Trời lúc này đã tối, không khí ở Thạch Đầu Tùng Lâm trở nên lạnh lẽo, sương mù nổi lên. Con đường đi đã bị bôi mờ đi khó phân biệt được phương hướng.
Năm người Bạch Vô Thiên, Hoàng Mập, Âu Dương Sinh, Lý Nhược Băng và Mặc Thần Dương tụ họp lại bên một đống lửa.
Bạch Vô Thiên nhìn sắc mặt bốn đồng môn sư đệ đã đỡ hơn, hắn đề nghị “Hôm sau, ta sẽ đồng hành cùng mọi người đến Ma Nhai Đàm và Bắc Lương Lĩnh thu nhập nguyên liệu. Ta nghĩ thêm một người, rắc rối sẽ ít hơn…”
Hoàng Mập nghe Bạch Vô Thiên nói vậy, trong lòng vô cùng cảm kích. Hắn nói “Không lẽ sư huynh cũng làm nhiệm vụ Trung Phẩm sao?”
Bạch Vô Thiên không giấu, hắn nói “Ta chọn Lưu Quang Kiếm, nên ở Thạch Đầu Tùng Lâm thu thập Tinh Cương Mộc. Tiếp đến là Mị Nguyệt Trấn rồi cuối cùng đến Bắc Hải Trấn. Xem như con đường đi cũng không quá xa. Nên hỗ trợ đồng môn huynh đệ một tay không vấn đề!”
Hoàng Mập nghe Bạch Vô Thiên nói vậy, hắn lấy trong hành trang ra một khối Tinh Cương Mộc. Đây xem như một phần trả ân huệ Bạch Vô Thiên giải vây cho bọn hắn.
Bạch Vô Thiên nhìn cử chỉ Hoàng Mập, hắn mỉm cười. Hắn cười vì phát hiện Hoàng Mập xuất ra khối Tinh Cương Mộc từ chiếc không gian giới chỉ đang đeo. Đó là một giới chỉ có giá trị liên thành. Hoàng Mập không tùy tiện cho người khác biết nên mới cẩn thận như vậy.
Bạch Vô Thiên nhận lấy, sau đó chợt nhớ bản thân có một bộ nguyên liệu hạ phẩm. Hắn xuất ra đưa cho Hoàng Mập, rồi nói “Bộ nguyên liệu Tinh Cương Kiếm này được một trưởng thôn tặng. Hoàng sư đệ lấy bên mình, khi có dịp thì dùng đến...”
Sau đó, hắn nhìn về phía Lý Nhược Băng một hồi lâu khiến nàng lúng túng. Còn Mặc Thần Dương thì nhíu hàng chân mày.
Hắn cảm giác thất thố, liền vội vàng xuất ra bộ năm thanh hắc kiếm cho mọi người cùng xem.
Hắn nói “Bộ kiếm này gồm bảy thanh, ta nhận được tin tức ở Bách Hoa Cốc có lưu một thanh như thế này mà Lý sư muội lại là người Bách Hoa Cốc, nên nhất thời ta suy nghĩ đến việc này. Không hề có ý gì khác!”
Lý Nhược Băng nhìn kỹ năm thanh kiếm màu đen, nhưng không phát hiện được gì. Nàng lắc đầu nói “Có vài nơi ở Bách Hoa Cốc, tiểu muội không được phép đi vào. Với lại đây là lần đầu tiểu muội nhìn thấy chúng!”
Bạch Vô Thiên ngẫm nghĩ, việc thu thập những thanh kiếm này chẳng qua là tùy hứng. Trước kia đều vô tình nhặt được, nên hắn cũng không quá chú trọng đến việc này.
Hoàng Mập nhìn lên bầu trời, ánh trăng sáng lúc này lộ ra từ một đám mây khiến xung quanh dần dần sáng lên.
Hắn nảy ra một ý tưởng liền nói “Hay là huynh đệ chúng ta kết nghĩa đi. Từ khi đến Đạo Viện cho tới giờ, chúng ta đều hữu duyên. Ý Bạch sư huynh thế nào?”
Bạch Vô Thiên không ý kiến, việc này cũng thú vị. Hoàng Mập nhìn sang Âu Dương Sinh, Mặc Thần Dương rồi đến Lý Nhược Băng. Cả ba người bọn họ không ý kiến.
Hoàng Mập nói tiếp “Trong nhóm năm người, Bạch sư huynh tuổi tác không hơn Mặc Thần Dương hay Âu Dương Sinh nhưng vai vế trong Đạo Viện to lớn. Để Bạch huynh làm đại ca, Mặc huynh làm nhị ca, Âu Dương huynh làm tam ca, ta rồi đến ngũ muội. Các vị thấy thế nào?”
Đối với vai vế huynh đệ, Mặc Thần Dương không ý kiến. Hơn nữa bọn họ đang gặp đại họa, không biết khi nào bạo phát. Còn về bản lĩnh, tiểu tử Bạch Vô Thiên không tệ, hắn ẩn tình rất sâu không đoán được. Hắn làm đại ca cũng là lẽ đương nhiên.
Về phần Âu Dương Sinh, hắn âm thầm đánh giá cao Bạch Vô Thiên. Làm người không tệ, năng lực thâm sâu nhưng không hề biểu lộ ra bên ngoài. Đây là một vị huynh đệ đáng kết giao.
Hoàng Mập thấy vậy, lấy ra một lư hương, năm cây nhang thêm một khai trái cây. Rồi đưa cho mỗi người một cây nhang. Hắn ngượng ngùng nói “Việc này Hoàng Mập ta luôn chuẩn bị đem theo bên mình, các sư huynh không cần ngạc nhiên!”
Bạch Vô Thiên phì cười, thậm chí băng lãnh như u Dương Sinh cũng phải ho nhẹ vài cái.
Trong đám, bản lĩnh hoạt náo của Hoàng Mập đúng là không tệ.
Năm người quỳ xuống, mỗi người cầm một cây nhang bắt đầu thốt ra lời thề.
Ánh mắt Hoàng Mập cùng Lý Nhược Băng nhìn về phía Bạch Vô Thiên chờ đợi. Xem ra chuyện này đúng là không thể đùa giỡn.
Hắn nói “Ta, Bạch Vô Thiên nguyện cùng Hoàng Mập, Mặc Thần Dương, Âu Dương Sinh và Lý Nhược Băng kết thành huynh đệ. Có phước cùng hưởng, có họa cùng chia. Nếu trái lời thế hôi yên phi diệt!”
Mặc Thần Dương nhíu mày, tên Bạch Vô Thiên này thề thốt cũng quá độc đi. Hắn theo sau, nói tiếp “Ta, Mặc Thần Dương nguyện kết huynh đệ với đồng môn huynh đệ ở đây. Có phước cùng hưởng có họa cùng chia, nếu trái lời thề….hôi yên phi diệt!”
Âu Dương Sinh bỏ qua băng lãnh, hắn nghiêm túc nói “Ta, Âu Dương Sinh cũng nguyện kết làm huynh đệ với các vị ở đây, có phước cùng hưởng có họa cùng chia. Nếu trái lời thề hôi yên phi diệt!”
Hoàng Mập thích thú trong lòng, hắn dõng dạc nói “Ta, Hoàng Thế Đạo nguyện kết huynh đệ với Bạch sư huynh, Mặc sư huynh, Âu Dương sư huynh cùng Lý sư muội, có phước cùng hưởng có họa cùng chia. Nếu trái lời thề, hôi yên phi diệt!”
Lý Nhược Băng vịnh lấy lòng ngực mình, hít một hơi rồi nói “Tiểu muội, Lý Nhược Băng nguyện kết nghĩa huynh đệ với mấy vị đại ca. Về sau có phước cùng hưởng có họa cùng chia. Nếu trái lời thề hôi yên phi diệt!”
Năm người nói xong, liền bái một cái. Xem như từ đây về sau đã là huynh đệ, có phước cùng hưởng có họa cùng chia.
Bạch Vô Thiên lúc này mỉm cười, hắn hướng Hoàng Mập nói “Tứ đệ, giờ có thể nói ra khúc mắc trong lòng được rồi chứ!”
Hoàng Mập sửng sốt, sau đó bắt đầu lúng túng. Hắn đúng là có ý đồ, ý đồ rất là ngượng ngùng.
Hắn nhất thời khom người, chắp tay hướng Bạch Vô Thiên nói “Số bọn đệ phạm phải một đại họa. Chỉ có đại ca mới có thể giúp được!”
Lời Hoàng Mập nói ra khiến Mặc Thần Dương, Âu Dương Sinh cùng Lý Nhược Băng sững sờ. Bọn họ cũng không nghĩ đến, Hoàng Mập có thể tính toán đến bước này. Hắn quả nhiên là người tâm cơ giảo hoạt.
Hoàng Mập bắt đầu thuật lại sự việc ở Khô Lâu Sơn. Bọn họ vì phản kháng mà sát hại đồng môn huynh đệ. Tội này vô cùng lớn, nếu lộ ra ngoài xem như không có mạng để đền bù.
Bạch Vô Thiên sau khi nghe được câu chuyện. Vẻ mặt hắn biểu lộ vô cùng đặc sắc, hắn không nghĩ đến lại trúng kế của Hoàng Mập. Tên tiểu bàn tử này đúng là lợi hại.
Hắn thở một hơi dài nói “Đã kết nghĩa làm huynh đệ, xem như huynh đệ ruột thịt. Ta sẽ tìm cách!”
Hoàng Mập vẫn còn ngượng ngùng. Hắn bất giác phát hiện bản thân vừa đánh chủ ý với Bạch Vô Thiên. Hắn cúi đầu tạ lỗi, hắn nói “Việc này bất đắc dĩ, tiểu đệ trước còn việc chưa hoàn thành. Nếu rời khỏi Đạo Viện, tương lai sẽ không thể thực hiện được. Hy vọng đại ca đừng để bụng…”
Bạch Vô Thiên nâng hắn lên. Hắn chỉ là trêu chọc với vị tiểu đệ này.
Mặc dù quen biết chưa lâu, mỗi người đều có mục đích riêng nhưng chung quy, bọn họ vẫn là người tốt. Chỉ bất quá, sai phạm của bọn họ vô cùng nghiêm trọng. Việc này chỉ có sư phụ hắn mới có thể giải quyết được mà thôi.
Hoàng Mập vẫn chưa thấy hết áy náy, hắn chợt nhớ đến Linh Sâm Quả liền vội vàng lấy ra. Sau đó chia đều cho từng người. Linh Sâm Quả lúc này đã chín mọng nước, tỏa ra một mùi hương Hồng Sâm bát ngát. Chỉ cần nhìn thôi đã muốn cho vào miệng.
Linh Quả này có tác dụng rất lớn đối với tu sĩ Nhất Phẩm. Riêng đối với tu sĩ Nhị Phẩm như Bạch Vô Thiên, loại Linh Quả này chủ yếu củng cố tu vi, lợi ích không lớn lắm.
Bạch Vô Thiên đề nghị “Tứ đệ cùng ngũ muội ngồi xuống dùng Linh Sâm Quả, ta cùng nhị đệ, tam đệ một bên hộ pháp cho!”
Hoàng Mập và Lý Nhược Băng gật đầu, sau đó cùng ngồi xuống xếp bằng rồi cho Linh Sâm Quả vào miệng. Bắt đầu để tâm vô tạp niệm, thổ nạp linh khí xung quanh.
Linh Sâm Quả vừa vào miệng đã tan chảy ra, hương vị nồng đậm tỏa ra xung quanh. Linh Sâm Quả bắt đầu hòa trộn với những luồng linh khí toàn thân, Linh Sâm Quả đóng vai trò như một loại trợ lực, khiến tốc độ thổ nạp linh khí tăng lên, kinh mạch được gia cố hơn. Đan Điền trước đó là một mớ hỗn loạn, không gian xung quanh như là một loại hư ảnh không rõ ràng. Giờ đây, Đan Điền đã được gia cố, ổn định hơn. Bên tai hai người đã có một loại âm thanh như giọt nước rơi xuống mặt hồ. Dấu hiệu linh khí cô đọng lại thành Linh Hồ bắt đầu.
Bạch Vô Thiên một bên quan sát, đoán được quá trình Trúc Cơ của Hoàng Mập và Lý Nhược Băng thành công. Hắn mỉm cười, rồi ngồi xuống xếp bằng bên cạnh.
Cả Mặc Thần Dương cùng Âu Dương Sinh cũng nhận ra Hoàng Mập và Lý Nhược Băng đang trong quá trình cô đọng. Hai người bọn họ cũng ngồi xuống, bắt đầu để tâm vô tạp niệm tu luyện.
Tiểu Hắc lúc này đóng vai trò hộ pháp cho cả năm người. Nó ngáp ngắn ngáp dài nhưng vẫn chú ý động tĩnh xung quanh.
Quá trình tu luyện của Hoàng Mập cùng Lý Nhược Băng kéo dài cho đến tận sáng hôm sau.
Hoàng Mập và Lý Nhược Băng bắt đầu mở mắt ra, cảm nhận về thế giới quan xung quanh tiến thêm một bước nhỏ. Bọn họ giờ có thể khu động linh khí thuận tiện hơn. Cả hai phát hiện linh lực phút chốc đã mạnh hơn trước rất nhiều.