Mục lục
Xuyên Thành Vai Phụ Pháo Hôi, Dựa Vào Dị Năng Bước Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Vậy em đã nghĩ ra nên lấy lý do gì để ly hôn chưa?” Tô Mạt lại hỏi.

Lục Tiểu Lan lắc đầu: “Bây giờ em còn chưa nghĩ ra. Chẳng qua là em chỉ có suy nghĩ như thế, nếu như mẹ đã không đồng ý thì em không nghĩ đến nữa.”

“Mẹ nói đúng, đừng nhìn mọi việc rõ ràng như thế, hồ đồ giả ngơ một chút thì có lẽ thời gian trôi qua sẽ dần tốt hơn thôi.” Lục Tiểu Lan nói đầy cay đắng.

“Chỉ là sau này, có thể anh ba và chị dâu ba sẽ bị liên lụy, phải chịu đựng thái độ của bọn họ. Nếu bọn họ muốn nhờ vả chuyện gì thì mọi người cũng không cần giúp, loại người lòng tham không đáy, giúp được một lần rồi thì sẽ có nhiều lần sau.”

Tô Mạt không biết nói gì, dù sao đây cũng là lần đầu tiên cô trải qua chuyện hôn nhân.

Thời này không giống đời sau, còn có thể lấy nguyên nhân tình cảm vợ chồng tan vỡ mà ly hôn. Hoặc là cứ ở riêng hai năm rồi tính chuyện ra tòa.

Thời này, nếu không có nguyên nhân hợp lý, nhà trai cứ nhất quyết không đồng ý thì kéo dài mười năm tám năm cũng có thể. Đến khi đó thì chuyện càng hỏng bét thêm.

Mặc dù cô nghi ngờ Dương Cảnh Minh mắc bệnh không có t*ng trùng, nhưng điều kiện khám bệnh thời này không kiểm tra ra được. Nếu lấy lý do này để ly hôn thì có vẻ cũng không thuyết phục.

Với mưu đồ của nhà họ Dương, trước khi tìm được chỗ dựa vững chắc, sẽ không dễ dàng để cho Tiểu Lan ly hôn. Muốn nhất quyết ly hôn, chỉ sợ phải mất nhiều thứ mới được.

Cho nên vẫn phải đợi, đợi đến khi nào tìm được lý do ly hôn hợp lý mới làm được.

“Tiểu Lan, nếu em ở đó mà cứ đợi trong đau khổ như vậy, chi bằng về ở nhà ngoại nhiều hơn đi. Chờ anh ba của em trở về, chị sẽ nói lại với anh ấy, xem anh ấy có cách nào không.” Tô Mạt cũng chỉ có thể nói như thế.

“Cảm ơn chị dâu ba.” Trong lòng Lục Tiểu Lan rất cảm kích, ngay cả mẹ cũng không hiểu tâm trạng của cô ấy, chỉ có chị dâu ba là cảm thông.

“Chị dâu ba, với tiền lương hiện tại của em thì mỗi tháng phải giao 15 tệ cho nhà anh ta. Bây giờ em không muốn đưa nhiều như vậy, chị nói xem em nên làm sao cho tốt?”

Tô Mạt khẽ giật mình, suýt chút nữa quên mất chuyện này. Nhà bọn họ là ở riêng nên cô mới quản lý tiền bạc trong nhà. Còn nhà chồng Lục Tiểu Lan thì do mẹ chồng quán xuyến, phải giao tiền ra.

“Của hồi môn lúc trước của em chưa đưa cho mẹ chồng đúng không?”

Tô Mạt nhớ đến lúc ra ở riêng, Lục Thanh An đã nói không chỉ cho Lục Tiểu Lan mang lễ hỏi về mà còn trả lại 100 tệ tiền của hồi môn.

“Cái này thì không, tiền đó em cất rồi.”

“Em nghĩ sau này mỗi tháng đưa nhiều nhất là 10 tệ thôi, đủ tiền ăn là được. Ở hợp tác xã mua bán, thỉnh thoảng mẹ chồng em cứ bảo phải đem vài thứ về, còn không đưa tiền.”

Đây là điều khiến Tô Mạt cảm thấy khó khăn. Dường như đây chính là tập tục của thời đại này, kiếm tiền đều phải nộp vào quỹ chung của cả nhà, trừ khi phụ huynh nói không cần đưa.

“Nếu không thì em mua sữa bột để uống đi, nói để bồi bổ cơ thể, không đủ tiền chi nên giao ít tiền hơn?” Tô Mạt đề nghị.

Hiện giờ Lục Tiểu Lan cũng không nghĩ ra cách nào khác tốt hơn, đáp: “Để em thử xem.”

Người không ngủ được không chỉ có Lục Tiểu Lan mà còn có Lý Nguyệt Nga.

Lục Thanh An thấy bà ấy cứ trằn trọc thì hỏi: “Làm sao thế?”

Lý Nguyệt Nga suy nghĩ một chút, vẫn nói: “Không có chuyện gì.”

Nếu để cho lão già này biết con gái muốn ly hôn, chỉ sợ sẽ sốt ruột lên mất.

“Không có chuyện gì thì sao em lại lại quay tới quay lui như vậy?” Nghĩ ông ấy là đồ ngốc sao, nhìn bộ dạng này mà giống không có chuyện gì à.

“Đã nói không có chuyện gì rồi mà!” Lý Nguyệt Nga quát một tiếng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-vai-phu-phao-hoi-dua-vao-di-nang-buoc-len-dinh-cao-nhan-sinh/chuong-187.html.]

Lục Thanh An giật mình, im thin thít không dám lên tiếng nữa, ông ấy không nên hỏi mới phải.

Lục Thanh An xoay người, mắt không thấy tâm không phiền mà tiếp tục ngủ.

Sáng sớm mùng ba, sau khi Lục Tiểu Lan ăn sáng xong thì quay về công xã đi làm. Tô Mạt thì ở nhà, bắt đầu đen áo len cho Canh Trường Thanh.

Đến trưa, quả nhiên Mã Tiểu Quyên tới gõ cửa, trò chuyện một chút với Tô Mạt về chuyện thanh niên trí thức.

Ví dụ như Lâm Hà về nhà xem mắt thành công, đã viết thư về, chờ đến đầu xuân sẽ quay lại để xử lý chuyện trở về thành phố.

Ví dụ như cùng nhóm với cô ta có một nam thanh niên trí thức, người lớn trong nhà lại là một vị quan lớn nào đó.

Khiến cho Mã Tiểu Quyên cảm thán một trận, thanh niên trí thức thật sự khó lường mà.

Ba ngày nghỉ trôi qua rất nhanh, chớp mắt một cái là lại bắt đầu đi làm.

Bốn ngày đầu năm, các thanh niên báo danh trong đại đội sửa đường cũng bắt đầu công việc.

Người ở thời đại này rất tích cực làm việc, mỗi sáng sớm đều có thể thấy thanh niên vác công cụ đi làm.

Còn Tô Mạt thì mỗi ngày đều ghi chép lại số liệu sinh trưởng của rau quả để nghiên cứu.

Ngày 22 tháng 2, trên trang nhất của tờ [Nhật báo Nhân dân] đã đăng một thông tin quan trọng, lãnh đạo nước ta và thủ tướng nước M đã tiến hành gặp mặt.

Một vài người nhạy bén đã nhận ra có lẽ thời thế sắp thay đổi.

Ngày 28 tháng 2, [Nhật báo Nhân dân] lại đăng tin lãnh đạo hai nước đã ký vào [Tuyên bố chung] tại Thượng Hải, đánh dấu mối quan hệ giữa hai nước từ đối lập chuyển sang bình thường hóa.

Những người làm báo chí đều là người nhạy bén, lúc này đã nhận ra sự khác biệt. Tòa báo Thượng Hải nghe tin thì nhanh chóng hành động. Một tuần sau, trên báo đã bắt đầu đăng một đoạn văn được phiên dịch từ tiểu thuyết nước M ở một góc ít ai để ý, thử xem phản ứng dư luận.

Cũng trong tháng 3, Tô Mạt viết một lá thư gửi cho biên tập của tòa báo Thượng Hải, bày tỏ nếu cần phiên dịch viên thì cô có thể hỗ trợ.

Biên tập viên kia cũng không khiến cô thất vọng, gửi đến hai trang tiểu thuyết đến để cô phiên dịch. Tô Mạt dành ra hai ngày để dịch lại câu chữ cho thật chỉn chu rồi gửi về tòa báo.

Nửa tháng sau, cô nhận được một bản thảo phiên dịch tiểu thuyết và một tấm phiếu chuyển tiền có giá trị 30 tệ.

Quyển tiểu thuyết đó là một quyển tiểu thuyết rất nổi tiếng ở đời sau, Tô Mạt đã đọc qua nhiều lần cho nên phiên dịch rất trôi chảy.

Biên tập gửi trước một phần năm nội dung cho cô, bản thảo có khoảng hai mươi vạn chữ. Khi nào Tô Mạt có thời gian rảnh là sẽ phiên dịch, mất hơn nửa tháng đã dịch xong hết nội dung, gửi trả về.

Đến khi Tô Mạt dịch xong hết trọn bộ tiểu thuyết thì đã là giữa tháng 4, băng cũng dần tan đi, chuẩn bị sắp bắt đầu cày bừa vụ xuân.

Đại đội máy cày đã làm việc, đại đội trưởng của đại đội máy cày là con trai út của Lục Bảo Quốc. Thằng nhóc mới 18 tuổi, làm việc nhanh nhẹn, đầu óc linh hoạt, học được ba tháng là đã thành thạo các thao tác cơ bản.

Khi Tô Mạt đi làm thì thấy cậu ta đã khởi động máy cày “Cạch cạch cạch”, bắt đầu xới đất cày bừa.

Sắp bắt đầu cày bừa vụ xuân, cho nên người có nhiệm vụ đưa Tô Mạt đi làm từ Lý Nguyệt Hoa đã đổi thành Lục Bá Minh.

Năm ngoái, sau khi mương nước được đưa vào sử dụng thì đại đội đã trồng rất nhiều lúa nước, sản lượng rất khả quan. Ban lãnh đạo của Viện Khoa học Nông nghiệp cũng đề nghị bọn họ trồng nhiều loại lúa nước. Sau khi các cán bộ đại đội họp bàn với nhau, đã quyết định năm nay tiếp tục gia tăng diện tích trồng lúa nước.

Trồng lúa nước phiền phức hơn trồng lúa mì nhiều, sau khi xới đất xong thì phải tưới nhiều nước cho đất mềm, rồi lại cày bừa một lần nữa.

Hạt giống cần phải được kích thích cho nảy mầm và ươm mạ trước đó, khi nào mạ đã trở nên cứng cáp rồi mới cắm vào trong ruộng. Nếu làm công việc cấy mạ này cả ngày thì chắc không đứng thẳng lưng nổi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK