Mục lục
Xuyên Thành Vai Phụ Pháo Hôi, Dựa Vào Dị Năng Bước Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tô Mạt xách trứng gà về nhà, cô để một cân trứng gà vào vò của chạn bát, số còn lại để vào trong không gian.

Khi Lục Trường Chinh rời nhà, Tô Mạt đã luộc hết số trứng trong cái vò của chạn bát cho anh mang theo, hiện giờ trong cái vò chỉ còn số trứng lúc còn ở viện thanh niên trí thức Lục Trường Chinh tặng cô. Những quả trứng mà cô lén cất vào trong không gian, mấy hôm nay đã ăn bớt rồi, chỉ còn thừa lại vài quả.

Cộng thêm mười mấy quả cô mới bỏ vào, giờ chắc cũng cỡ nửa vò, đã đủ cô ăn trong một khoảng thời gian.

Số lượng trứng trong không gian của cô cộng luôn hai cân mua ở chợ đen thì cũng được sáu cân trứng rồi. Sau này có qua đó thì cô sẽ đưa cho bọn họ khoảng một cân trứng, để bọn họ luộc ăn bổ sung dinh dưỡng.

Sao khi cất trứng xong, Tô Mạt lại đếm số tiền mà ông nội Trương và cha mẹ cho cô.

Cọc tiền của ông nội Trương cho đều là nhân dân tệ, có ba mươi tờ, tổng cộng 300 tệ.

Xấp tiền cha mẹ cho kia có chẵn có lẻ, tổng cộng 573,4 tệ.

Tô Mạt: …

Cho nên đây là thú vui của con ông cháu cha?

Chỉ riêng nhận tiền của bậc cha chú cho thôi cũng bằng số tiền cả đời mà người khác mong mỏi nhưng khó với tới.

Làm sao giờ? Cô rất muốn ngồi mát ăn bát vàng.

Thôi vậy, chủ tịch có nói, chịu được cái khổ người khác không chịu được mới hơn người.

Không thể chậm trễ, vẫn là nên chịu khó phấn đấu, tuy số tiền cô kiếm được không nhiều, nhưng tích tiểu thành đại rồi sẽ thành nhiều.

Suy nghĩ như vậy, Tô Mạt lại truyền dị năng cho ba cây nhân sâm, cô vẫn ưu tiên chăm sóc cho những cây lâu năm.

Sau khi làm xong, lại đi chăm vườn rau bên ngoài. Cô truyền cho chúng chút dị năng, tiếp đó vì để nuôi cây tốt hơn, cô đã nhổ đi không ít mầm cải thảo tươi non.

Buổi trưa sau khi ăn cơm xong, Tô Mạt xách một rổ mầm cải thảo và để thêm vài trái lê trắng dưới mầm cải thảo rồi mới đến nhà họ Lục.

Ba người lớn cũng vừa mới ăn cơm xong, đang ngồi nghỉ ngơi hàn huyên ở gian nhà trên. Lục Thanh An đang nói chuyện nộp thuế nông nghiệp với Lục Bá Minh, thấy Tô Mạt tới, vội bảo cô qua ngồi.

Cũng không biết có phải là do tác dụng của những củ nhân sâm hay không, Tô Mạt cảm thấy sức sống của Lục Bá Minh dường như đã không yếu như trước kia nữa. Qua hai ngày nữa cô sẽ hầm thêm canh cho ông uống xem thế nào.

Cô lấy con gà rừng từ trong không gian ra, hầm cả một thố lớn. Sau đó chia một nửa cho ông cụ, nửa còn lại mang đến chuồng bò cho cha mẹ và ông nội Trương uống.

Tô Mạt đưa giỏ trúc cho Lý Nguyệt Nga: “Mẹ ơi, hôm nay con có nhổ một ít mầm cải thảo, tươi non lắm, tối mẹ xào ăn nhé.”

Lý Nguyệt Nga nhận giỏ trúc, nhìn thấy mớ rau bên trong thì cũng nguôi giận, ruộng rau của bà ấy mới nhú lên như giá đỗ, nhưng người ta thì đã có thể xem nó như cải thảo non để chế biến rồi, thật sự là không thể so sánh được mà!

Đợi năm sau lúc bà ấy cũng dựa theo phương pháp trồng rau mới trồng thành công, nhất định sẽ cải cách phương pháp trồng rau trong đại đội.

Lý Nguyệt Nga lấy giỏ trúc của mình ra, lấy rau từ giỏ trúc của cô bỏ vào của mình. Sau khi thấy bên trong còn có lê trắng thì bèn hỏi: “Vợ thằng ba, lê này con mua ở đâu vậy? Lần sau có thấy thì giúp mẹ mua một giỏ về nhé. Lê này tốt, ông của con ăn buổi tối cũng đỡ ho nhiều.”

“Con mua của một chị bán hàng ở hợp tác xã mua bán huyện, ngày mai con đi hỏi thử, nếu có con sẽ mua một giỏ mang về.”

“Được.” Lý Nguyệt Nga gật đầu, bà ấy cũng biết người ở hợp tác xã mua bán có quen biết rộng, có một số người sẽ có con đường nhập hàng riêng.

Sau khi trả giỏ trúc lại cho Tô Mạt, thấy cô vẫn ngồi đó, biết hiển nhiên là có chuyện gì đó, bà ấy hỏi: “Có chuyện gì à?”

“Đúng ạ, ngày mai đi nộp thuế nông nghiệp, bên đại đội có xe lừa và xe bò chứ ạ?” Tô Mạt hỏi.

Lý Nguyệt Nga gật đầu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-vai-phu-phao-hoi-dua-vao-di-nang-buoc-len-dinh-cao-nhan-sinh/chuong-79.html.]

Tô Mạt nói tiếp: “Con có đặt làm giá gỗ để thức ăn ở phân xưởng công xã, còn đặt cho bác trai của con một bộ đệm chăn, đang tính mai nộp xong thuế nông nghiệp, khi xe lừa đi về thì xem thử có thuận tiện giúp con kéo mấy món đồ về chung hay không.”

Nhiều đồ như vậy, xe đạp của cô chở không có hết.

Lục Thanh An khẽ cau mày, đang muốn mở miệng nói gì đó, Lý Nguyệt Nga đã đập bàn một cái.

“Sao nào? Có phải anh lại định nói là không được lạm dụng việc công làm chuyện riêng? Cũng đâu phải là cố tình đi lấy về, chỉ là lúc về thuận tiện cầm về chung thôi mà, vậy cũng không được hả?”

Lục Thanh An bị tiếng đập bàn của Lý Nguyệt Nga dọa sợ, nghĩ bụng cái bà già c.h.ế.t bầm này, càng lớn tuổi càng ngông cuồng.

“Anh cũng đâu có nói là không được.” Lục Thanh An: “Chỉ là thật sự cũng ngại lợi dụng của công thôi mà, hay là đến lúc đó cho người ta hai hào phí đường bộ nhé.”

“Được, không thành vấn đề.” Tô Mạt lập tức đồng ý, chỉ cần đồ có thể vận chuyển về là được.

Lý Nguyệt Nga liếc xéo ông ấy, thật cạn lời với ông già cổ hủ này, những người làm cán bộ trong đại đội khác không biết đã lợi dụng bao nhiêu của công rồi, chỉ có ông ấy là cứng nhắc.

Sau khi đạt được mục đích, Tô Mạt cũng đi về.

Buổi chiều và tối cô tiếp tục đan áo len, cố làm cả ngày cuối cùng đã đan được mười mấy xen - ti - mét len, dự là hai ngày nữa thôi, thân áo sẽ được làm xong.

Sáng ngày tiếp theo, cả đại đội thôn Lục gia đều bắt đầu làm việc. Các thanh niên trai tráng cầm bao bố lãnh được ở công xã bắt đầu lấy lương thực ở trong kho đại đội.

Vụ mùa tốt nhất đầu tiên đương nhiên phải dùng để đóng thuế nông nghiệp.

Đội trưởng đội sản xuất và các tiểu đội trưởng kiểm tra từng bao bố, xem thử có bao nào chưa phơi khô hay không, hoặc là bị trộn lẫn cát hay đá nhỏ không, hoặc là có bị lẫn cỏ hay bụi chưa xử lý sạch sẽ không.

Mấy thứ này đều là vấn đề lớn, nếu như không làm kỹ, khi kiểm tra bị đánh giá không đạt tiêu chuẩn còn phải kéo về làm lại.

Bận rộn đến mười một giờ hơn, những người đi nộp thuế nông nghiệp chỉ kịp ăn tạm miếng lương khô đã bắt đầu ùn ùn xuất phát.

Đội xe thứ nhất là thuế nông nghiệp, có hẳn mười lăm xe, mỗi xe đều chất mấy bao bố lương thực lớn, đã chất cao như núi.

Đội xe thứ hai, là xe ba gác chạy bằng sức người, có bao nhiêu chiếc thì Tô Mạt không đếm, chỉ biết đội hình rất dài và có trật tự. Hai người một tổ, một người kéo ở trước, một người đẩy ở sau, những bao bố trên xe ba gác cũng chất cao như núi.

Đội thứ ba, là những người khuân vác, trên vai mỗi người đều vác hai bao bố lương thực hoặc hai sọt to, bên trong để đầy các loại cây nông nghiệp, như đậu phộng, đậu nành, đậu xanh, khoai lang vân… vân...

Sau cùng chính là thê đội nghề tay trái, là nhóm các chú thím lớn tuổi, người thì xách gà, kẻ thì lùa dê, kia thì lùa heo.

Thời đại này vẫn chưa có xe vận chuyển động vật, đều là lùa đi.

Thôn Lục Gia năm nay nuôi bốn mươi con heo, tám mươi con dê, để lại mười con heo ở đại đội làm thịt, số còn lại xuất chuồng, dê cũng lùa đi năm mươi con.

Cả đàn gia súc, đội hình không thể nói là không lớn.

Xã viên của đại đội, ai ai cũng cười tươi như hoa nở, những đại đội khác cũng vây lại xem, thấy thế thì cũng thầm kinh ngạc.

Đánh giá đại đội tiên tiến của năm nay chắc chắn sẽ không thoát khỏi tay của đại đội thôn Lục Gia.

Tô Mạt và Mã Tiểu Quyên ở một bên rất thích thú nhìn theo, lúc này Lục Hành Quân đẩy xe đạp qua, thấy bọn họ thế thì buồn cười, dừng lại hỏi một câu: “Em dâu ba thấy cảnh này rất thú vị sao?”

Tô Mạt và Mã Tiểu Quyên gật đầu thật mạnh, cảnh tượng này, bọn họ thật sự chưa từng thấy qua.

Lục Hành Quân phì cười trong bụng.

Người trong thành phố nói người dưới quê chưa trải sự đời, nhưng giờ xem ra, chuyện đời ở dưới quê, người thành phố cũng chưa trải qua.

“Hai người cứ từ từ xem nhé, anh đi trước.” Lục Hành Quân vẫy tay, anh ta là kế toán nên phải qua đó trước, cần thống kê đối chiếu số lượng với trạm thu mua.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK