lý Nguyệt Nga hỏi.
“Dạ, con đi gửi thư ạ. Con mua cho mẹ một cân dầu mỡ rồi đây, tối con sẽ cầm qua cho mẹ.” Tô Mạt nói.
“Đợi tan làm rồi mẹ tự tới lấy là được.” Lý Nguyệt Nga xua tay, bấy giờ bà ấy mới để ý tới cái bếp lò buộc ở yên sau xe đạp: “Vợ thằng ba này, con lấy đâu ra bếp lò vậy?”
“Người khác bỏ nên con đề nghị đổi đấy. Con ở một mình, dùng bếp lớn nấu cơm thì lãng phí củi quá, đổi sang bếp lò nhỏ này cũng tiện hơn chút.” Tô Mạt nói.
Cô đã dùng bếp lò này nhiều năm, nó đã rất cũ rồi, nói là đồ người khác thải lại cũng có lý.
Lý Nguyệt Nga bước tới vỗ nhẹ vào nó, mặc dù nhìn bề ngoài hơi cũ nhưng vẫn rất chắc chắn, có lẽ vẫn dùng được rất lâu nữa.
“Cũng không tồi, một mình con dùng cái bếp này thì tiện thật.” Lý Nguyệt Nga xua tay: “Con về đi, đợi tan làm mẹ sẽ qua chỗ con lấy dầu mỡ.”
Vợ thằng ba đúng là rất biết ý, bà ấy chỉ thuận miệng nói một câu thôi mà cô lại để trong lòng, thậm chí còn nhớ mua dầu mỡ về cho bà ấy.
Tô Mạt về đến nhà, cô gỡ bếp lò xuống rồi quay về phòng ngay, lấy miếng vải thô bắt đầu cắt may.
Dáng người Mạc Ngọc Dung cũng gần tương tự như cô, cô quyết định may cho Mạc Ngọc Dung trước, còn Tô Đình Khiêm đợi khi nào gặp sẽ đo kích thước sau.
Động tác của Tô Mạt rất nhanh, hơn năm giờ chiều, cô lại cất đồ vào trong không gian, tránh để lát nữa Lý Nguyệt Nga tới đây lại nhìn thấy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-vai-phu-phao-hoi-dua-vao-di-nang-buoc-len-dinh-cao-nhan-sinh/chuong-65.html.]
Sau đó Tô Mạt ra giếng múc nước tưới mấy luống rau trồng trong sân. Mỗi luống đã xuất hiện những cây mầm nhỏ cao từng tấc, một màu xanh non phủ khắp mặt đất, trông vô cùng bắt mắt.
Đã hai, ba ngày nay Lý Nguyệt Nga không sang chỗ Tô Mạt, bà ấy vừa bước vào sân đã thấy rau nảy mầm, trông chúng còn phát triển rất tốt nên vô cùng ngạc nhiên.
Lý Nguyệt Nga nghĩ đến những luống rau thưa thớt của mình, bà ấy bắt đầu nghi ngờ nhân sinh.
Chẳng lẽ rau bà ấy trồng mấy chục năm nay là trông sai phương pháp à? Nếu đúng thì phải giống như nhà thằng ba chứ, vừa mới trồng được mấy hôm đã lớn nhanh thế rồi?
Tô Mạt tưới rau xong ngẩng đầu lên, thấy Lý Nguyệt Nga đứng ngây người ở cửa sân, cô ngạc nhiên: “Mẹ, mẹ đến rồi à? Sao mẹ không vào?”
“Vợ thằng ba này, sao rau con trồng phát triển nhanh vậy? Con bón phân nhân tạo chưa?”
Tuy hỏi là vậy nhưng Lý Nguyệt Nga không ngửi thấy mùi khi đứng trong sân, trông không giống được bón phân nhân tạo rồi lắm. Còn nữa, mấy ngày nay vợ thằng ba không có ở nhà, vậy lấy đâu ra phân nhân tạo.
“Dạ? Con không bón phân, chỉ tưới nước thôi.” Tô Mạt trả lời.
“Không bón phân thật à?”
“Dạ thật.”
“Ồ!” Lý Nguyệt Nga hơi hoảng hốt khi những hiểu biết về lĩnh vực chuyên môn của bà ấy bị đảo lộn.
Có lẽ bọn họ đã sử dụng sai phương pháp thật rồi, đợi đầu xuân năm sau bà ấy áp dụng thử xem sao.
Lý Nguyệt Nga cũng không có ý nghĩ chỉ Tô Mạt trồng rau nữa, bà ấy lấy dầu mỡ rồi vội vàng rời đi, thậm chí còn quên đưa số tiền đã chuẩn bị sẵn cho Tô Mạt từ trước.
Sau khi ăn cơm tối và tắm rửa xong, Tô Mạt đóng cửa sổ, kéo rèm, bật đèn bàn rồi tiếp tục may đồ bông. Mãi đến mười một giờ đêm Tô Mạt mới may xong bộ đồ bông cho Mạc Ngọc Dung.
Mặc dù kiểu dáng không được cầu kỳ, trông vô cùng tầm thường nhưng hầu hết quần áo bông ở thời đại này đều như vậy, miễn là giữ ấm và mặc được là được.
Tô Mạt cất đồ đạc, nghỉ ngơi.
Ngày hôm sau, hơn bốn giờ, Tô Mạt cầm sọt lên đường.
Tô Mạt đi qua núi, cô đi tới trốn trên ngọn núi đối diện hố chuồng bò nhà họ Lý, im lặng quan sát chuồng bò.
Bây giờ cô không biết trong chuồng bò kia đang xảy ra chuyện gì nên chắc chắn không thể tuỳ tiện đến đó được. Cô cần tìm một cơ hội để gặp mặt cha mẹ, hỏi rõ tình hình ở nơi đó.
Đợi khoảng nửa tiếng đồng hồ mới thấy một nam một nữ đeo sọt đi ra từ chuồng bò.
Vừa nhìn thấy đôi nam nữ kia, nước mắt Tô Mạt lăn dài. Tô Mạt cũng không biết là vì lý do gì, nhưng có lẽ là sau khi tiếp nhận ký ức của nguyên chủ, cô cũng hoà chung một dòng cảm xúc của cô ấy.
Tô Mạt lau sạch nước mắt, cô tiếp tục quan sát bốn phía xung quanh, nhìn xem còn có ai khác nữa không.
Đôi nam nữ kia đi lên núi, Tô Mạt lại tiếp tục đợi thêm chốc lát, thấy không có người mới rời khỏi ngọn núi bên này để đi theo sau họ. Thời điểm xuất phát, Tô Mạt còn lấy hai cái bánh bao nhân cải trắng và thịt heo, dùng giấy dầu bọc lại rồi đặt vào trong sọt.
Giấy dầu là lúc trước cô mua bọc bánh trứng gà rồi không vứt đi mà cất vào không gian.
Tô Mạt sải bước thật nhanh để đuổi kịp hai người họ. Cô nhặt một cục đá dưới đất lên, sau đó ném vào bụi cỏ bên cạnh hai người.
Hai người nghe thấy tiếng động nên quay đầu lại nhìn, khi thấy Tô Mạt, cả hai trợn tròn mắt ngạc nhiên, Mạc Ngọc Dung không kìm được nước mắt. Mặc dù rất kích động, nhưng hai người không có hành động gì khác cả, ngược lại còn xua tay với Tô Mạt rồi dùng khẩu hình miệng nhắc nhở cô mau đi.