Mục lục
Xuyên Thành Vai Phụ Pháo Hôi, Dựa Vào Dị Năng Bước Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Ơ chủ nhiệm Tề, họ đau bụng cả rồi. Hai ngày qua nhà ăn nấu cho hơi nhiều dầu nên mấy người đó bị đau bụng cả, không nhịn được." Lão Lý nói.

Chủ nhiệm Tề không nói gì được, người ở thời đại này ít khi được được nhiều dầu mỡ, mỗi lần ăn nhiều quá đều bị đau bụng.

Khi ép dầu thường sẽ có một chút cặn dầu còn sót lại, ông ấy không muốn lãng phí nên bảo lão Tống khi nấu cơm hãy dùng số dầu còn thừa. Ai biết người này lại cho nhiều như vậy, đồ ăn thơm nhưng người ăn lại không chịu nổi.

Lão Lý nói xong thì cũng ôm bụng kêu lên: "Ấy." Sau đó ôm bụng vừa chạy ra ngoài vừa lẩm bẩm: "Cho nhiều dầu như vậy làm gì, đồ ăn thơm thì thơm thật nhưng lại hành bụng dạ người khác."

Chủ nhiệm Tề cười gượng với Tô Mạt: "Đám người này sống rất qua quýt, không quen sống tốt đâu. Làm phiền cháu chờ thêm lát nữa."

Tô Mạt phì cười, nói: "Không sao ạ."

Tự dưng cảm thấy chua xót, người của thời đại này sống không dễ dàng hơn thời tận thế bao nhiêu, nhưng cũng may bọn họ vẫn còn hy vọng.

Một lát sau có một người đàn ông độ tuổi trung niên quay lại, có lẽ là người phụ trách xưởng mộc này. Chủ nhiệm Tề vẫy người đó tới, nói: "Đại Thắng, ông lại đây."

Chủ nhiệm Tề vội nói yêu cầu của Tô Mạt cho ông ta, người đàn ông trung niên tên Đại Thắng kia tính toán thử rồi nói: "Mất khoảng hai ngày là làm xong." Sau đó mới nói phải dùng khoảng bao nhiêu vật liệu gỗ cho chủ nhiệm Tề biết.

Làm giá gỗ thì cần làm tinh tế một chút, còn thùng gỗ phẳng thì chỉ tốn một chút vật liệu, không cần làm quá đẹp nên cũng không tốn quá nhiều nhân công.

Sau khi quay lại phòng làm việc, chủ nhiệm Tề đã hỏi Tô Mạt tính làm mấy cái. Tô Mạt tính toán vị trí trong phòng, sau đó nói cần bốn cái.

Chủ nhiệm Tề viết tờ đơn: "Một cái giá gỗ lớn, bốn thùng gỗ phẳng, vật liệu gỗ cộng nhân công tổng cộng 7 tệ."

Tô Mạt quyết định làm giá gỗ ba tầng, yêu cầu dài 1.5 mét, rộng khoảng 1 mét nên hơi đắt một chút.

Ra khỏi phường tập thể, khi đi qua hợp tác xã mua bán, Tô Mạt thấy bên trong không có nhiều người nên đã dừng lại tạt vào trong.

Lục Tiểu Lan rất vui khi thấy Tô Mạt tới, nói: "Chị dâu ba, chị tới mua thứ gì thế?"

"Chị muốn mua vài cái bao bố để đựng lương thực và đặc sản trên rừng." Tô Mạt nói.

"Vâng." Lục Tiểu Lan nói, rồi đi tới quầy chứa hàng lấy bao bố ra, mở hé cửa quầy hàng rồi nói: "Chị dâu, chị muốn mua loại nào?" Sau đó nói cho Tô Mạt nghe giá cả từng loại.

Bao bố có các loại lớn nhỏ, giá cả từ tám xu tới ba mao, loại ba mao rất lớn, nếu chất đầy cái bao này thì phải có hai người đàn ông cao lớn khỏe mạnh vác mới được. Tô Mạt tay nhỏ chân nhỏ, không bưng bê được nên đã chọn loại 1 mao.

"Chị cần loại 1 mao, mua mười cái." Tô Mạt nói.

Sau đó lại mua hai cục xà bông, hai cuộn giấy vệ sinh, một tuýp kem đánh răng, một hộp diêm quẹt. Đó toàn là những vật dụng tiêu hao, sẽ có lúc cần dùng nên lúc có thể đi mua được sẽ mua nhiều hơn một chút.

Xà bông 0.38 tệ một cục, giấy vệ sinh 0.23 tệ một cuộn, kem đánh răng 0.36 tệ một tuýp, diêm quẹt 0.2 tệ một bọc. Mua tất cả chỗ này hết 1.78 tệ.

Tô Mạt đưa tiền đưa phiếu, sau đó lấy một cái bao ra đựng hết đồ lại. Khi cô định rời đi thì Lục Tiểu Lan đã gọi với lại.

"Chị dâu ba chờ chút, chị mang giúp em chút đồ về với." Lục Tiểu Lan nói xong thì vội vàng đi ra đằng sau, sau đó cô ấy mang ra một túi đồ.

"Chị dâu ba, em mua cho nhà cha mẹ hai túi sữa bột và hai hũ đào vàng đóng hộp, chị mang về giúp em. Em định tối sẽ mang về nhà, nhưng không ngờ chủ nhiệm lại nói cần phải họp."

Khi tách ra, Lục Bá Minh đã chia cho hai vợ chồng họ 100 tệ, hai người cảm thấy áy náy nên hai hôm trước Dương Cảnh Minh khó khăn lắm mới lấy được hai phiếu sữa bột. Sau đó cô ấy đã vội đi mua sữa bột cho ông cụ trong nhà.

Không ngờ hai ngày qua cô ấy phải tăng ca, Dương Cảnh Minh cũng rất bận. Vừa hay bây giờ Tô Mạt tới đây mua đồ, vậy thì nhờ cô mang về luôn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-vai-phu-phao-hoi-dua-vao-di-nang-buoc-len-dinh-cao-nhan-sinh/chuong-71.html.]

"Được, chị sẽ mang về giúp em." Tô Mạt mỉm cười nhận đồ.

Quay về đại đội, Tô Mạt đạp xe tới nhà họ Lục trước. Thấy bên trong nhà không có người, Tô Mạt đứng ngoài sân gọi mấy lần mới nghe thấy giọng của Lục Bá Minh truyền ra.

"Tiểu Mạt đó hả, trong nhà không có ai cả, chỉ có ông thôi. Có chuyện gì thế?"

"Cháu vừa lên công xã, Tiểu Lan nhờ cháu mang đồ về cho ông." Tô Mạt đáp lại.

"Con bé đó thật có lòng, cháu cầm vào đây giúp ông đi." Lục Bá Minh nói, sau đó ho khan vài cái.

"Vâng ạ." Tô Mạt đáp lại, rồi lấy túi lưới hồi nãy Tiểu Lan đưa trong bao bố ra, mượn miệng túi che kín lén thả vào trong năm sáu quả lê trắng.

Hiện tại tiết trời hanh khô, Lục Bá Minh lại lên cơn ho, ăn chút lê trắng sẽ giúp nhuận họng.

Tô Mạt xách đồ vào phòng Lục Bá Minh.

Gian phòng được dọn dẹp sạch sẽ, không hề lôi thôi bẩn thỉu như những người già khác. Lúc này Lục Bá Minh đang khoác áo ngồi dựa lưng trên giường đất.

"Ông nội, Tiểu Lan nhờ cháu mang hai túi sữa bột và hai hũ đào vàng đóng hộp tới cho ông. Lê này là cháu mua, tươi mọng nước, ông ăn cho nhuận họng."

Tô Mạt vừa nói vừa đặt đồ lên chiếc bàn đọc sách ở giường đất. Thấy Lục Bá Minh vẫn ho khan không ngừng, cô vội lấy cốc sứ đựng nước trên bàn đưa cho ông.

Lục Bá Minh uống xong hớp nước thì cơn ho mới dừng lại.

"Có tâm quá, các cháu đúng là những đứa bé ngoan. Ông nội già rồi, sau này không cần lãng phí tiền bạc đâu." Ông nhận ra mình chẳng còn sống được bao lâu nữa.

"Ông nội đừng nói như vậy." Trong lòng Tô mạt cảm thấy chán nản, cô cảm nhận được sức sống của ông nội đã yếu hơn lần trước.

Tiếc rằng dị năng của cô không thể chữa trị được, có tâm nhưng không có lực.

Cứ thế trơ mắt phải nhìn người mình kính trọng đi tới điểm cuối cuộc đời khiến cô cảm thấy bản thân thật thất bại.

Đột nhiên Tô Mạt nhớ tới cây nhân sâm tự nhiên tuổi đời ít nhất vài chục năm, không biết có tác dụng gì với ông nội không.

Tô Mạt quyết định sau khi quay về sẽ thử chuyển thêm chút dị năng vào cây nhân sâm tự nhiên kia để nó chứa nhiều sự sống hơn một chút. Sau đó đi hỏi bác sĩ thử, nếu không sao sẽ lấy cây nhân sâm tự nhiên đó cho Lục Bá Minh ăn.

Lục Bá Minh mỉm cười, nói: "Sinh lão bệnh tử là chuyện bình thường, không cần phải đau khổ như vậy."

"Mẹ cháu nói với ông là cháu rất giỏi, có thể sắp xếp nhà cửa gọn gàng ngăn nắp, trồng trọt rau củ rất tốt, lại còn biết nhiều loại sản vật của núi rừng. Tiểu Mạt, Trường Chinh lấy được cháu là phúc của nó."

Tô Mạt vội nói: "Được gả cho Trường Chinh cũng là phúc của cháu." Người ta khen mình, mình phải khen lại cháu trai nhà người ta.

"Hai đứa phải chung sống hòa thuận với nhau. Thằng bé Trường Chinh này lớn lên là người coi trọng tình cảm, nó đã chấp nhận ai thì sẽ đào tim móc phổi vì người đó. Ông nhìn ra được thằng bé thật lòng đối xử tốt với cháu."

Tô Mạt cười ngượng ngùng, nói: "Vâng! Bọn cháu sẽ chung sống hòa thuận."

Mặc dù mới ở bên nhau vài ngày, nhưng Lục Trường Chinh đối xử với cô rất tốt.

Cô là người như vậy, ai đối xử với cô tốt thì cô sẽ đối xử với người đó càng tốt hơn. Lục Trường Chinh đối xử tốt với cô, vậy cô cũng sẽ đối xử tốt với anh, bằng lòng chăm sóc ba người lớn trong nhà anh.

Lục Bá Minh gật đầu, ông có ba đứa cháu trai nhưng đứa ông thích nhất là thằng ba. Trong ba cháu dâu, ông thích nhất là vợ thằng ba.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK