Mục lục
Xuyên Thành Vai Phụ Pháo Hôi, Dựa Vào Dị Năng Bước Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mặc dù số lương thực này không nhiều hơn người khác, nhưng dù sao cũng hơn ba trăm cân, mang về cũng rất mệt mỏi.

Nhà họ Lục có xe ba gác, Lý Nguyệt Nga vận chuyển xong, đến lượt Lưu Ngọc Chi. Lục Quế Hoa thì đang xếp hàng chờ, của Tô Mạt chỉ có ba túi, không cần dùng xe ba gác.

Tô Mạt đang tìm người trông lương thực giúp, cô nhìn thấy Lục Quốc Cường chạy tới thì túm cậu bé lại.

"Quốc Cường, cháu ở đây trông lương thực giúp thím, thím về lấy xe đạp đến vận chuyển về nhà."

Lục Quốc Cường đang vui vẻ, mẹ cậu bé vừa nói hai ngày nữa sẽ mua trứng gà cho cậu bé ăn. Cậu bé đang định khoe khoang với đám bạn nhỏ nên không quá nguyện ý.

Nhưng Lục Quốc Cường nhớ đến lời anh Quốc Đống nói thím ba là người biết võ, sợ mình không đồng ý, cô sẽ đá bay cậu bé, vậy nên đành phải gật đầu đồng ý.

Tô Mạt dịch ba bao tải sang một bên để Lục Quốc Cường trông coi, còn mình thì chạy về nhà lấy xe đạp.

Cô cũng không mang bao tải đến, ba bao tải này được đại đội cho mượn, lát nữa sẽ phải trả lại.

Tô Mạt đạp xe trở lại rất nhanh, còn mang theo hai cái sọt, cô cho hai tải nhẹ vào trong sọt buộc ở hai bên, tải nặng thì cột vào sau xe.

Ba trăm cân đè lên xe đạp, cảm giác xe đạp đã bênh lên. Tô Mạt không dám đạp, chuẩn bị dắt về.

Cô cho Lục Quốc Cường hai viên kẹo, rồi đuổi cậu bé đi, lúc này mới dắt xe trở về.

Sau khi trở về, Tô Mạt quét sạch sẽ một góc trong phòng để đồ, rồi để khoai lang ở đó.

Hạt ngô và hạt thóc thì để trong sọt, sau này sẽ mang đến xưởng công xã xay thành gạo và vụn ngô.

Xưởng công xã có may xay gạo và máy xay bột bằng điện, nhưng cần trả phí gia công.

Đương nhiên đại đội cũng có cối đá xay và máy giã gạo, những ai không muốn tốn tiền có thể đến đó làm thủ công, chỉ là chất lượng làm ra không tốt bằng máy.

Tô Mạt ở nhà tiếp tục đan áo len, đợi đến gần giờ thì đi mua lương thực.

Mới vừa đan được một lúc, Tô Mạt chợt nghe thấy giọng Lý Nguyệt Nga, cô đi ra ngoài thì thấy bà ấy xách một túi đồ đi vào.

Tô Mạt hoảng sợ, vội vàng đến giúp đỡ.

"Con dâu ba à, lương thực này của con chắc chắn không đủ ăn, mẹ và cha đã thương lượng cho con một túi lúa mì này." Lý Nguyệt Nga nói.

"Mẹ, như vậy sao được, con không đủ lương thực thì sẽ đến đại đội mua. Hai người cho con thì hai người ăn gì." Tô Mạt cũng không muốn dành đồ ăn của người lớn.

Lý Nguyệt Nga xua tay: "Cha mẹ lớn tuổi rồi, không ăn nhiều lắm, ở nhà vẫn đủ ăn. Con cứ nhận đi, đỡ phải đi mua."

"Được rồi, mẹ còn phải trở về thu dọn nữa." Nói xong, Lý Nguyệt Nga hấp tấp rời đi.

Tô Mạt thở dài, đây là tấm lòng của họ, cô cũng không thể trả lại. Sau này làm việc chăm chỉ, rồi đền bù lại cho họ là được.

Tô Mạt cất lúa mì vào căn phòng phía tây, sau đó cô tiếp tục đan áo len. Không lâu sau thì đến giờ, cô mượn bao tải, đạp xe đạp đến kho hàng của đại đội.

Quả nhiên không ngoài dự đoán của Lục Hành Quân, có không ít người đến mua lương thực.

May mà đại đội cũng có nhiều lương thực.

Sau khi chia lương thực xong, Lục Thanh An và Lục Bảo Quốc thấy càng ngày càng nhiều người đến mua lương thực, bọn họ bàn bạc ra được một phương án.

Mỗi hộ chỉ được mua nhiều nhất 100 cân lương thực tinh, nhiều nhất 300 cân lương thực phụ.

Nếu không thì sẽ không bán, nhiều người như vậy, dù nhiều bao nhiêu cũng không đủ, đại đội còn phải dự trữ lương thực chuẩn bị cho chiến tranh.

Tô Mạt xếp hàng một lúc lâu mới đến lượt cô, sau khi trả bao tải cho đại đội, cô đưa bao tải của mình qua, muốn mỗi loại thóc, ngô và khoai lang 100 cân, hết 17 tệ.

Sau khi mang lương thực về nhà, Tô Mạt tiếp tục đan áo len.

Sập tối, đoán rằng Lục Hành Quân đã về nhà, Tô Mạt lấy một chiếc túi, cho áo len vào trong, để cho anh cả ướm thử xem vai và tay áo cần chừa rộng bao nhiêu, để tránh bị chật khi mặc.

Tô Mạt vừa vào đến sân nhà họ Lục, cô bỗng nghe thấy tiếng đập phá ở nhà anh hai, cô không hiểu, vội chạy vào nhà anh cả.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-vai-phu-phao-hoi-dua-vao-di-nang-buoc-len-dinh-cao-nhan-sinh/chuong-85.html.]

Lúc này Lưu Ngọc Chi đang ở trong bếp, chuẩn bị hấp màn thầu.

"Chị dâu, có chuyện gì vậy?" Tô Mạt chỉ nhà anh hai.

Lưu Ngọc Chi cười nhạo: "Hôm nay không được chia tiền, có lẽ là không vui."

"Một mình cô ta nuôi ba miệng ăn, không được chia tiền không phải rất bình thường sao?" Tô Mạt khó hiểu: "Điểm công tác của cô ta vốn không cao."

Không bị trừ nhiều tiền, nên vui mới đúng.

"Người ta không nghĩ như vậy, thích so sánh với người khác, thấy chúng ta được chia nhiều như vậy nên lại ghen ghét."

"Cô ta cũng không nghĩ lại xem, một mình anh cả em đã kiếm được 2100 điểm công tác, hàng ngày chị cũng kiếm được bảy tám điểm công tác, trong nhà còn có hai đứa nhỏ nhổ cỏ lợn giúp để kiếm điểm công tác, có thể giống nhau được sao?" Lưu Ngọc Chi như bắt gặp người có thể giãi bày, cô ấy trút hết nỗi lòng.

"Em không biết đâu, từ khi chú hai đến nhà máy gỗ làm việc, cô ta ỷ vào tiền lương của chú hai, mỗi ngày chỉ kiếm sáu điểm công tác, nhiều hơn một tí cũng không làm. Hai đứa nhỏ trong nhà cũng vậy, ngày nào cũng chơi đùa, không kiếm được một điểm công tác nào."

"Không riêng gì tiền, cô ta còn cho rằng bọn chị chiếm hời của cô, ngày nào cũng châm chọc, việc nhà đều đùn đẩy cho chị, suýt nữa là chị bị cô ta bắt nạt c.h.ế.t rồi." Lưu Ngọc Chi nhớ lại trước kia, mắt đã ươn ướt.

"Ở riêng tốt hơn, sau khi tách nhà mới biết được rốt cuộc ai chiếm hời của ai." Lưu Ngọc Chi thở dài.

"Đúng rồi, em dâu ba, em đến đây có việc gì vậy?"

"Em đã gần đan xong áo len rồi, em đến tìm anh cả để thử xem vai và tay áo cần phải nới rộng bao nhiêu." Tô Mạt cười nói.

"Ôi chao, nhanh như vậy đã sắp xong rồi? Chị xem xem." Lưu Ngọc Chi rửa tay, rồi lại xoa xoa tay.

Tô Mạt lấy áo len trong túi ra cho cô ấy.

Sau khi Lưu Ngọc Chi nhận lấy, cô ấy ngạc nhiên: "Em dâu ba, em đan hoa văn này đẹp quá." Quả nhiên người từ thành phố lớn đến không giống họ.

"Năm nay được chia không ít tiền, chị cũng định đan áo lông cho ba đứa nhỏ, đến lúc đó em có thể dạy chị đan hoa văn này không?"

"Có thể, không thành vấn đề." Đây cũng không phải chuyện lớn: "Khoảng bao lâu nữa thì anh cả về?"

"Nhanh thôi, chị bảo anh ấy đi mua trứng gà cho mấy đứa nhỏ." Lưu Ngọc Chi cười nói, hôm nay vui vẻ, cô ấy dự định nấu một bữa thật ngon.

Những năm này mỗi hộ gia đình chỉ được nuôi ba con gà, bọn họ ra ở riêng nên đã đưa ba con gà ban đầu cho cha mẹ chồng. Cô ấy định đầu xuân mới nuôi gà, vậy nên cũng không có trứng gà.

"Em dâu ba, tối nay ở lại ăn cơm, chị dâu hấp bánh màn thầu." Lưu Ngọc nói.

Trước đó em dâu ba có cho bọn họ thịt thỏ, cô ấy cũng không có gì ngon cho cô, ăn bánh màn thầu chắc là vẫn được.

Tô Mạt xua tay: "Chị dâu, không cần đâu, trước khi đến em đã nấu cơm rồi, vẫn đang hâm nóng trong nồi."

Lúc này, có tiếng xe đạp truyền đến, là Lục Vệ Quốc đã đi làm về.

Lục Vệ Quốc cất xe xong, anh ta nhìn vào trong nhà, Lục Quế Hoa đang ngồi trên ghế, cũng không thấy nấu cơm, vậy nên anh ta hỏi: "Sao em không nấu cơm? Hôm nay chia lương thực thế nào?"

Chỉ một câu đã châm lên ngọn lửa trong lòng Lục Quế Hoa.

"Ha ha ăn, chỉ biết ăn thôi, ba cha con mấy người, không ai làm được việc, chỉ muốn dựa vào em để sống."

Lục Vệ Quốc khó hiểu: "Hôm nay em ăn phải thuốc nổ sao? Phát điên cái gì vậy? Anh dựa vào em để sống từ khi nào?"

"Em phát điên? Em điên rồi, bị dồn nén đến điên rồi. Anh không sống dựa vào em? Tiền lương mấy năm nay của anh đều nộp lên trên, nhưng lương thực của anh thì đều dựa vào điểm công tác mà em kiếm."

"Ha ha ha... Đưa tiền cho người khác, còn lương thực thì để em mua, trên đời đâu có chuyện tốt như vậy." Lục Quế Hoa càng nói càng lớn tiếng.

"Có mấy người thật sự là không thể không chiếm hời của người khác được. Khi ở riêng thì lấy nhiều tiền hơn, điểm công tác thì lại giữ khư khư. Đúng là ăn nhiều cũng không sợ thủng bụng."

Lưu Ngọc Chi ở đối diện nghe không chịu nổi, cô ấy lập tức xông ra ngoài, hai tay chống hông, bốp chát lại người đối diện.

Tô Mạt:...

Vậy nên bây giờ cô nên khuyên can? Hay là đứng bên cạnh yên lặng ăn dưa?

Đang chờ trực tuyến, rất cấp bách!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK