Tô Mạt nhớ kỹ các số đo, nói: “Cha mẹ, hai người mau cầm đống chăn đệm này về đi, cả nhỡ để lát nữa lại có người lên núi rồi nhìn thấy. Cha mẹ cũng cầm luôn khăn lông này về mà dùng, nó màu xám, không quá bắt mắt. Còn cái này nữa, đây là hạt dẻ và hạch đào con tự nhặt ở trên núi, hai người cầm về ăn đi. Đúng rồi, cặp vợ chồng trung niên kia có đáng tin không ạ? Nếu họ là người đáng tin thì lần sao con sẽ cầm thẳng tới chuồng bò, chứ gặp nhau bên ngoài thế này cũng không an toàn lắm.”
Chủ yếu là sợ lúc vợ chồng Tô Đình Khiêm về lại vô tình gặp thôn dân lên núi. Cô không giống bọn họ, cô có không gian, lại là dị năng giả nên năm giác quan của cô nhanh nhạy hơn người thường rất nhiều. Nếu có người đến, cô có thể phát hiện nhanh hơn.
“Ông nội Trương của con là người có thể tin tưởng, cặp vợ chồng kia cũng không tồi.” Tô Đình Khiêm nói.
“Vậy được rồi, thế lần sau con sẽ cầm đồ đến thẳng chuồng bò. Đến lúc đó con sẽ nhặt một hòn đá nhỏ ném vào cửa rồi kêu tiếng chim mấy lần, nếu không có vấn đề gì thì cha mẹ ra mở cửa cho con. Còn nếu có chuyện thì đừng ra. Con đứng ngoài chờ mười phút, nếu hai người không ra, con sẽ rời đi ngay. Ngày hôm sau, chúng ta vẫn đợi nhau ở nơi này lúc sáu giờ sáng.” Tô Mạt dặn dò cha mẹ.
“Được rồi.” Hai vợ chồng gật đầu.
Mặc dù họ không muốn con gái đến chuồng bò, nhưng những lời con gái nói cũng không tồi. Bên ngoài không an toàn, hơn nữa con gái đã cân nhắc cẩn thận về mọi mặt nên họ đã đồng ý ngay.
Tô Mạt giúp hai vợ chồng bỏ đồ vào sọt của bọn họ, cố gắng gói ghém thật kỹ để chúng không bị lòi ra ngoài.
“Cha mẹ mau về đi. Lần sau con sẽ mang ít lương thực tới cho hai người.” Tô Mạt nói, còn vấn đề cha mẹ có thiếu gì không thì cô định tới chuồng bò xem thử rồi từ từ mua thêm cho bọn họ.
Còn cả ông nội Trương nữa, đến lúc đó cô sẽ xem ông cụ có quần áo ấm không, nếu không có, cô cũng sẽ mua cho cả ông cụ.
Sau khi vẫy tay chào tạm biệt Tô Mạt, hai vợ chồng vác đồ xuống núi, họ cảnh giác suốt đoạn đường đi, sợ gặp phải ai đó.
“A Khiêm, Mạt Mạt trưởng thành thật rồi.” Trên đường đi, Mạc Ngọc Dung thở dài.
Trước đấy bà còn sợ có nhiều sự thay đổi như vậy sẽ khiến con gái áp lực rồi suy sụp. Mặc dù con gái bà không phải kiểu chỉ biết ăn ngon mặc đẹp, nhưng từ bé đến giờ cô đã được họ cưng chiều chăm sóc, chưa từng chịu khổ bao giờ chứ huống chi là làm việc nhà nông.
Nhưng thật không ngờ, con gái không chỉ thích nghi môi trường mới rất tốt, cô còn tự chăm sóc mình, đồng thời còn tận tâm chăm sóc cả bọn họ.
Bố chồng nói rất đúng, nhà họ Tô không có kẻ hèn nhát. Trước đây con gái bà không thể hiện nhiều, nhưng một khi gặp chuyện lớn, cô lại mạnh mẽ hơn tất cả mọi người.
Tô Đình Khiêm thở dài: “Đúng vậy! Anh làm liên lụy tới hai mẹ con em rồi.”
Làm sao một người có thể trưởng thành chỉ sau một đêm nếu không phải do hoàn cảnh ép buộc.
“A Khiêm, anh đừng nói như vậy, chúng ta là người một nhà, nên đồng cam cộng khổ.” Mạc Ngọc Dung thương chồng vô cùng, bà nhẹ giọng an ủi.
Mạc Ngọc Dung biết chồng đã chịu rất nhiều áp lực trong khoảng thời gian này.
Cũng may suốt chặng đường họ không chạm mặt ai, hai vợ chồng vác đồ về chuồng bò.
Trương Chấn đã đợi cạnh cửa từ lâu, vừa thấy hai vợ chồng họ về, ông cụ lập tức kéo họ vào nhà, sau đó đóng cửa lại.
“Gặp được rồi?” Trương Chấn hỏi.
“Dạ.” Tô Đình Khiêm gật đầu, ông đeo sọt về phòng ngủ của bọn họ: “Con bé cầm chăn đệm tới, còn đưa một rổ hạt dẻ với hạch đào cho chúng ta nữa.”
Trong chuồng bò, ngoài những buồng lớn để nuôi trâu và lừa ra thì có ba gian phòng bằng gạch nung, vừa đủ cho hai đôi vợ chồng mỗi đôi một gian, Trương Chấn và bí thư một gian. Phòng bếp là một cái nhà tranh riêng biệt, chỉ có một cái bếp đơn giản, ngay cả chảo sắt cũng không có, phải dùng nồi đất lớn để nấu cơm.
Trương Chấn nhìn bọn họ lấy một chiếc chăn bông lớn ra khỏi sọt với ánh mắt kinh ngạc.
“Đứa nhỏ này giống ông nội nó, bình thường im lặng chẳng thấy nói gì, nhưng cứ đến những lúc quan trọng là lại làm được việc lớn.” Trương Chấn nói.
Tô Đình Khiêm nhét chăn bông vào cái lu nước vỡ được dùng để đựng đồ, sau đó dùng thứ gì đó che lại rồi nói: “Chú Trương, trời lạnh rồi, chú dùng cái chăn bông này đi.”
Chú Trương đối xử với nhà bọn họ không tồi, đến lúc tuyết rơi, mấy người trẻ tuổi bọn họ cố chịu còn được, chứ chú Trương lớn tuổi e là không chịu nổi.
Trương Chấn cười, xua tay: “Đến lúc đó tính sau.”
Nếu cô nhóc kia thật sự có tính cách giống với ông nội cô, thấy ông cụ không có chăn bông đắp, chắc chắn cô cũng sẽ mang tới cho ông cụ. Đến lúc đó ông cụ cũng không cần dùng của Đình Khiêm.
Tô Mạt lại đi dạo một vòng trên núi, hái một số nấm mật ong và đào một ít rau dại.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-vai-phu-phao-hoi-dua-vao-di-nang-buoc-len-dinh-cao-nhan-sinh/chuong-69.html.]
Số người gặp được trên núi rõ ràng nhiều hơn mấy hôm trước rất nhiều, phần lớn là các thím hoặc những người vợ trẻ tuổi. Có lẽ công việc thu hoạch vụ thu trong đại đội đã làm xong, những người lớn bắt đầu lên núi thu hoạch vụ thu.
Có nhiều người trên núi, rất nhiều chuyện cũng bất tiện, hơn nữa vừa gặt hái được không ít lâm sản nên Tô Mạt không định đi dạo trên núi nữa. Cô còn nhiều chuyện phải làm, đúng lúc thừa dịp trong khoảng thời gian này mọi người lên núi, cô bận rộn chuyện khác.
Đến gần trưa, Tô Mạt vác nửa sọt rau dại và mật ong xuống núi.
Về đến nhà, Tô Mạt lấy cơm nấu mấy hôm trước từ trong không gian ra, đoán chừng còn đủ một bữa cơm, Tô Mạt ăn hết tất cả, tối nay lại nấu cơm mới.
Ăn cơm xong, Tô Mạt đến bên giếng múc nước rửa sạch nấm mật ong và rau dại rồi phơi nắng.
Ngay khi Tô Mạt đang bận, bỗng nhiên có người gọi cô từ ngoài sân: "Tô Mạt, cậu có nhà không?"
Tô Mạt thò đầu ra nhìn, thấy là Mã Tiểu Quyên và Trần Lan, trong lòng cô nghĩ thầm thật khéo, cô đang định đi tìm Mã Tiểu Quyên, người ta đã tự tìm đến.
Tô Mạt nhanh chóng đứng lên: "Ở đây, Tiểu Quyên, Trần Lan, Cửa không khóa, hai cậu đẩy vào đi."
Thấy Tô Mạt có ở nhà, Mã Tiểu Quyên rất vui, lập tức đẩy cửa bước vào, khi nhìn thấy vườn rau xanh um tươi tốt, trong lòng hơi kinh ngạc.
"Tô Mạt, rau này đều do cậu trồng à? Sinh trưởng tốt đấy."
"Đúng thế." Tô Mạt cười: "Có lẽ tớ thích hợp trồng rau." Vừa nói, cô còn rửa sạch nấm mật ong bỏ vào trong sàng trúc.
"Đi, vào trong nhà ngồi." Tô Mạt đặt
Lần đầu tiên hai người đến đây, sau khi vào nhà, trong mắt Trần ngập kinh ngạc và cảm thán, Mã Tiểu Quyên thì thẳng thắn hơn.
"Tô Mạt à, nhà của cậu đẹp thật thật đấy, quả thật đẹp hơn chỗ ở trước đây của cậu ở viện thanh niên trí thức, thế mà trước kia tớ cứ nghĩ viện thanh niên trí thức không tệ."
Tô Mạt mím môi, cười trêu ghẹo: "Đúng vậy, nhờ chồng tớ nên mới có thể ở căn nhà tốt như vậy."
Mã Tiểu Quyên cười đáp: "Quả nhiên người lấy chồng có khác, cả người trông vui vẻ hơn hẳn." Lúc trước, Tô Mạt không thích nói chuyện.
Tô Mạt dẫn hai người vào phòng khách ngồi, lấy hai cốc sạch rót nước cho hai người.
"Ban nãy cậu rửa nấm mật ong hả?" Mã Tiểu Quyên hỏi.
"Đúng rồi, hôm nay tớ hái ở trên núi."
"Cậu hái ở đâu? Sáng nay bọn tớ cũng lên núi, nhặt được hạt thông và đào một ít rau dại, những thứ khác đều không thấy."
"Ở trên núi á, hái gần bên trong một chút, tớ đi vòng vòng ở trên núi mấy ngày rồi." Tô Mạt trả lời.
"Thảo nào mấy hôm nay không thấy cậu làm việc, hóa ra là lên núi thu hoạch vụ thu, cậu thông minh thật." Vài ngày qua, Mã Tiểu Quyên đi xay ngô, cả ngày được sáu điểm, da hai tay sắp bị trầy vì làm việc.
Nhưng cô ta phải đi, công việc này khá nhẹ nhàng, rất nhiều người trong đại đội muốn làm, nhờ đại đội trưởng cân nhắc nhóm thanh niên trí thức bọn họ mới đến, số điểm không nhiều nên cố tình sắp xếp cho họ.
Những người trẻ tuổi trong đại đội được phái đi sàng lúa mạch. Công việc đó cũng không dễ dàng, mỗi ngày làm xong, chưa kể cánh tay đau nhức, cả người đều bám đầy bụi.
Mã Kiến Dân và Triệu Quốc Bình ở viện thanh niên trí thức đều đi hất lúa mạch, mỗi ngày trở về đều dính đầy bụi bặm.
Hất lúa mạch là lợi dụng sức gió để lọc bụi bẩn và sợi cỏ trộn lẫn, lặp lại liên tục, đến cuối cùng chỉ còn lúa mạch mới thôi.
"Vậy cậu nhặt được những gì?" Mã Tiểu Quyên tò mò hỏi.
"Hạt dẻ, hạch đào và hạt thông, còn hái ít nấm mật ong, và đào một ít rau dại." Tô Mạt đáp.
"Nhiều vậy sao?"
"Tàm tạm thôi, lát nữa cậu về mang một ít về cho thanh niên trí thức ăn."
"Không, không, không." Mã Tiểu Quyên xua tay liên tục: "Tớ chỉ hỏi thôi, chứ không phải định xin."