Mục lục
Xuyên Thành Vai Phụ Pháo Hôi, Dựa Vào Dị Năng Bước Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Cháu đi làm việc của mình đi, không cần ở cạnh lão già đâu." Lục Bá Minh xua tay, nói xong lại ho khù khụ.

"Hay để cháu đỡ ông nằm xuống, chắc sẽ dễ chịu hơn một chút."

Lục Bá Minh xua tay nói: "Không cần đâu, để ông ngồi một lát, nằm cả ngày rất khó chịu. Cháu đi làm việc của mình đi, không cần phải để ý tới ông đâu."

Tô Mạt bê cốc sứ lên đổ thêm chút nước nóng vào cho Lục Bá Minh, sau đó mới quay về nhà.

Về tới nhà, Tô Mạt thu hết đồ mua ở hợp tác xã mua bán vào không gian, sau đó xúc óc chó phơi khô và hạt dẻ vào trong bao bố. Hạt dẻ đựng đầy một bao bố, óc chó đựng đầy hai bao bố, hạt thông một bao, nấm mật ong và các loại rau dại đựng hơn nửa bao.

Sau khi chất đồ vào các túi xong cảm thấy có rất nhiều đồ, cứ như được mùa vậy. Chờ mấy thứ dưới đất đủ khô là có thể chất vào trong bao bố. Sau đó xếp hết lên kệ.

Làm xong xuôi mọi việc xong Tô Mạt lại ra vườn rau, đi tới từng luống đất trồng rau một vận chuyển vào đó một chút dị năng giúp bọn chúng tươi tốt hơn. Tươi tốt nhưng không quá khoa trương.

Sau đó cô lại truyền dị năng cho ba cây sâm tự nhiên, đặc biệt chăm sóc tới cây sâm có tuổi đời lâu nhất, tới khi dùng hết dị năng mới dừng tay.

Làm xong Tô Mạt mới lấy tấm vải thô vừa mua ra khỏi không gian, bắt đầu cắt dựa theo kích cỡ đo lúc sáng cho Tô Đình Khiêm. Sau đó cô lấy ra số vải hoa còn sót lại lót vào bên trong.

Cắt vải xong, cô dùng máy may khâu lại lớp vải thô và vải hoa vào với nhau.

Khi làm xong trời đã tối, Tô Mạt cất mảnh quần áo, định đi nấu cơm trước rồi buổi tối sẽ tới tiệm bán bông vải một chuyến.

Ngay khi Tô Mạt định nấu cơm thì có tiếng gọi vang lên từ bên ngoài: "Chị dâu, chị dâu, chị có nhà không?"

Tô Mạt ra ngoài xem thử, nhìn thấy đó là một cô gái trẻ tuổi, bụng hơi nhô ra, tay xách theo một cái cá đang đứng bên ngoài cổng sân viện.

Thấy Tô Mạt đi ra, cô gái kia tỏ ra vui vẻ: "Chị dâu, em là Long Tú Mai, vợ của Lục Quốc Bình. Hôm nay anh ấy xuống sông bắt được vài con cá nên bảo em mang một con tới cho chị dâu ăn thử." Nói xong cô ấy nhấc một con cá dùng cỏ buộc chặt lên.

"Ôi chao, sao chị có thể không biết ngượng mà nhận được." Tô Mạt nhanh chóng ra mở cửa sân để Long Tú Mai vào nhà.

Người ta đã có lòng tặng đồ, tất nhiên Tô Mạt sẽ không biết điều mà nói không cần được.

Long Tú Mai đưa cá cho Tô Mạt, cười tươi: "Bình thường anh Trường Chinh hay chăm sóc cho Quốc Bằng nhà em, nhà em thì chẳng có gì tốt cả. Hôm nay vừa bắt được con cá, vẫn còn tươi lắm, chị dâu cầm tối nấu lên mà ăn."

"Được." Tô Mạt nhận cá, mỉm cười nói: "Cảm ơn hai em, tối nay chị có thịt ăn rồi. Nào, vào trong này ngồi một lát đi."

"Không được đâu, giờ em phải quay về nấu cơm nữa." Long Tú Mai xua tay, định ra ngoài.

Tô Mạt nhìn cái bụng phình ra của cô ấy thì đoán ngay không phải đi thu hoạch vụ thu, vội nói: "Tú Mai, em chờ chút."

Nói xong cô chạy vào nhà xách một cái giỏ bện bằng cỏ, bên trong đựng hạt dẻ và óc chó đưa cho Long Tú Mai.

"Nhà chị cũng không có gì, mấy ngày trước lên núi lượm được chút sản vật trên núi. Em cầm về mà ăn."

Long Tú Mai xua tay nói: "Chị dâu, chị làm vậy là không được, chị giữ lại ăn đi chứ." Nói xong còn đi lùi vài bước ra sau, dọa Tô Mạt sợ phải vội đỡ cô ấy lại.

"Em cẩn thận bụng đấy. Nhìn bụng lớn quá, đã mấy tháng rồi?"

"Bảy tháng." Long Tú Mai nói, khuôn mặt dịu dàng.

Tô Mạt ấn giỏ bện bằng rơm vào tay Long Tú Mai, nói: "Không có gì là không được cả, chị đã ăn cá nhà em rồi, vậy mà chút sản vật trên núi này của chị mà các em không thể ăn được hay sao? Hay là em chê đồ của chị?"

Nghe Tô Mạt nói xong Long Tú Mai mới chịu cầm giỏ bện rơm lên: "Sao có thể chê được, hạt dẻ và óc chó toàn đồ bổ thôi."

Hai loại quả này rất khan hiếm, ai cũng để mắt tới, hàng năm các nhà không lượm được nhiều lắm.

"Không ngại là được, em cầm về đi." Tô Mạt mỉm cười nói.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-vai-phu-phao-hoi-dua-vao-di-nang-buoc-len-dinh-cao-nhan-sinh/chuong-72.html.]

Long Tú Mai cũng rất vui, sau khi chào tạm biệt Tô Mạt xong đã xách theo giỏ bện rơm vui vẻ đi về.

Trước khi tới đây cô ấy còn sợ Tô Mạt là người từ thành phố lớn tới, gia thế lại tốt, sợ cô sẽ chê đồ của người nhà quê bọn họ. Không ngờ cô lại dễ sống chung như thế. Quốc Bình nói đúng, người mà anh Trường Chinh chọn không hề kém chút nào.

Sau khi Long Tú Mai rời đi, Tô Mạt thở dài. Đúng, trong nhà chỉ ba cái giỏ bện bằng rơm, cô dùng để tặng quà cho người khác. Xem ra phải tìm người bện thêm vài cái giỏ nữa, hoặc là cô tự học luôn để sau này có thể tự bện được.

Mấy cái giỏ bện rơm này được bện bằng thân lúa mạch, vừa bền vừa dùng chắc chắn.

Tô Mạt xách cá Long Tú Mai mang tới, nặng khoảng hai cân. Cô mang cá tới cạnh giếng cầm d.a.o mổ, chặt thành vài khúc rồi rửa sạch.

Thịt ở thân cá cô định cho chút hành gừng rồi dùng xì dầu để om, đầu cá đuôi cá thì định nấu một bát canh cá.

Tô Mạt nhóm lò nhỏ trước, lấy cái nồi hay dùng hồi tận thế ra, đổ dầu chiên đầu và đuôi cá vàng giòn hai mặt. Sau đó cô cho gừng, cho một chút rượu gia vị, rồi lại đổ chút nước lạnh vào. Sau khi nhóm lửa sẽ nấu chậm một lúc.

Nghĩ tới cơ thể của Lục Bá Minh, Tô Mạt vào phòng, tính đào hai củ sâm để bỏ vào.

Do không biết cho bao nhiêu mới đủ nên Tô Mạt không dám dùng cây sâm lâu năm kia. Cô chọn một cây sâm bình thường, đào đất chọn ra hai củ sâm nhỏ. Rửa sạch đất bám bên trên xong lại bỏ vào trong nồi canh cá hầm chung.

Sau đó cô lại nhóm lò to, bên này dùng để om cá.

Chờ canh cá tiết hết ra thành màu trắng, Tô Mạt cho thêm chút rau thơm khử mùi tanh, khi canh sôi, cô múc một bát ra để ăn. Còn lại đều đổ hết vào một cái lọ sành, định lát nữa sẽ mang sang cho Lục Bá Minh.

Chờ cá om chín, Tô Mạt cho vào một tô lớn, cõng sọt bật đèn pin mang sang nhà họ Lục.

Khi Tô Mạt tới, người lớn trong nhà đang chuẩn bị ăn cơm tối. Tô Mạt thấy trên bàn chỉ có một đĩa rau cải xanh xào và một bát to cháo vụn ngô thì vội đặt cái sọt xuống.

"Hồi chiều vợ Quốc Bình mang sang cho con một con cá, con đã nấu canh nên mang sang cho mọi người ăn thử."

"Có một con cá thì con để lại mà ăn, mang sang cho cha mẹ rồi thì con ăn bằng cái gì." Ấn tượng tốt của Lý Nguyên Nga về Tô Mạt càng ngày càng tăng.

"Con vẫn còn, cá to nên một mình con không thể ăn hết được." Tô Mạt mỉm cười, lấy lọ sành và bát to trong sọt ra đặt lên bàn.

"Ông nội ăn thêm nhiều cá và canh một chút, rất tốt cho sức khỏe." Tô Mạt dặn dò xong thì xách sọt lên đi về.

Cơn ho của Lục Bá Minh là do cơ thể quá yếu, không phải ho do bị cảm của sau này nên ăn cá cũng không sao.

Nhìn Tô Mạt hùng hổ đi về, Lục Bá Minh nói với con trai con dâu: "Tiểu Mạt là người tốt, Trường Chinh không có nhà thì hai con phải đối xử với con bé tốt hơn."

Hai người họ gật đầu.

Kỹ năng nấu nướng của Tô Mạt thì khỏi nói, ba người họ ăn sạch đồ ăn. Lọ sành đựng canh cá kia Lục Thanh An uống hết bốn bát, ngay cả Lục Bá Minh ăn gì cũng không ngon miệng cũng phải uống hết hai bát.

Buổi tối đi ngủ, Lục Bá Minh cảm thấy người không còn nặng nề như trước, ngủ cũng ngon hơn rất nhiều.

Lục Thanh An thì cảm thấy cả người khô nóng, lăn qua lộn lại không ngủ được. Ông ấy quay sang nhìn vợ, vươn tay ra.

Nhưng lại bị Lý Nguyệt Nga đánh tay, nói: "Ông định làm gì? Đã có tuổi rồi, già mà không đứng đắn."

Lục Thanh An ngượng ngùng nói: "Không biết vì sao nữa, cảm thấy người cứ khô nóng."

Lý Nguyệt Nga:...

Là sản vật đại bổ nguyên khí của núi rừng, tuy rằng chỉ là vài nhánh sâm nhỏ nhưng tác dụng vẫn rất tốt.

Âu canh cá kia, Lục Bá Minh cơ thể yếu uống không sao, Tô Mạt và Lý Nguyệt Nga là đàn bà uống cũng không sao.

Nhưng Lục Thanh An thì khác, tuy đã ngoài năm mươi nhưng cơ thể vẫn cường tráng khỏe mạnh, giờ lại uống nhiều canh nên người mới khô nóng như vậy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK