Tô Mạt nhấc túi lưới trong tay mình lên: "Chú Canh, dạo gần đây cháu lên núi thu hoạch được một ít lâm sản, tặng một ít cho chú ăn thử."
"Cháu tự mình lên núi thu hoạch sao?"
Tô Mạt gật đầu.
Canh Trường Thanh bật cười: "Không ngờ cháu còn biết làm những việc này."
Tô Mạt mỉm cười: "Dù sao thì cháu cũng đã đến nông thôn rồi, nhập gia tùy tục ấy mà."
"Được, cháu tự tay thu hoạch thì chú phải ăn thử chứ, cháu để ở đấy đi." Canh Trường Thanh chỉ vào chiếc bàn bên cạnh cửa sổ.
Tô Mạt bước đến đặt túi lưới lên trên bàn, sau đó quay về chỗ ngồi.
Canh Trường Thanh nhanh chóng ăn xong cơm rồi dùng khăn tay lau miệng, lúc này mới đứng dậy đi rót cho Tô Mạt một cốc nước.
"Sao hôm nay rảnh rỗi đến tìm chú thế?"
Tô Mạt cười ngượng ngùng: "Vì những món lâm sản mà cháu thu hoạch được phơi khô rồi nên mau chóng đưa đến đây cho chú Canh thử ấy mà."
Cô giải thích tiếp: "Chú Canh, cháu thật sự không biết chú ở đây, cả nhà cũng không nói cho cháu biết. Cháu vừa về nông thôn liền vào thu hoạch vụ thu nên không có thời gian đến công xã, cũng không rõ ban lãnh đạo ở đây."
Canh Trường Thanh xua tay: "Không sao, sau này có chuyện gì cứ đến tìm chú."
Tô Mạt gật đầu.
Canh Trường Thanh mở ngăn kéo lấy một xấp phiếu tiền từ bên trong ra đưa cho Tô Mạt: "Cầm lấy, có rất nhiều việc phải dùng đến tiền đấy."
Ánh mắt Tô Mạt lóe sáng, nghe giọng điệu của anh ta thì hình như là anh ta đã biết chuyện cô gửi đồ cho cha mẹ rồi, cô bèn hỏi dò: "Chú biết rồi ạ?"
Canh Trường Thanh gật đầu: "Tiểu Mạt, cháu làm tốt lắm. Sau này có chuyện gì không giải quyết được thì cứ đến tìm chú. Tuy nhiên, cháu cũng phải tự mình chú ý an toàn đấy."
Quả thực có một số việc mà Tô Mạt dễ ra mặt hơn anh ta.
Tô Mạt mau chóng gật đầu, anh ta có thể bày tỏ thái độ rõ ràng, sẵn sàng giúp đỡ là được rồi.
Dù sao trong trí nhớ của nguyên chủ thì cũng đã ba bốn năm không gặp chú Canh này rồi, cô cũng không biết rốt cuộc anh ta sẽ tỏ thái độ như thế nào.
Canh Trường Thanh đẩy phiếu tiền về phía trước: "Cầm tiền đi. Lúc nhỏ cháu thường xuyên đòi chú mua kẹo cho cháu mà, sao bây giờ lại khách sáo thế?"
Tô Mạt cười hì hì rồi cầm lấy tiền.
Ôi! Đâu đâu cũng có người muốn cho cô tiền tiêu như thế này đúng là khó thích nghi thật đấy.
*
“Ngày mai sẽ bắt đầu nộp lương thực.” Canh Trường Thanh bỗng nhiên mở miệng nói: “Đại đội đóng quân ở khe núi Lý Gia sẽ là đơn vị đầu tiên nộp lương thực vào sáng ngày mai.”
Hai mắt Tô Mạt sáng ngời, biết Canh Trường Thanh đang nhắc nhở cô, nếu muốn đưa thứ gì thì sáng mai cô có thể đến đó.
“Khi nào đại đội thôn Lục Gia nộp?” Tô Mạt hỏi.
“Chiều ngày mốt, bàn giao thứ tư.” Canh Trường Thanh nói.
Tô Mạt gật đầu, vậy thì buổi chiều ngày một cô phải đến xem nộp lương thực như thế nào.
Việc nộp lương thực là việc ưu tiên hàng đầu của đại đội sản xuất. Kết quả làm việc của một năm sẽ được kiểm chứng vào ngày hôm đó. Mỗi lần nộp lương thực, 80% xã viên của đại đội đều sẽ đi, thứ nhất là vì nhu cầu vận chuyển lương thực, thứ hai là vì tình thế, thứ ba là để đi hóng chuyện.
Một số người tốt sẽ đi theo xem mỗi đại đội nộp lương thực để tìm hiểu tình hình của các đại đội khác, sau đó trở về có thể bàn tán.
Công xã Hồng Kỳ có tổng cộng 16 đại đội sản xuất. Để ngăn chặn các đại đội mâu thuẫn vì tranh giành nộp lương thực, sau khi Canh Trường Thanh đến đã đưa ra quy định rút thăm.
Trước mỗi lần nộp lương thực, 16 bí thư đại đội và đại đội trưởng của đại đội sản xuất đều được triệu tập họp để bố trí công việc, sau đó bốc thăm xác định thứ tự nộp lương thực.
Dù sao thì còn tùy vào may mắn, bốc được ngày nào thì quyết định ngày đó. Mỗi ngày có hai đại đội, một đội buổi sáng và một đội buổi chiều.
Cứ như vậy, mọi người có thể tránh phải xếp hàng và hiệu quả cũng cao hơn.
Một năm trước khi Canh Trường Thanh nhậm chức, 16 đại đội như một tổ ong, có người còn xếp hàng ba ngày mà còn không qua được cổng trạm thu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-vai-phu-phao-hoi-dua-vao-di-nang-buoc-len-dinh-cao-nhan-sinh/chuong-76.html.]
Sau khi Canh Trường Thanh đến, nộp lương thực không còn là một cuộc chiến kéo dài về thể lực và sức chịu đựng nữa. Người ta cũng không dám tùy ý viện cớ nói mọi thứ không đạt tiêu chuẩn. Cho nên Canh Trường Thanh rất được lòng các xã viên ở công xã Hồng Kỳ, là một vị lãnh đạo tốt biết làm những việc thiết thực một cách chân thành.
Canh Trường Thanh nhìn thấy đôi mắt Tô Mạt sáng lên, dáng vẻ giống như cảm thấy rất hứng thú: “Cháu tò mò lắm sao?”
Tô Mạt gật đầu như giã tỏi.
Trước đây, những cảnh tượng này đều là do cô tưởng tượng, nhưng bây giờ có thể tận mắt chứng kiến, cô không còn tò mò mới lạ.
Canh Trường Thanh bất lực mỉm cười lắc đầu: “Cháu tò mò cái gì? Chú giải đáp thắc mắc cho cháu.”
“Họ nói nộp lương thực, vậy thì cần nộp lương thực gì? Cuối cùng có cho tiền hay không?” Lúc trước cô từng đọc tiểu thuyết, nộp lương thực trong một số tiểu thuyết có phát tiền, có một số tiểu thuyết lại không có tiền.
“Nộp lương thực là một thuật ngữ chung. Có ba loại lương thực phải nộp, một là lương thực theo đúng nghĩa thuế nông nghiệp, hai là lương thực trưng dụng và cuối cùng là lương thực còn dư.”
“Thuế nông nghiệp cần phải nộp, trừ khi có thiên tai thì nhà nước mới miễn trừ. Lương thực trưng dụng cũng có tính bắt buộc, quyết định tùy thuộc vào tổng sản lượng lương thực của đại đội sản xuất.”
“Lương thực còn dư không bắt buộc, sau khi đại đội sản xuất thu hoạch xong rồi nộp thuế nông nghiệp và lương thực trưng dụng sẽ giữ lại đủ khẩu phần và lương thực chiến tranh cho các xã viên, lương thực còn dư có thể bán cho trạm thu mua để đổi thành tiền.”
“Lương thực đóng thuế nông nghiệp không có tiền, lương thực trưng dụng và lương thực còn dư có thể có tiền, nhưng giá cả của lương thực trưng dụng sẽ thấp hơn lương thực còn dư.”
Tô Mạt thật sự đã nhận được một kiến thức mới, hóa ra thuế lương thực còn có nhiều như vậy.
“Vậy thuế nông nghiệp xác định như thế nào? Hàng năm đều cố định sao?” Tô Mạt lại hỏi.
“Không phải, nó sẽ tùy thuộc vào nền kinh tế của từng khu vực. Thuế suất trung bình toàn quốc là 15%, nhưng sẽ d.a.o động tùy theo tình hình thực tế của từng nơi, tối thiểu không dưới 7% và tối đa không quá 25 25%. Thuế suất của huyện Thanh Khê năm nay là 10%.”
“Vậy chẳng phải khu vực nộp 25% sẽ lỗ c.h.ế.t à?” Tô Mạt buột miệng nói.
Canh Trường Thanh mím môi mỉm cười không nói gì.
Tô Mạt có chút xấu hổ, vội đổi sang chủ đề khác: “Vậy nếu có một số đại đội giấu sản lượng lương thực thật, chẳng phải thuế nông nghiệp sẽ ít hơn rất nhiều sao?”
Lần này Canh Trường Thanh thật sự bật cười thành tiếng: “Tiểu Mạt, bọn họ sẽ không giấu giếm, nếu không báo cáo nhiều hơn thì đã phải chịu trách nhiệm rồi.”
Để thể hiện khả năng của mình, các đại đội trưởng ở nhiều khu vực sẽ nói dối về sản lượng lương thực, nếu không sao có thể đạt năng suất sản xuất được chứ?
Dù sao thì Canh Trường Thanh cũng được Tô Trọng Lê nuôi dưỡng, anh ta cũng hiểu kịch bản trục lợi của những người kinh doanh. Nhưng anh ta thật sự không ngờ Tiểu Mạt lại giống người nhà họ Tô hơn là anh Đức và anh Khiêm.
Lúc này Tô Mạt thật sự xấu hổ, gương mặt cô cũng đã phiếm hồng.
Ôi! Sao cô đột nhiên suy nghĩ theo lối suy nghĩ của thế hệ sau mà quên mất rằng tư duy chủ đạo của thời đại này là cống hiến, đề cao lợi ích tập thể, tất cả đều cảm thấy vinh dự khi được đóng góp nhiều hơn cho đất nước.
Nói như vậy khiến cô giống như rất phản động.
“Còn tò mò cái gì nữa không?” Canh Trường Thanh cười hỏi.
Tô Mạt không có gan hỏi lại, vội nói: “Không có, không có. Cháu không quấy rầy chú Canh nữa, cháu về đây.”
“Được rồi. Lúc nộp lương thực mỗi ngày chú đều ngồi ở trạm thu mua, nếu con muốn đến xem thì cứ. Nếu không chú sợ cơ thể nhỏ bé này của cháu sẽ bị đè c.h.ế.t trong đám người.” Canh Trường Thanh cười trêu ghẹo.
Tô Mạt làm mặt quỷ rồi chạy nhanh như chớp.
Canh Trường Thanh cười ha ha, Tiểu Mạt đã nhạy bén hơn rất nhiều sau nhiều năm không gặp.
Đúng lúc bí thư Đảng ủy Phó Minh đi ngang qua cửa có chút kinh ngạc, bí thư Canh vốn là người luôn giấu cảm xúc trong lòng, nhưng không ngờ anh ta lại có lúc cười to như thế.
Sau khi Tô Mạt trở về nhà, cô lấy một số phiếu tiền Canh Trường Thanh cho ra, vậy mà có đến 10 phiếu đại đoàn kết, còn có một số phiếu thịt, phiếu gạo, phiếu thực phẩm phụ, phiếu công nghiệp và phiếu vải bốn thước.
Tô Mạt:...
Ban đầu cô nghĩ rằng cô đang chơi chế độ khó, nhưng sao bây giờ lại có cảm giác nhẹ nhàng như chế độ đoàn sủng vậy?
Một người chỉ biết dựa vào chính mình từ năm 14 tuổi bỗng nhiên được ba ông lớn tranh nhau đưa tiền cho cô, sao cô chợt thấy hơi sợ thế này?
Thật sự không biết cách tận hưởng hạnh phúc,số phận đã định để làm việc vất vả.
Bây giờ cần gì phải cố gắng nữa, cứ nằm cho tốt rồi chờ các ông lớn cho ăn là được.
Tô Mạt tự khuyên bản thân, cuối cùng cũng bình tĩnh lại. Các ông lớn đưa là chuyện của bọn họ, còn cô kiếm thì là chuyện của cô, dùng không hết thì tiết kiệm, có ai mà sợ nhiều tiền đâu chứ? Chờ đến khi có năng lực thì đền đạp lại cho bọn họ.
Tô Mạt thả lỏng tâm trạng, tiếp tục đan áo lông, buổi tối cô dùng mầm củ cải và canh trứng gà còn sót lại từ bữa trưa trộn với cơm, mở hộp thịt heo kho ra rồi ăn ngon lành.