“Ông nội Trương?” Tô Mạt cố gắng lục tìm trong trí nhớ của nguyên chủ, người duy nhất có thể phù hợp với cái danh ông nội Trương chỉ có thị trưởng Thượng Hải – Trương Chấn, bạn tốt của Tô Trọng Lê.
“Đúng vậy, ông nội Trương của con đã bị đưa tới nơi này từ nửa năm trước rồi.” Tô Đình Khiêm nói.
Trước đây Trương Chấn luôn quan tâm, chăm sóc nhà họ Tô. Những người đó dám ra tay với nhà họ Tô cũng là vì Trương Chấn đã xảy ra chuyện, vậy nên họ mới hành động mà chẳng kiêng nể gì.
“Vậy giờ ông cụ thế nào ạ? Sức khoẻ ông cụ ổn không?” Trong trí nhớ, ông cụ đối xử với nguyên chủ cũng không tồi.
Sống cả một đời, Trương Chấn không lập gia đình, có thể nói ông cụ dành toàn tâm toàn ý cho đất nước, cống hiến hết sức mình phục vụ nhân dân. Một người như vậy lại bị hãm hại rồi đày đến nơi này chỉ vì không muốn thông đồng với kẻ xấu làm trò bẩn thỉu.
Đây thật sự là bi kịch của thời đại này!
“Cũng may là bí thư của ông ấy không muốn vạch rõ ranh giới mà chọn tới đây chăm sóc ông ấy.”
Tô Mạt nghĩ đến người đàn ông trẻ tuổi đeo kính mà cô gặp mấy ngày hôm trước, chắc chắn chính là anh ta. Cô thầm khen ngợi người đàn ông nó, một chàng trai sống có tình có nghĩa, làm tốt lắm!
“Cha mẹ, mùa đông ở đây rất lạnh, con có chuẩn bị chăn bông và áo bông cho hai người. Ngày mai con sẽ cầm tới đây, sáu giờ sáng mai chúng ta gặp nhau tại nơi này nhé. Còn nữa, cha mẹ xem ông nội Trương có chăn bông với quần áo ấm chưa, nếu không có thì con sẽ cầm tới cho ông cụ. Giờ cha mẹ có thức ăn không? Hai người ăn cái gì? Mấy vật dụng hàng ngày mà thiếu gì cứ nói với con, con sẽ mua rồi cầm tới đây cho hai người.”
Tô Đình Khiêm nhìn cô con gái dường như đã trưởng thành chỉ sau một đêm, trái tim ông vừa vui lại vừa chua xót.
Đáng ra cô phải được cha mẹ che chở chăm sóc, vậy mà bây giờ còn phải gánh vác trọng trách chăm sóc cha mẹ, hơn nửa đêm vẫn phải vác đồ rồi trèo đèo lội suối tới đây.
Đôi mắt Tô Đình Khiêm ươn ướt: “Cũng đủ cả rồi, không thiếu gì hết.”
Ông thật sự không muốn con gái mạo hiểm quá, nếu cô thường xuyên đi mua đồ, người có ý sẽ hay để ý soi mói rồi biết đâu lại nhìn ra vấn đề.
Đúng lúc này, có vài tiếng người truyền từ bên dưới đến, có elx những người dậy sớm thu hoạch bắt đầu lên núi rồi.
“Được rồi, vậy con sẽ xem mua thứ cần thiết, cha mẹ có thiếu gì thì nhất định phải nói với con. Con gái cha bản lĩnh lắm, không vấn đề gì đâu.” Tô Mạt hạ thấp giọng.
“Có người tới, con phải đi đây, hai người đi hướng này.” Tô Mạt chỉ một con đường khác bên cạnh: “Nhớ rõ sáu giờ sáng mai chúng ta gặp nhau ở đây nhé.”
Dứt lời, Tô Mạt đeo sọt bước nhanh lên núi.
Hai vợ chồng thấy Tô Mạt đi rồi nên cũng đi về phía con đường cô vừa chỉ ban nãy.
Mặc dù nhận thấy sự thay đổi lớn từ con gái nhưng hai vợ chồng không nghi ngờ gì nhiều. Nhiều chuyện xảy ra như vậy, ngay cả hai người bọn họ cũng thay đổi nhiều chứ nói gì đến con gái.
Tô Mạt bước đi rất nhanh, chẳng mấy chốc cô đã lên tới ngọn núi, sau đó cô tiếp tục đi về phía rìa núi.
Tô Mạt đã dành ra hai ngày để lang thang quanh rìa ngọn núi trong khu vực đại đội thôn Lục Gia. Hôm nay cô thử đi thăm dò khe núi Lý Gia xem có thu hoạch được gì hay không.
Tô Mạt vừa đi vừa cảm nhận, thỉnh thoảng cô còn hấp thụ một ít năng lượng hệ mộc, không lâu sau, cô tìm thấy mấy cây hạt dẻ.
Bấy giờ, hầu hết người đang kết thúc vụ thu hoạch, đa số người tới quét núi sau vụ thu hoạch đều là trẻ con. Mà bọn chúng cũng chỉ dám đi dạo bên ngoài, không dám đi vào bên trong như vậy.
Vì thế nên trên mấy cây hạt dẻ này vẫn còn khá nhiều hạt dẻ, rõ ràng là không có ai tới thu hoạch chúng cả.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-vai-phu-phao-hoi-dua-vao-di-nang-buoc-len-dinh-cao-nhan-sinh/chuong-67.html.]
Tô Mạt nhanh chóng dùng dị năng hút khô mấy cây cỏ dại mọc lắt nhắt bên dưới gốc cây, sau đó cô nhổ cỏ khô lên rồi nhặt những hạt dẻ rơi dưới đất trước, mới đấy mà cũng nhặt được non nửa sọt rồi.
Tiếp theo, Tô Mạt dùng dị năng ủ chín chúng, tìm một cây gật gỗ ngoắc hết mấy hạt dẻ chín trên cây xuống. Mới chỉ chọc vài cây nhỏ thôi mà Tô Mạt đã thu được hai sọt hạt dẻ đầy, lại còn là hạt dẻ nguyên chất.
Tô Mạt chỉ chừa bốn đến năm cân hạt dẻ ngoài sọt, số còn lại cô cất hết vào không gian.
Không gian của cô vốn không lớn, trước đó chỗ trống cũng chẳng còn bao nhiêu, bán bốn sọt trái cây mới thêm được ít chỗ, giờ lại sắp bị nhét đầy rồi.
Đợi ngày mai đưa chăn đệm đến cho cha mẹ rồi thì không gian sẽ có thêm chỗ trống.
Trên đường đi, nếu thấy có đồ gì, Tô Mạt cũng cầm lên, tất nhiên là có chọn lọc.
Ví dụ như nấm mật ong mà chất lượng tốt thì cô sẽ hái, còn không thì cô cứ để lại đó. Hoặc là trong không gian cô có khá nhiều hạt thông rồi, mà cô lại không thích ăn loại quả này nên không nhặt thêm nữa; hạt dẻ và hạch đào, nếu gặp cô sẽ nhặt hết. Nhưng bản thân hai loại quả này cũng khá hiếm gặp ở vùng núi nên cô cũng không nhặt được nhiều lắm.
Tính ra cô có khoảng bốn sọt đựng hạt dẻ trong không gian rồi, trong nhà cũng có một sọt nữa. Hạch đào thì khoảng ba sọt, trong nhà có hai sọt. Trong không gian có ba sọt nấm mật ong, số nấm đang phơi khô trong nhà là khoảng nửa sọt. Hạt thông thì nhà có một sọt, còn ở không gian là hai sọt.
Thu hoạch cũng khá nhiều.
Nhưng thịt thì lại khá ít, cô chỉ bắt được hai con gà rừng. Không phải cô không bắt gặp động vật, mà những con vật này rất tinh ranh, vừa nghe thấy có tiếng động là chúng vội chạy b.ắ.n đi rõ xa, hơn nữa mục đích chủ yếu của cô là tìm sâm núi hoang dã nên cũng không đuổi theo.
Ách… Mà dù có đuổi theo thì chắc cô cũng không đuổi kịp.
Về phần áo choàng lợn rừng hay những thứ khác tương tự, thú thật là cô không may mắn như những nữ chính, thậm chí còn chưa nhìn thấy bóng dáng chúng lần nào. Cô đoán lúc thỏ hoang tìm tới cửa đã là khoảnh khắc huy hoàng nhất rồi.
Hôm nay Tô Mạt không có ý định quay về ăn cơm trưa, vậy nên cô cứ đi sâu vào trong tìm. Tới giữa trưa, khi Tô Mạt đi ngang qua một bụi cỏ chỗ sườn dốc, cô cảm nhận được một nguồn năng lượng mà trước đây cô chưa từng cảm nhận, năng lượng cực kỳ mạnh mẽ, hùng hồn.
Trái tim Tô Mạt giật mạnh, cô vội cầm một cây gậy, cẩn thận vén đống cỏ dại ra, phát hiện hai quả trái cây nhỏ màu đỏ ở giữa đám cỏ dại.
Tô Mạt kích động đến nỗi nước mắt lưng tròng.
Ôi mẹ ơi! Hoá ra cô vẫn có vận may trong người.
Mới đó mà cô đã tìm được sâm núi hoang dã rồi!
Vừa nãy cô nói sai rồi, đây mới chính là thời khắc huy hoàng nhất của cô.
Tô Mạt cẩn thận dùng dị năng hút khô đám cỏ dại xung quanh rồi nhổ đi. Đợi sau khi dọn dẹp sạch phạm vi chung quanh, Tô Mạt phát hiện hoá ra có tận ba cây sâm núi hoang dã, hai cây sâm bốn lá, một cây sâm năm lá. Cây kết trái là sâm năm lá.
Đầu tiên, Tô Mạt cẩn thận hái hết những quả màu hồng xuống, cầm túi và đóng gói chúng thật cẩn thận. Đây sẽ là chìa khoá làm giàu tương lai của cô.
Bởi vì không có dụng cụ chuyên đào sâm núi hoang dã nên Tô Mạt chỉ đành cầm con d.a.o găm rồi quỳ xuống đất đào bới thật cẩn thận, cố gắng không để gãy một sợi râu nào.
Tô Mạt tốn ba đến bốn tiếng mới đào được ba cây sâm núi hoang dã.
Tô Mạt cũng không rõ cách để phân biệt tuổi tác của ba cây sâm núi hoang dã này, hai cây sâm bốn lá nhìn khá nhỏ, năng lượng cũng không mạnh. Nhưng cây sâm năm lá kia thì lại sở hữu năng lượng rất mạnh, phần thân sâm có rất nhiều hố nhỏ (cổ tay sậy), nhiều râu nhỏ và cũng có vài cái râu lớn.
Tô Mạt đoán cây sâm này chưa được trăm năm, nhưng ít cũng phải năm đến sáu mươi năm.
Tô Mạt cẩn thận nhặt sâm núi hoang dã lên rồi chuẩn bị quay về tìm vài cái chậu để trồng. Cô sẽ sử dụng dị năng thúc đẩy sinh trưởng mỗi ngày để giúp chúng tăng số tuổi.