Mới vừa ở riêng, lại không phải ngày lễ ngày tết, nên Lý Nguyệt Nga cũng không định gọi người tới cùng ăn, mà để mọi người thoải mái.
Mặc dù thịt thỏ ít cà rốt nhiều, nhưng Lý Nguyệt Nga chia rất đều, mỗi phần cũng khoảng một cân thịt. Mọi người ăn rất thỏa mãn, chủ yếu là Tô Mạt nấu ăn thật sự rất ngon.
Hai anh em Lục Hành Quân, Lục Vệ Quốc lấy bánh bao bột ngô chấm với nước dùng còn lại để mà ăn.
“Ôi, không ngờ em ba nấu ăn ngon quá.” Lục Vệ Quốc vỗ bụng nói.
“Thím ba nấu ăn ngon lắm, hôm qua bà cho chúng con ăn bánh bao thím ba làm, ngon cực kỳ luôn.” Fanboy mới nhú Lục Quốc Đống lập tức tâng bốc.
“Ngon lắm.” Thấy cha và anh đều khen, Lục Quốc Lương cũng bắt chước khen theo.
Lục Quế Hoa không vui: “Cả ngày mẹ nấu cơm cho mọi người, mà cũng không thấy mọi người khen mẹ một câu.”
Ba cha con im lặng, có thể ăn và ăn ngon là sự khác biệt rất lớn.
“Nhìn xem cô ấy cho bao nhiêu dầu, bao nhiêu gia vị vào thịt thỏ này. Nếu mẹ có nhiều dầu và gia vị như vậy, mẹ còn nấu ngon hơn cô ấy nữa.” Lục Quế Hoa lầm bầm.
Cũng chỉ trong hai năm nay, công xã mới có xưởng ép dầu của riêng mình, xã viên ăn dầu cũng dễ dàng hơn. Nếu mà giống như lúc trước, chỉ dựa vào số lượng dầu phân phát hằng năm của đại đội thì cô ta cũng muốn xem vợ thằng ba làm thế nào? Một bữa này chắc cũng bằng số dầu nấu cho cả tuần.
Bên kia, sau khi nhà anh cả ăn uống xong, cũng nhỏ giọng trò chuyện.
“Em đã nói là vợ thằng ba không hề tầm thường mà? Vậy mà có thể đá c.h.ế.t con thỏ.” Lưu Ngọc Chi nói với Lục Hành Quân.
“Không phải mẹ đã nói rồi sao, trùng hợp thôi.” Lục Hành Quân không nghi ngờ gì, bởi một người đàn ông cao to như anh ta cũng chắc chắn có thể đá c.h.ế.t con thỏ trong một phát.
“Đại Nha, con nói xem, có phải trùng hợp không?” Lưu Ngọc Chi hỏi Lục Phượng Cần.
“Con, con cũng không rõ lắm.”
Lục Phượng Cần đi ở phía trước, cũng không thấy được bao nhiêu. Chờ đến khi cô bé nghe thấy tiếng động quay đầu lại thì Tô Mạt cũng đã đá xong, chỉ thấy động tác đáp đất của Tô Mạt.
“Nhưng, nhưng động tác của thím ba rất nhanh.”
Lưu Ngọc Chi cũng im lặng, lại nói với Lục Ái Cần: “Nhị Nha, con nói xem.”
“Dạ? Dù sao thím ba cũng rất siêu, một phát đá c.h.ế.t con thỏ.” Lục Ái Cần cũng không hiểu.
Lưu Ngọc Chi:...
“Được rồi, người ta có thịt thỏ cho em ăn thì em cứ ăn đi, đào tận gốc rễ như vậy làm gì.” Lục Hành Quân nói.
Lưu Ngọc Chi nghẹn ngào, sao nói một hồi cô ấy lại giống như kẻ xấu vậy.
Sau khi cơm nước xong, Tô Mạt giúp Lý Nguyệt Nga rửa chén, lại ngồi ở gian nhà chính hàn huyên với người lớn một lát. Lưu Ngọc Chi và Lục Quế Hoa bận rộn xong thấy Tô Mạt còn ở đây, cũng tới ngồi một lát.
Lúc Tô Mạt chuẩn bị trở về, Lục Phượng Cần lên tiếng: “Thím ba, ngày mai cháu vẫn theo thím đi thu hoạch.”
Mẹ cô bé bảo ngày mai cô bé đi lấy cỏ cho heo, nhưng cô bé còn muốn đi thu hoạch với thím ba. Chỉ cần thím ba đồng ý, mẹ cô bé cũng không tiện nói gì.
Tô Mạt mỉm cười: “Không phải cháu sắp đi học rồi sao? Nghỉ đã lâu rồi, hai ngày nay ở nhà ôn tập bài học đi. Thím ba đã biết đường đi, không cần phiền đến cháu.”
Bọn nhỏ đi theo, có rất nhiều chuyện cô không dễ làm.
“Nhưng mà...” Lục Phượng Cần còn muốn nói gì đó, đã bị Lục Thanh An cắt ngang.
“Thím ba của cháu nói rất đúng, hai ngày này hai cháu đừng có chạy lung tung, ở nhà ôn lại bài đi.”
Nhà họ Lục rất coi trọng việc học tập, chỉ cần chịu học thì cho dù có đập nồi bán sắt cũng sẽ nuôi. Bốn anh em Lục Trường Chinh, ít nhất đều có trình độ học vấn cấp hai, cho dù là Lục Tiểu Lan, cũng đã học hết cấp hai.
Thấy ông nội cô bé đã lên tiếng, Lục Phượng Cần đành phải đồng ý.
Về đến nhà, Tô Mạt nhanh chóng tắm rửa, sau đó treo rèm cửa sổ, mở đèn bàn, lại bắt đầu sáng tác văn học của cô. Bốn bản thảo của cô đã sắp viết xong, trau chuốt thêm chút, qua hai ngày là có thể gửi đi.
Tô Mạt lại viết đến hơn mười giờ tối, lúc này mới tắt đèn đi ngủ. Trước khi đi ngủ, còn lấy pin dự trữ ra, sạc đầy đèn bàn.
Ngày hôm sau, hơn năm giờ Tô Mạt đã dậy, sau khi thu hồi đèn bàn và pin dự trữ vào không gian, lại đi xuống vườn tiếp thêm dị năng cho mỗi mảnh vườn trồng rau. Quan sát cẩn thận, đã có thể nhìn thấy chúng nhú chồi non.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-vai-phu-phao-hoi-dua-vao-di-nang-buoc-len-dinh-cao-nhan-sinh/chuong-63.html.]
Làm xong những thứ này, lúc này Tô Mạt mới giải quyết vấn đề vệ sinh cá nhân. Lúc này, trời mới tờ mờ sáng, Tô Mạt rót một bình nước ấm, khóa kỹ cửa lại, cầm gùi lên núi.
Sợ ư? Không tồn tại.
Từng gặp zombie chạy khắp nơi, còn ăn thịt người, những loại động vật nhỏ như chuột và rắn, ở trong mắt cô chỉ là những bé đáng yêu.
Tô Mạt vừa đi vừa hấp thụ năng lượng, đi đến cây hạt dẻ lớn ngày hôm qua. Sau khi đến nơi, Tô Mạt quan sát chung quanh, xác định không có ai, lúc này mới bắt đầu ép cho hạt dẻ chín.
Rất nhanh, những vỏ màu xanh còn treo trên cây hạt dẻ đã bắt đầu từ từ biến vàng, sau đó bắt đầu nứt ra từng lỗ hổng. Lỗ hổng càng nứt càng to, được gió mai thổi qua, hạt dẻ lã chã rơi xuống.
Thấy đã đủ rồi, lúc này Tô Mạt mới dừng năng lượng lại, giờ phút này sắc mặt cô đã hơi trắng bệch.
Ôi! Cấp bậc dị năng vẫn quá thấp.
Tô Mạt không thèm nghỉ ngơi, nhanh chóng đi nhặt hạt dẻ rơi xuống. Kẻo chốc lát sau có người tới, cô vất vả hồi lâu lại thành làm giúp cho người ta.
Nhặt được nửa gùi hạt dẻ, chắc cũng khoảng hai ba chục cân. Như thường lệ Tô Mạt cất phần lớn vào trong không gian, chỉ để lại hai ba cân ở trong sọt.
Nhặt hạt dẻ xong, Tô Mạt lại đứng dậy, hút một nửa năng lượng vừa truyền cho cây hạt dẻ. Kẻo đến lúc đó cây hạt dẻ này rụng lá chậm, lại bị người phát hiện ra điều khác thường.
Làm xong những thứ này, lúc này Tô Mạt mới đeo gùi, dựa theo phương hướng mà Lục Quốc Đống nói ngày hôm qua, từ trên núi đi về phía khe núi Lý Gia.
Núi nơi này đều thông nhau, chân núi có đường lớn hướng đến khe núi Lý Gia, trên núi chắc chắn cũng sẽ có đường nhỏ.
Tô Mạt vừa đi vừa tìm kiếm, ở trên đường thấy có sản vật núi rừng, cũng lấy luôn.
Cuối cùng, hơn hai giờ sau, Tô Mạt ở trên núi mơ hồ nhìn thấy phía dưới có người, lập tức đi xuống núi.
Lại đi hơn nửa tiếng, lúc này Tô Mạt mới nhìn thấy mấy gian nhà gạch mộc ở giữa sườn núi.
Đôi mắt Tô Mạt lóe sáng, trong truyện có nói bình thường chuồng bò đều xây ở giữa sườn núi, cũng không biết nơi đó có phải chuồng bò hay không.
Tô Mạt đeo gùi đi tới, còn chưa đến gần, đã nhìn thấy một người đàn ông trẻ tuổi ôm một bó rơm rạ từ bên trong đi ra.
Người trẻ tuổi mặc một bộ quần áo cũ kỹ chắp vá, xanh xao vàng vọt, tóc rối bời, mang theo một cái kính gọng đen.
“Đồng chí, xin chào, xin hỏi nơi này là đâu? Tôi là thanh niên trí thức của thôn Lục Gia, lúc đi thu hoạch bị lạc mất bạn bè.” Tô Mạt vội vàng hô lớn.
Hiển nhiên người đàn ông kia không muốn tiếp xúc nhiều với Tô Mạt, ném một câu: “Phía dưới có người, cô xuống phía dưới hỏi đi.” Rồi ôm đống rơm trở về.
Tô Mạt xác minh suy đoán của mình, cũng không dây dưa nữa, xoay người tiếp tục đi xuống.
Lại đi xuống khoảng tầm bảy tám phút, qua một khúc cưa, trước mắt bỗng thấy sáng bừng.
Đi học theo khe núi, có không ít nhà cửa xây san sát nhau.
Tô Mạt đoán, đây chính là khe núi Lý Gia.
Lúc này, một thím đang gánh một gánh đồ đi lên, Tô Mạt nhìn thấy, vội vàng đến đó.
“Thím à, cháu là thanh niên trí thức của đại đội thôn Lục Gia, lúc đi thu hoạch thì bị lạc mất bạn, nên đến đây. Cho cháu hỏi đây là đâu vậy? Cháu phải làm thế nào mới có thể quay về đại đội thôn Lục Gia?
Nói xong, đưa mấy viên kẹo trái cây trong tay ra.
Thím kia nhận kẹo, cười nói: “Trời ơi, sao cháu lại đi tới đây? Chắc đi lâu lắm rồi phải không?”
Thím thò đầu nhìn sang, thấy trên gùi của Tô Mạt có hạt óc chó, phía dưới mơ hồ còn có thể nhìn thấy dấu vết của cây tể thái, hẳn là không nói dối, đúng là đi thu hoạch.
“Nơi này là khe núi Lý Gia, từ đường lớn đến đại đội của thôn Lục Gia cũng không xa, hơn nửa tiếng là có thể đến.”
“Cháu đi dọc xuống thôn này, thấy đường lớn thì đi ra ngoài là có thể trở lại đại đội thôn Lục Gia.”
“Cảm ơn thím.” Tô Mạt vội vàng nói cảm ơn, sau đó đi dọc xuống thôn này, rất nhanh đã tới đường lớn.
Đội sản xuất ở khe núi Lý Gia cũng không lớn, cả thôn cũng chỉ có mấy chục hộ gia đình.
Đến đường lớn, Tô Mạt đi ra ngoài, sau khi đi nửa tiếng thì trở về được đại đội thôn Lục Gia.
Xem ra, vừa rồi cô ở trên núi đã đi không ít đường vòng, phải có đường ngắn hơn mới đúng.
Tô Mạt quyết định, ngày mai tiếp tục nghiên cứu địa hình.