Lục Thanh An đi ra, nhìn thấy người đưa thư, ông ấy cười hỏi: “Hôm nay đại đội chúng tôi lại có thư gì à?” Gần đây thư từ cũng không ít.
Người đưa thư gật đầu: “Có điện báo của cô Tô Mạt, tôi tới đưa cho cô ấy, phiền ông báo cô ấy tới đây lấy giúp tôi.”
“Có điện báo sao? Từ đâu gửi về?” Lục Thanh An hỏi.
“Quân khu Thẩm Dương.” Người đưa thư nói với vẻ mặt đồng cảm, thường thì điện báo từ quân khu gửi tới không phải chuyện gì tốt.
“Ở đâu?” Lục Thanh An cất cao giọng.
“Quân khu Thẩm Dương.” Người đưa thư lặp lại.
Lục Thanh An bỗng cảm thấy cơ thể ớn lạnh, ông ấy như bị rút cạn sức lực.
Quân khu Thẩm Dương là chỗ thằng ba đang làm việc cơ mà? Ông ấy nghĩ đến chuyện thằng ba bị triệu tập gấp, rồi lại nghĩ tới cựu quân nhân tham gia quân ngũ đã hi sinh, bộ đội gửi điện báo về là để…
Lục Thanh An bước đi loạng choạng, người đưa thư hoảng sợ, vội chạy lên đỡ ông ấy.
“Bí thư chi bộ Lục, ông làm sao vậy?”
“Đưa điện báo cho tôi, Tô Mạt là con dâu thứ ba nhà tôi, để tôi xem.” Giọng Lục Thanh An bắt đầu run rẩy.
Người đưa thư biết bí thư chi bộ Lục có cậu con trai đang tham gia quân ngũ, nhưng anh ta cũng không ngờ người tên Tô Mạt lại chính là vợ của đứa con trai đang tham gia quân ngũ kia.
Người đưa tin nhìn Lục Thanh An bằng ánh mắt đồng cảm, sau khi đưa điện báo cho ông ấy, anh ta an ủi: “Chắc không phải chuyện gì xấu đâu.”
Lục Thanh An hít sâu mấy hơi, bấy giờ mới mở điện báo bằng đôi tay run rẩy của mình.
Vừa mở ra xem, bên trên chỉ ghi vài dòng chữ.
“Đã về đến đơn vị bình an, nhớ em, nhớ em nhiều, rất mong nhận được thư của em.”
Lục Thanh An: …
Cái trò trâu bò chó má gì đây không biết, nhớ vợ thì viết bức thư là được rồi, còn gửi điện báo, anh suýt hù c.h.ế.t thằng cha anh đấy.
Sau khi Lục Thanh An về đến nhà, ông ấy đưa điện báo cho Lý Nguyệt Nga, bảo bà ấy cầm đưa Tô Mạt.
“Đây là điện báo thằng ba gửi về cho vợ, bà cầm sang cho Tô Mạt đi. Nhớ nói với con bé một tiếng là tôi tưởng có chuyện gì lớn nên đã mở ra xem trước.”
Lý Nguyệt Nga cầm từ tay chồng, bà ấy hơi căng thẳng: “Xảy ra chuyện gì vậy? Sao phải gửi điện báo về?”
Lục Thanh An xua tay: “Không có vấn đề gì đâu, nó gửi điện báo về bảo vợ viết thư cho mình ấy mà.”
Lý Nguyệt Nga: …
Có phải là sợ nhiều tiền tiêu không hết nên cố tiêu đúng không? Có chuyện gì thì viết thư được rồi, lại còn gửi điện báo nữa. Một chữ trong điện báo này bằng một bức thư đấy.
Thời buổi này, gửi điện báo mất ba xu rưỡi mỗi từ, nhưng thời gian đến tay người nhận khá ngắn. Gửi từ thành phố lớn nhanh nhất là hai tiếng đồng hồ sẽ đến nơi, còn khu vực xa xôi muộn nhất cũng không quá ba ngày.
Lý Nguyệt Nga cầm điện báo đến chỗ Tô Mạt.
Bà ấy vừa tới gần đã ngửi thấy mùi thơm nức mũi, khiến người ta thèm nhỏ dãi, vì thế bà ấy vừa sải bước vào sân vừa hỏi: “Vợ thằng ba này, con đang nấu gì thế, thơm quá.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-vai-phu-phao-hoi-dua-vao-di-nang-buoc-len-dinh-cao-nhan-sinh/chuong-88.html.]
Bấy giờ Tô Mạt đang băm thịt, nghe thấy tiếng người, cô vội cất khoảng ba phần tư số thịt vào không gian.
“Con kho đầu heo ý mà.” Tô Mạt trả lời.
“Thằng ba gửi điện báo về, mẹ cầm tới cho con đây.” Lý Nguyệt Nga nói: “Cha con tưởng là có chuyện gì lớn nên đã mở ra xem thử.”
Tô Mạt không ngờ Lục Trường Chinh lại gửi điện báo về cho mình, thời buổi này, nếu không có chuyện gì lớn thì người ta sẽ chọn viết thư. Vậy nên cũng không thể trách Lục Thanh An vì đã mở ra xem được.
“Không sao đâu mẹ, cũng tại cha lo lắng quá thôi.”
Tô Mạt rửa tay rồi nhận điện báo từ tay Lý Nguyệt Nga, sau khi mở ra đọc, cô khẽ mỉm cười.
Người này đúng thật là! Gửi điện báo về chỉ để bảo cô viết thư cho anh. Vừa đúng lúc cô đan xong áo len rồi, đợi ngày mai cô sẽ đi gửi cho anh.
Lý Nguyệt Nga thấy Tô Mạt đang băm thịt nên hỏi: “Con đang chuẩn bị làm bánh bao à?”
Tô Mạt lắc đầu: “Dạ không phải, con định làm nấm thịt sốt, định ngày mai sẽ gửi cho Trường Chinh.”
Lý Nguyệt Nga xua tay cười: “Được rồi, vậy con làm tiếp đi.” Thằng ba sốt ruột quá rồi, dù nó không gửi điện báo về thì ngày mai vợ nó cũng gửi thư cho nó thôi.
Sau khi Lý Nguyệt Nga rời đi, Tô Mạt lại lấy thịt trong không gian ra băm tiếp.
Băm nhuyễn rồi, cô nêm gia vị cho thịt. Tiếp theo, Tô Mạt cho ít dầu vào chảo, đổ thịt băm vào đảo qua với dầu cho đến khi cạn nước rồi thêm nước tương đen, nước tương nhạt, đường, bột ngũ vị hương và hạt tiêu xay. Tô Mạt xào thịt băm đến khi có mùi thơm, sau đó bỏ nấm đã thái hạt lựu vừa đảo qua dầu vào, bỏ thêm tương đậu nành, đảo liền tay. Đợi đến khi xào chín và có mùi thơm thì cho một lượng nấm mật ong vừa phải vừa đảo qua dầu ban nãy, rắc một ít hạt mè trắng lên trên, sau đó bắc ra khỏi nồi.
Nấm mà Tô Mạt dùng là nấm mật ong tươi lấy từ trong không gian, sau khi rửa sạch sẽ, cô xào trực tiếp với dầu. Làm như vậy sẽ có những cây nấm vừa thơm lại ngon.
Tô Mạt lấy nấm thịt số ra để nguội, tiếp theo đi kiểm tra thịt đầu heo kho, thấy thịt đã mềm, cô vớt ra ngoài. Sau đó lại cắt khoai tây đã chuẩn bị thành khối vuông, bỏ vào nước kho nấu.
Tiếp đến, Tô Mạt lấy bốn hộp nhựa trong suốt dùng để đựng đồ ăn nhẹ từ trong không gian, xé hết nhãn mác, kiểm tra xem có dấu vết của thời đại sau này hay không rồi mới cầm đi rửa sạch phơi khô, đợi lát nữa nấm thịt sốt nguội sẽ bỏ vào.
Mà lúc này thịt heo cũng đã gần nguội, Tô Mạt bóc lớp thịt bên trên, cắt thành từng miếng nhỏ rồi cho vào hầm với khoai tây thêm một lúc. Đợi khoai tây mềm, cô bắt đầu bưng nồi lên.
Đầu tiên cô đổ đầy hai cái hộp cơm nhôm mới mua cách đây mấy ngày, đến lúc đó cô sẽ cầm tới chuồng bò cho cha mẹ.
Số còn lại cô chia làm hai phần, một phần để mình ăn, còn một phần đợi lát nữa cầm đi cho ba người già kia.
Sau đó, Tô Mạt đổ sốt nấm đầy bốn cái vại lớn. Gửi hai vại cho Lục Trường Chinh, một vại cho chuồng bò, một vại cho Canh Trường Thanh. Số còn lại cô cũng chia làm hai phần, một phần cho nhà họ Lục, một phần để lại mình ăn.
Còn về xương thường và xương sườn, cô không có ý định chế biến chúng hôm nay nên cất luôn vào không gian, đợi sau này lấy nấu canh.
Chuẩn bị xong xuôi hết mọi việc, Tô Mạt đeo giỏ tre, dùng vải che lại rồi cầm tới nhà họ Lục.
Lý Nguyệt Nga thấy Tô Mạt lại mang đồ tới thì vừa cảm động lại vừa bất lực.
“Cái con nhóc này, cái gì cũng cầm tới cho cha mẹ thì con ăn gì?”
“Ở nhà vẫn còn mà, cũng không có nhiều thịt đâu ạ, chủ yếu là nấm với khoai tây.” Tô Mạt cười nói: “Mẹ, nhà con không có đủ lọ, mẹ có thể đổ sốt nấm này ra một cái bình, sau này dùng trộn với mì hoặc ăn với bánh bao cũng ngon.”
“Được rồi.” Lý Nguyệt Nga nhìn lọ sốt nấm, còn nói là không có nhiều thịt, e là bà ấy cho cô một cân thịt, cô đưa lại bà ấy nửa cân rồi cũng nên.
Đứa nhỏ này, thật thà đến mức khiến người ta đau lòng.
Thấy Tô Mạt lại mang đồ đến, dâu cả với dâu hai cũng thấy hơi ngượng ngùng.
Dâu hai thì vẫn bình thường, bọn họ cũng chỉ có một cân rưỡi thịt, nhà cha mẹ chồng được chia nhiều hơn bọn họ, bọn họ không cho cũng không có gì để nói.