Quản đốc Chung mặt tối sầm nhìn Dương Tố Hồng, sau đó lạnh lùng nói với anh ta: "Vào đây."
Dương Tố Hồng nghe thấy Tô Mạt gọi mình là đồng chí Dương xong sắc mặt cũng không tốt lắm, sợ rằng nhà họ Tô đã cắt đứt quan hệ hoàn toàn với nhà anh ta rồi.
Vào phòng làm việc, chờ đóng kín cửa phòng xong quản đốc Chung mới nói: "Bây giờ Tô Mạt là phiên dịch viên của trung tâm ngoại thương Quảng Châu, công việc này không phải người bình thường có thể làm được, có lẽ cha mẹ cô ta đã không sao rồi. Trong khoảng thời gian này con cẩn thận một chút cho cha, đừng có làm ra sai sót gì trong công việc."
Cưới cũng đã cưới, cháu ngoại cũng đã có, dù quản đốc Chung có không vừa lòng chăng nữa cũng phải bóp mũi lót đường cho Dương Tố Hồng.
Từ lần cất nhắc Dương Tố Hồng bị đè xuống đã sắp hai năm, ban đầu quản đốc Chung định chờ cơ hội tốt để cất nhắc Dương Tố Hồng lên làm chủ nhiệm. Nhưng đúng lúc này người nhà họ Tô lại xuất hiện, có lẽ vẫn phải chờ thêm một thời gian nữa.
"Tô Mạt và em gái con có quan hệ rất tốt, con sẽ bảo em ấy đi giải thích với cô ta rằng nhà bọn con thực sự không hề làm chuyện kia. Toàn bộ là do người ta tung tin vịt cả." Mặc kệ tin vịt ra sao, nhà anh ta cũng không thể nhận được.
Mà sự thật cũng là vậy, ngoài cha anh ta ra thì nhà họ không có ai làm chuyện có lỗi với nhà họ Tô cả. Ngay cả cha anh ta làm vậy cũng vì muốn chú Tô nhớ lâu một chút hơn mà thôi.
Quản đốc Chung xua tay, nói: "Cha sợ nhà họ Tô không tin thôi. Con đừng làm việc vô nghĩa, cứ khiêm tốn một chút trong khoảng thời gian này là được, đừng có động vào cô ta làm gì. Ban đầu người ta không chú ý tới con, nhưng nếu con dám khiêu khích người ta làm người ta nhớ ra còn một con cá lọt lưới, sau đó sẽ thuận tay xử lý con luôn."
Nghe thấy cha vợ dùng từ cá lọt lưới để hình dung mình, sắc mặt Dương Tố Hồng càng xấu hơn, nhưng vẫn phải nghiến răng nhẫn nhịn. Anh ta gật đầu, sau đó im lặng đi ra ngoài.
Tô Mạt ngồi trên xe của xưởng dệt về căn nhà kiểu Tây của nhà họ Tô, vừa tới cửa, Tô Mạt đã bảo người đi cùng về trước, buổi chiều tới đón cô là được.
Lúc Phó Mạn Hoa tới thôn Lục Gia đã đưa chìa khóa nhà cho Tô Mạt.
Tô Mạt mở cổng vào sân nhìn thử, sân không bẩn, có lẽ Tô Đình Đức đã gọi người tới nhà quét dọn định kỳ.
Đóng kín cổng vào, sau đó Tô Mạt mới mở cửa nhà.
Đồ dùng trong phòng khách đã bị di chuyển đi hết khiến căn phòng có phần trống vắng, mặt đất có chút bụi bặm, có lẽ sau khi hai người Phó Mạn Hoa rời đi đã không có ai vào trong này nữa.
Tô Mạt tìm thấy phòng ngủ dựa theo trí nhớ, trước đó cô đã nghe Tô Mạn Hoa nói là phòng của nguyên chủ được giữ khá tốt, gần như không bị lấy đi thứ gì.
Tô Mạt vào trong xem thử, đúng là vật dụng trưng bày không khác gì so với trí nhớ của cô.
Tô Mạt đặt rương hành lý xuống, mở cửa sổ để gió thổi vào phòng, sau đó vào phòng vệ sinh lấy một chậu nước, dùng giẻ lau lau qua phòng một lượt.
Tiếp đó cô lấy ga trải giường đi giặt, phơi trên sân thượng. Chăn cũng mang ra sân hong gió để tản bớt mùi ẩm mốc.
Thật ra cô làm vậy là làm dáng cho người khác nhìn mà thôi. Tới tối cô lấy chăn nệm trong không gian ra dùng là được.
Dọn phòng xong, Tô Mạt định ra khu phòng chung dọn dẹp một lượt. Trong lúc đang bận rộn thì đột nhiên nghe thấy tiếng gõ cửa.
Tô Mạt nhìn ra ngoài từ cửa sổ, người gõ cửa là một ông chú, trong ký ức thực sự có một người như vậy. Người này tên là chú Lưu, trước đây là giúp việc cho nhà họ Tô, quan hệ rất tốt với cả nhà.
Vì thế Tô Mạt đã ra mở cổng.
Chú Lưu thấy Tô Mạt ra ngoài thì hơi vui mừng, nói: "Cô Tô, à không, đồng chí Tô, cháu đã về rồi!"
"Cháu ở nông thôn thế nào? Giờ quay về sau này còn đi nữa không?" Vẻ quan tâm trên mặt chú Lưu không giống giả vờ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-vai-phu-phao-hoi-dua-vao-di-nang-buoc-len-dinh-cao-nhan-sinh/chuong-262.html.]
"Chú Lưu, cháu không còn ở nông thôn này, bây giờ cháu đang làm ở trong thành phố. Lần này cháu chỉ tới thăm thôi, vài ngày nữa sẽ đi." Tô Mạt trả lời.
"Được về thành phố thì tốt rồi." Chú Lưu thở phào nhẹ nhõm.
"Ông Đức... Đồng chí Đình Đức..." Chú Lưu ngập ngừng nói: "Bảo chú thỉnh thoảng tới đây quét sân, chú nghe thấy có người bảo có người quay về nên mới tới đây xem thử."
"Đồng chí Tô cần giúp một tay không?"
Tô Mạt xua tay, nói: "Cháu dọn dẹp qua loa một lát thôi, cũng xong cả rồi."
"Được, vậy chú không làm phiền cháu nữa. Nhà chú là căn đầu tiên ở con phố chỗ đường rẽ đằng kia, nếu đồng chí Tô cần gì cứ tới đó tìm chú là được."
"Vâng, làm phiền chú Lưu rồi ạ."
Chú Lưu vội xua tay: "Không phiền, không phiền."
Nếu không có nhà họ Tô, cả nhà bọn họ đã c.h.ế.t đói từ lâu rồi, chút chuyện nhỏ nhoi này có đáng là gì.
Chờ chú Lưu rời đi, Tô Mạt lại quét dọn vệ sinh tiếp. Làm xong xuôi, vừa đóng cửa phòng cô đã lấy một ít đồ ăn trong không gian ra lót bụng, sau đó mới lên tầng trên, dựa theo trí nhớ bắt đầu tìm kiếm đồ.
Tuy rằng đồ trang trí trong phòng nguyên chủ mang hơi hướm phương Tây là chính, nhưng toàn đồ được đặt làm, có không ít ngăn bí mật dùng để giấu đồ. Mà vật dụng trong phòng vẫn còn nguyên vẹn, những người đó chưa tìm qua nơi này nên khả năng cao các ngăn bí mật vẫn còn đồ bên trong.
Tô Mạt dựa theo trí nhớ bắt đầu lục tìm ở đầu giường, bỗng dưng có một ngăn bí mật b.ắ.n ra khỏi phần đệm da ở tấm dựa lưng đầu giường. Tô Mạt lấy một quyển sổ nhỏ và chiếc đồng hồ Rolex mà cô tưởng đã mất bên trong ra.
Tô Mạt mở quyển sổ, đó là nhật ký của nguyên chủ. Tô Mạt lật qua một lượt, thời gian viết rất nhiều, bắt đầu từ lúc bảy tám tuổi tới mười bốn tuổi, chẳng trách trong trí nhớ của cô lại chẳng có ấn tượng gì.
Bên trong viết được rất nhiều năm, nhưng một năm chỉ viết chủ yếu hai ba trang. Trang dài nhất là chuyện khi Tô Trọng Lê qua đời. Lúc đó cô ấy mới mười tuổi, chữ viết tuy hơi non nớt nhưng cũng có nhìn ra được khi ấy nguyên chủ đã đau buồn thế nào.
Lật thêm phía sau, tên của Canh Trường Thanh bỗng dưng xuất hiện khá nhiều trong sổ nhật ký. Tô Mạt nhạy bén phát hiện ra có chuyện không đúng, lật thêm vài trang, cuối cùng cũng hiểu ra.
Vào lúc nguyên chủ vừa tới tuổi biết yêu đã thích Canh Trường Thanh, dường như Canh Trường Thanh cũng nhận ra nên bắt đầu tránh né nguyên chủ.
Về sau, khoảng hơn một năm nguyên chủ đã không có nhiều thời gian viết nhật ký.
Hơn một năm sau mới viết lại, nhưng chỉ có đúng hai dòng...
[Chú ấy đã đi!
Chú ấy không muốn mình, mình không cần chú ấy nữa!]
Phía sau không viết thêm gì cả.
Sau đó ở cuối trang còn có vết nước loang lổ, có lẽ khi viết hai dòng này nguyên chủ đang khóc.
Tô Mạt:?
Chuyện gì đang xảy ra thế này?
Giờ Tô Mạt có nghĩ nát óc cũng không nhớ ra chuyện gì đã xảy ra trong khoảng thời gian này. Có vẻ nguyên chủ đã cố gắng quên hết toàn bộ những chuyện liên quan tới Canh Trường Thanh vậy.