Mục lục
Xuyên Thành Vai Phụ Pháo Hôi, Dựa Vào Dị Năng Bước Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hiện tại cây hạt dẻ còn chưa phải là loại đời sau cải tiến chỉ còn có mấy mét, mà đều rất cao. Hình như cây hạt dẻ này cũng đã có tuổi rồi, nên càng cao hơn. Tô Mạt ngắm nghía một hồi, đoán chỗ cao nhất cũng phải 20 mét.

Những chỗ thấp, đã sớm bị người ném rụng rồi lượm, còn lại toàn những chỗ trên cao, phải mạnh dạn một chút mới dám leo lên lấy, hoặc cũng chỉ có thể chờ hạt dẻ tự chín rồi rơi xuống.

Tô Mạt lặng lẽ ghi nhớ chỗ này, chờ sau nay khi mình tới, có thể nhặt những hạt dẻ chín.

“Không sao, không nhặt được hạt dẻ cũng còn có những thứ khác mà, chúng ta đi nhặt hạt thông đi.” Tô Mạt an ủi mấy đứa nhỏ.

Tâm trạng của trẻ con luôn đến nhanh rồi đi cũng nhanh, rất nhanh ba đứa nhỏ đã phấn khích, tíu tít đứa Tô Mạt đi nhặt hạt thông.

Một buổi chiều, mỗi người đều nhặt được hơn nửa gùi hạt thông.

Đừng hỏi tại sao một người lớn như Tô Mạt lại nhặt bằng trẻ con, một là vì cái gùi của Tô Mạt khá lớn, hai là vì Tô Mạt lén cho một ít vào không gian. Nếu không, bỏ toàn bộ vào cái gùi, vác đi rất cực.

Thấy sắc trời không còn sớm, Tô Mạt chuẩn bị dẫn bọn nhỏ trở về.

Cô và mấy đứa nhỏ vừa nói chuyện phiếm vừa đi xuống, khi đi ngang qua một sườn dốc, một trận gió nhanh từ sau đầu ập đến. Trực giác được phát triển nhờ ở tận thể khiến Tô Mạt lập tức đá một cú 540 độ thẳng về phía phát ra tiếng gió.

Sức chiến đấu của Tô Mạt ở tận thế là dạng yếu, nhưng chỉ là so với zombie sở hữu dị năng mà thôi. Đối với giống loài bình thường ở thời đại bình thường mà nói, sức chiến đấu của Tô Mạt không thể nói là quá khủng nhưng đối phó với một hai người thì vẫn dễ dàng.

Tất cả những hành động của Tô Mạt chỉ là phản ứng tự nhiên, theo bản năng đã hành động. Nhưng bởi vì cơ thể này không trải qua huấn luyện, Tô Mạt đá một cái, lập tức bị dãn gân. Khiến cô đau tới mức nhe răng trợn mắt, hạt thông trong gùi cũng rơi hơn phân nửa.

Mọi chuyện xảy ra quá nhanh, ba đứa nhỏ đều sững sờ, một lúc lâu Lục Phượng Cần mới nói: “Thím ba, làm sao vậy?”

“Vừa rồi có cái gì bay tới, bị thím đá một phát bay tới kia rồi.” Tô Mạt chỉ vào bụi cỏ vừa mới có vật thể rơi xuống.

Vừa rồi tốc độ của vật đó quá nhanh, cô cũng không thấy rõ, chỉ cảm giác hơi mềm, hẳn là đồng vật gì đó.

Tô Mạt nghỉ ngơi một lát, dùng dị năng xoa dịu gân cốt bị dãn, sau đó mới đi vào bụi cỏ xem đó là vật gì.

Đẩy bụi cỏ ra, bên trong có một con thỏ rừng màu xám trông không hề nhỏ, chắc phải cỡ ba bốn cân. Giờ phút này đã bị Tô Mạt đá cho miệng phun m.á.u tươi, đi về suối vàng rồi.

Tô Mạt nhướng mày, từ khi nào mà một bia đỡ đạn như cô lại có vận may của nữ chính thế? Lại còn có thỏ rừng đưa tới tận cửa.

Tô Mạt nắm lỗ tai thỏ rừng, nhấc nó lên, cười nói: “Nhìn xem, là thỏ rừng, đêm nay chúng ta có thịt ăn rồi.”

Sau khi ba đứa nhỏ thoát khỏi nỗi khiếp sợ, nhìn sang thỏ rừng, lại nghĩ tới động tác vừa rồi của Tô Mạt, ánh mắt nhìn Tô Mạt thật sự là vừa mừng vừa kích động vừa bội phục.

“Thím, thím ba, thím thật sự giỏi quá, một phát đã đá c.h.ế.t một con thỏ rừng.” Lục Quốc Đống kích động đến mức nói chuyện cũng bắt đầu lắp bắp.

Con trai đều thích kẻ mạnh, trời sinh đã mang theo sự khâm phục đối với người giỏi đánh nhau. Giờ phút này Lục Quốc Đống nhìn Tô Mạt, thật sự kính nể vô cùng. Cậu bé tuyên bố, ngoại trừ chú ba của cậu bé thì thím ba là người thứ cậu bé ngưỡng mộ.

“Trùng hợp trùng hợp thôi.” Tô Mạt khiêm tốn xua tay.

Trời má, giờ phút này chân vẫn còn đau, xem ra bắt đầu từ ngày mai phải rèn luyện cơ thể rồi.

Hai cô bé cũng vui mừng kêu lên: “Thím ba, thím thật sự giỏi quá. Tối nay chúng ta có thịt thỏ ăn rồi, ha ha…”

Tô Mạt sợ tiếng cười ầm ĩ của bọn nhỏ sẽ dẫn những người khác đến, lập tức ra dấu im lặng.

“Suỵt! Nhỏ tiếng thôi, đừng dẫn những người khác tới, đến lúc đó sẽ không có thịt thỏ ăn đâu.”

Ba đứa nhỏ lập tức dừng lại, không dám phát ra tiếng động quá lớn nữa, chẳng qua vẫn phấn khích không thôi, khuôn mặt nhỏ nhắn rám nắng đã đỏ ửng vì kìm nén.

“Mau, giúp thím ba nhặt hạt thông lên, chúng ta về sớm, buổi tối ăn thịt thỏ.” Tô Mạt kêu bọn chúng tới nhặt hạt thông.

Ba đứa nhỏ nhanh chóng đi tới, giúp Tô Mạt nhặt hạt thông, phải nói tốc độ nhanh thôi rồi.

Tô Mạt:...

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-vai-phu-phao-hoi-dua-vao-di-nang-buoc-len-dinh-cao-nhan-sinh/chuong-62.html.]

Chờ nhặt hạt thông xong, Tô Mạt bỏ thỏ rừng vào trong gùi, kéo một nắm cỏ dại đắp lên.

Trên đường trở về, ba người vô cùng phấn khởi, nhưng lại không dám nói chuyện, mà chỉ nháy mắt với nhau, tiến hành cuộc trao đổi mà chỉ có mấy người bọn chúng mới có thể hiểu được.

Tô Mạt ở phía sau nhìn mà thấy buồn cười, quả nhiên lúc còn trẻ con là vui nhất.

Sau khi về đến nhà, Tô Mạt nói với mấy đứa nhỏ: “Trở về nói với mẹ mấy đứa và bà, là thím ba làm thịt thỏ xong sẽ bưng qua, để họ làm món chính, xào thêm món rau là được.”

Ba đứa trẻ gật đầu lia lịa, sau đó vắt chân lên cổ chạy về nhà.

Có thịt thỏ ăn, bọn chúng rất vui vẻ, nhưng bọn chúng muốn chia sẻ chuyện vừa xảy với mọi người hơn.

Ba đứa nhỏ về đến nhà, vừa hay gặp phải nhóm mẹ chồng nàng dâu Lý Nguyệt Nga đang tan làm trở về, Lục Quốc Đống lập tức đi lên, nắm lấy tay Lý Nguyệt Nga rồi la lên: “Bà ơi, thím ba của cháu biết võ công đấy.”

“Nghĩa là sao?” Lý Nguyệt Nga mang vẻ mặt không hiểu.

“Vừa rồi, lúc chúng cháu xuống núi, gặp phải một con thỏ rừng. Thím ba của cháu làm như thế này, vèo vèo vèo, một phát đã đá c.h.ế.t thỏ rừng.” Lục Quốc Đống vừa nói vừa khoa tay múa chân.

“Thím ba cháu, một phát đã đá c.h.ế.t thỏ rừng à?” Lý Nguyệt Nga hỏi. Sao bà ấy thấy nghi quá đi, hẳn là trùng hợp con thỏ rừng kia c.h.ế.t ở trên đường, rồi vợ thằng ba không có thấy, vừa vặn đá trúng một phát.

“Đúng đúng đúng.” Lần này, không chỉ Lục Quốc Đống, ngay cả Lục Phượng Cần và Lục Ái Cần cũng gật đầu lia lịa.

Lưu Ngọc Chi rất hiểu con mình, thấy vậy thì nói: “Đừng vội, mấy đứa kể rõ ràng mọi chuyện đi.”

Ba đứa nhỏ tíu tít kể lại toàn bộ câu chuyện, cuối cùng còn nói thêm một câu: “Thím ba nói, mọi người nấu cơm xào rau là được rồi, thịt thỏ để thím ấy nấu rồi bưng sang.”

Lý Nguyệt Nga và Lục Quế Hoa nghe mà sốc vô cùng, ngược lại Lưu Ngọc Chi rất bình tĩnh, cô ấy đã nói vợ thằng ba không phải người bình thường mà.

Lý Nguyệt Nga suy nghĩ một lát, vẫn không yên lòng: “Không được, bà phải đến đó xem thử.” Nói xong thì vội vàng đi sang đó.

Đừng có vì nhặt được một con thỏ chết, tham mấy miếng thịt, mà khiến cả nhà tiêu tùng, không có cần thiết.

Lúc Lý Nguyệt Nga tới, Tô Mạt đang đun nước, đặt thỏ rừng ở bên cạnh.

Lý Nguyệt Nga tiến lên sờ sờ, còn nóng hổi mềm nhũn, hẳn là vừa mới c.h.ế.t không bao lâu, hơn nữa cũng có vẻ mập, không giống như là bệnh chết. Chẳng lẽ thật sự là vợ thằng ba đá c.h.ế.t sao?

“Vợ thằng ba, con thỏ này thật sự do con đá c.h.ế.t à?” Lý Nguyệt Nga nghi ngờ hỏi.

“Có thể nói là con đá chết, nhưng cũng có thể nói là nó tự đ.â.m vào rồi chết.” Tô Mạt nói: “Khi còn bé nhà con có mời người đến dạy mấy chiêu phòng thân, thấy có thứ gì chạy tới thì thuận chân đá một phát. Có thể nó chạy quá nhanh, đụng trúng chân con, nên lăn ra chết.”

Lý Nguyệt Nga đã tin. Lúc trước đại đội cũng nhặt được con lợn rừng tự đ.â.m trúng rồi chết, chạy quá nhanh không thắng được nên đ.â.m trúng rồi c.h.ế.t thôi.

Bà ấy đã nói vợ thằng ba yếu ớt mỏng manh mà, làm sao có thể đá c.h.ế.t con thỏ, hóa ra là trùng hợp.

Chờ sau khi nước sôi, Lý Nguyệt Nga lại giúp Tô Mạt lột lông thỏ. Tô Mạt vốn định vứt bỏ nội tạng, nhưng Lý Nguyệt Nga không nỡ, cầm đi rửa sạch, đây cũng là thịt mà.

Sau khi chuẩn bị thỏ xong, Lý Nguyệt Nga chuẩn bị trở về nấu cơm, trước khi đi còn dặn dò: “Con không cần làm món chính đâu, lát nữa sang ăn chung với mẹ.”

“Vâng.” Tô Mạt gật đầu.

Cô cũng không có tính cách quái gở gì mà không chịu ăn chung với người lớn, một mình ở tận thế đã lâu, hiện tại có người nhà cũng rất tốt.

Nhớ ra trong nhà còn có cà rốt mà mấy ngày trước Lục Trường Chinh đổi ở thôn, chuẩn bị tối nay làm thịt thỏ cà rốt hầm.

Sau khi lấy cà rốt ra khỏi giỏ trúc, Tô Mạt muốn phát điện. Mẹ nó cô đã quên nơi củ cà rốt ở đây là da đỏ, mà cái cô trồng dưới đất là củ cải trắng.

Quên đi, đến lúc đó cứ giao cho xã cung ứng, nói là giống mới từ phía Nam tới, cô mua về thử.

Trước tiên Tô Mạt mang thịt thỏ đi kho, sau khi hầm một lát, lại bỏ cà rốt đã thái sẵn vào. Hầm với lửa nhỏ trong nửa tiếng, sau khi hầm cà rốt thấm vị, lúc này mới lấy một cái bình sành lớn, xúc hết vào trong cái bình.

Rửa sạch nồi, Tô Mạt lại cho một nồi nước vào, đun sôi bằng chút lửa còn lại. Lúc này mới cầm lấy gùi, cất bình sành vào đó, rồi đeo đi về phía nhà họ Lục.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK