Mục lục
Xuyên Thành Vai Phụ Pháo Hôi, Dựa Vào Dị Năng Bước Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Buổi tối, Tô Mạt mở túi vải đỏ nhỏ Lục Bá Minh đưa ra, đếm được 200 tệ.

Một người già có thể khám bệnh uống thuốc, phụ giúp gia đình, vậy mà có thể tiết kiệm được 600 tệ, đúng là không dễ dàng.

Tô Mạt nhớ đến chuyện hình như nguyên chủ có phiếu mua radio Thượng Hải nên vội vàng lấy phiếu trong không gian ra tìm kiếm, phát hiện quả thực có một phiếu. Nếu Trịnh Linh có thể đáng tin, vậy thì đến lúc đó đưa phiếu và tiền cho bà ấy, nhờ bà ấy mua giúp một chiếc radio.

Sau khi sức khỏe của ông cụ tốt lên, bình thường cũng cần nghe radio để đỡ buồn chán.

Buổi tối lúc ăn cơm, nhà Lục Bá Minh cùng nhau ra phòng chính dùng bữa, hai vợ chồng Lục Thanh An vui vẻ không thôi, nhưng phòng chính và phòng hai lại rất bất an.

Lúc đang ăn, Lục Quế Hoa vẫn không nhịn được hỏi Lục Vệ Quốc.

“Anh nói xem có phải ông nội hồi quang phản chiếu hay không? Sao ông có thể ra ăn cơm được?”

Lục Vệ Quốc thấp giọng mắng: “Im đi, mong ông nội của anh tốt một chút.”

Thật ra trong lòng anh ta cũng không chắc, đột nhiên mọi thứ trở nên tốt hơn, thật sự rất giống hồi quang phản chiếu.

Ở bên phòng chính, tình hình cũng tương tự.

Hai phòng lo sợ bất an, sau khi ăn cơm nước xong thì đều đi gặp ông cụ. Thấy tinh thần của ông thật sự chuyển biến tốt đẹp, không giống như hồi quang phản chiếu, trong lòng cũng thở phào nhẹ nhõm.

Đêm đó, hai vợ chồng đại đội trưởng Lục Bảo Quốc cũng mang đồ đạc đến gặp Lục Bá Minh.

Ngày hôm qua Lục Bảo Quốc cũng nghe Lục Thanh An nói cha ông ấy không tốt lắm, hôm nay vội vàng đi mua đồ đến thăm.

Lục Bá Minh chính là anh hùng trong đại đội của bọn họ, về tình về lý thì đại đội trưởng như ông ấy phải đến đây.

Sau khi đến nơi, nhìn thấy mặc dù Lục Bá Minh trông hơi yếu ớt nhưng tinh thần vẫn còn rất tốt, không có vẻ gì là sắp đi tây phương. Mà Lục Thanh An cũng mặt mày hớn hở, không có vẻ gì giống như cha sắp chết.

Lục Bảo Quốc suýt chút nữa chửi đổng.

Lão già Lục Thanh An chưa đến 46, những lời như vậy có thể nói bậy sao? Đó chính là cha chú của ông ấy.

May mà ông cụ vẫn còn tốt, nếu chú ông ấy thật sự chết, xem ông ấy đi đâu mà khóc.



Ngày hôm sau, Tô Mạt dậy sớm chăm sóc ruộng rau, sau đó cắt mấy lát nhân sâm gửi cho Lục Bá Minh rồi lên núi lấy củi.

Tô Mạt dạo quanh núi hai ba ngày, trong khoảng thời gian này cô đã nhặt rất nhiều củi, còn đào được không ít Hoàng Liên, cũng bắt được một ít gà rừng và thỏ hoang.

Hôm nay, Tô Mạt tìm được một vị trí thích hợp trong núi, cô lấy bình ắc-quy năng lượng mặt trời ra sạc điện.

Chờ đến khi sạc đầy thì trời đã tối, Tô Mạt nhanh chóng cất các tấm pin mặt trời vào trong không gian rồi vội vã về nhà.

Lúc chuẩn bị rời khỏi núi, Tô Mạt đột nhiên nghe thấy giọng nói của ai đó, nhanh chóng tìm chỗ trốn đi.

Chỉ chốc lát sau, cô nhìn thấy hai người đàn ông vội vã bước tới.

Tô Mạt ẩn nấp vị trí rất tốt, cô có thể thấy người khác nhưng người khác không đến gần thì sẽ không nhìn thấy cô.

Tô Mạt nhìn thấy hai người bước đi nhẹ nhàng vững vàng, ánh mắt sắc bén, trên người toát ra sát khí đẫm máu, chứng tỏ trước đó bọn họ đã g.i.ế.c người. Có điều bọn họ mặc quần áo bình thường cho nên rất khó để biết bọn họ có phải quân nhân hay không.

Hai người vừa đi vừa nhẹ giọng nói chuyện với nhau, Tô Mạt đúng lúc ở ngay hướng gió, thỉnh thoảng nghe thấy được một chút.

“... Chuồng bò... Hỏi thăm tình hình...”

“... Không nói... Bắt con gái của ông ấy để uy hiếp...”

Ban đầu Tô Mạt không quá để ý, nhưng đột nhiên cô nghe thấy chuồng bò, con gái, sao lại cảm giác như đang nói về nhà cô. Nghĩ đến bug sương mù trong sách, ánh mắt Tô Mạt trở nên sắc bén.

Thay một bộ quần áo màu xám dễ dàng che giấu hơn, Tô Mạt lặng lẽ đi theo hai người.

Càng đi theo, Tô Mạt lại càng kinh ngạc, bởi vì hướng họ đang đi chính xác là hướng của Lý Gia Ao. Trong tiếng nói đứt quãng, Tô Mạt còn nghe được những từ như “nhà họ Tô”, “vàng”, “đồ cổ”. Hiển nhiên hai người này đang đi về phía nhà họ.

Cô phải tìm cơ hội để giải quyết bọn họ.

Cho dù hai người này có địa vị gì, nếu vì tiền mà giúp đỡ người khác làm điều ác, vậy thì cứ để bọn họ họ dùng cái c.h.ế.t để nhận ra đi.

Tô Mạt lấy ra một chiếc dùi cui điện cao thế từ không gian, chiếc dùi cui điện này được cô đặc biệt tìm người chế tạo để tự vệ trong mạt thế, dưới tình huống bất ngờ không đỡ được, ngay cả những dị năng giả cấp cao cũng có thể dễ dàng bị hạ gục. Đối phó với hai người thường chỉ cần đánh bất ngờ cũng không phải vấn đề gì lớn.

Nhưng mà, Tô Mạt còn chưa kịp ra tay thì đã có người đứng ra đòi lại công lý cho cô.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-vai-phu-phao-hoi-dua-vao-di-nang-buoc-len-dinh-cao-nhan-sinh/chuong-96.html.]

Một đám anh em lợn rừng đẹp trai đang chặn đường hai người bọn họ.

Người cao hơn trong hai người chửi rủa vài câu rồi đi theo người thấp hơn, chuẩn bị đổi đường đi.

Nhưng mà anh lợn rừng bị làm phiền, không dễ bỏ qua như vậy, bọn họ muốn chạy đó là chuyện không thể nào.

Hai con lợn rừng mập mạp khỏe mạnh gầm lên, giơ răng nanh lao về phía hai người.

Hai người quay đầu bỏ chạy nhưng lại bị lợn rừng đuổi theo không tha. Cả hai vừa bỏ chạy, không chỉ có hai con đó, mà còn những con khác cũng tham gia vào đội truy đuổi.

Thấy chạy không được, người thấp hơn rút s.ú.n.g lục từ thắt lưng ra muốn b.ắ.n con lợn rừng.

Người cao hơn nhìn thấy lập tức quát bảo ngừng lại: “Đừng nổ súng, tiếng s.ú.n.g sẽ thu hút mọi người.”

Người cao hơn chỉ lo ngăn cản người bạn đồng hành của mình cho nên nhất thời không để ý, bị một con lợn rừng đ.â.m phải, trực tiếp bay lên, bay lên rồi ngã thật mạnh xuống đất. May mà gã ta nhanh nhẹn, vừa rơi xuống đất lập tức đứng dậy.

Lúc này, rõ ràng là không thể chạy thêm được nữa. Người cao hơn chỉ đành rút con d.a.o găm từ thắt lưng ra, bắt đầu chiến đấu với con lợn rừng.

Nhưng mà lợn rừng da dày thịt béo, sức chiến đấu rất đáng sợ. Người cao hơn một mình đấu với hai ba con lợn rừng, chẳng mấy chốc đã bị răng nanh của lợn rừng đ.â.m thủng bụng. Máu tươi phun ra, gã ta đau đớn ôm bụng rồi lảo đảo chạy đi.

Tình hình của người thấp hơn tốt hơn người cao hơn một chút, nhưng vẫn bị lợn rừng làm cho bỏ chạy tán loạn tứ phía. Lúc này, thấy người bạn đồng hành của mình bị thương, rốt cuộc gã không nhịn nổi nữa, rút s.ú.n.g lục ra b.ắ.n đoàng đoàng.

Tay nghề của gã không tồi, hai con bị hạ gục và bốn con bị thương.

Lúc này, đàn lợn rừng hoàn toàn phát điên.

Nếu nói lúc trước chỉ trêu chọc hai người bọn họ, vậy thì hiện tại chính là tư thế liều mạng, đặc biệt là bốn con bị thương kia.

Người cao hơn vốn bị thương cho nên không kịp trốn, chẳng mấy chốc đã bị lợn rừng húc ngã xuống đất, mấy con lợn rừng cứ thế giẫm đạp lên gã ta. Người cao hơn hét lên một tiếng thảm thiết, sau đó không còn âm thanh nào nữa.

Sau khi người thấp hơn thay băng đạn xong, gã ta lại nổ s.ú.n.g lần nữa. Nhưng mà lần này lợn rừng chạy loạn xạ, tỉ lệ b.ắ.n trúng không cao.

Súng ngắn thời này chỉ có bảy viên đạn. Người thấp hơn đã hết đạn nên chỉ có thể cất s.ú.n.g lục, rút d.a.o găm rồi liều mạng bỏ chạy, không có thời gian quan tâm đến đồng đội của mình.

Lợn rừng đương nhiên đuổi theo không tha.

Tô Mạt thấy người thấp hơn đang chạy về phía mình, cô nhanh chóng nấp vào bụi cỏ mà cô thúc đẩy, để bụi cỏ có thể che chắn vị trí của cô tốt hơn.

Người thấp hơn cũng xui xẻo, đang chạy trên đường thì vấp phải thứ gì mà cả người ngã nhào xuống đất, mấy con lợn rừng đuổi theo phía sau không kịp phanh lại, theo trớn giẫm lên người gã ta.

Người thấp hơn rên rỉ vài tiếng cũng im lặng.

Lợn rừng nhìn thấy cả hai người đều ngã xuống, nó dùng miệng huých họ vài cái, thấy bọn họ không động đậy nữa, lúc này mới quyết định rút lui.

Mấy con bị thương vừa đi vừa kêu la thảm thiết, một số thì chảy m.á.u đầm đìa, sau khi đi được một chút thì nằm trên mặt đất.

Lúc này Tô Mạt mới đi ra, cô cầm dùi cui điện đi xem người thấp hơn đang đứng gần mình nhất.

Thật ra vừa rồi người thấp hơn đang giả chết, khi nghe thấy tiếng bước chân, gã ta xoay người cầu cứu.

“Cứu… Cứu tôi.” Chân của người thấp hơn chắc chắn đã bị lợn rừng giẫm nát, lúc này đang vặn vẹo một cách kỳ quái.

Tô Mạt ngồi xổm xuống mỉm cười, nhìn người thấp hơn hỏi: “Ai sai anh đến hại nhà họ Tô?”

Tên thấp mở to hai mắt nhìn, nhìn Tô Mạt trong chốc lát, lúc này mới khiếp sợ nói: “Cô là Tô Mạt?!”

Tô Mạt gật đầu: “Nói đi, có lẽ tôi còn sẽ cứu anh.”

Sắc mặt người thấp hơn thay đổi mấy lần. Nói thì cả nhà chết; không nói thì gã ta chết.

Cuối cùng, người thấp hơn dường như chấp nhận số phận của mình, nhắm mắt quay đầu sang một bên, như thể không quan tâm người khác xử lý mình, nhưng bàn tay cầm d.a.o găm đang ngấm ngầm dùng lực.

Tô Mạt cười nhạo, khi người thấp hơn vung con d.a.o găm về phía cô, cô nhanh chóng vặn cổ tay gã ta, trở tay đ.â.m vào tim của gã ta.

Người thấp hơn không dám tin mở to đôi mắt, như thể đang kinh ngạc tại sao người phụ nữ này lại dám g.i.ế.c người gọn gàng như vậy. Gã ta muốn mở miệng nói gì đó, nhưng m.á.u tươi lại chảy ào ạt ra từ trong miệng, gã ta chỉ có thể phát ra tiếng “hô hô”.

Sau khi đối phương chết, lúc này Tô Mạt mới buông tay, sau đó đi tới trước mặt người cao hơn kiểm tra một lần nữa. Người cao hơn đã tắt thở từ lâu, ruột cũng chảy ra ngoài.

Sau khi xác nhận hai người đã chết, lúc này Tô Mạt mới đi tới chỗ mấy con lợn rừng bị thương nằm xuống đất, chọn ra hai con trông vừa mắt nhất, dùng dùi cui điện giật c.h.ế.t chúng rồi cất vào trong không gian.

Phần còn lại đều ở đây. Cướp xong chắc chắn phải để lại mấy con bị đạn b.ắ.n trúng.

Nếu có tiếng súng, ai nghe thấy nhất định sẽ trở về báo cáo đại đội, có lẽ chẳng mấy chốc nữa sẽ có người đến đây kiểm tra.

Sau khi xác nhận ở đây không còn dấu vết có thể truy ra cô, Tô Mạt nhanh chóng rời đi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK